Có lẽ vì sự xuất hiện của sinh vật mang tên Wraith, mà Trần Văn Lâm cảm thấy mình mất kiên nhẫn hơn. Hay nói cách khác, hắn cảm thấy bản thân mình cần phải hành động nhanh hơn, không thể chờ đợi quá nhiều.
Cuối cùng, Trần Văn Lâm quyết định để hai nghìn Khinh Kỵ Binh tạm đóng tại Thôn Kirkland. Còn bản thân hắn, dẫn theo mười tám nghìn Khinh Kỵ Binh tiến về mỏ Kim Loại lớn được Enir Can đánh dấu trên bản đồ.
Mà đội trinh sát của Trần Văn Lâm cũng không phải để không, bọn họ đã tìm được tin tức, mỏ Kim Loại này thuộc về Thị Trấn Izmir - một thế lực rất lớn trong vùng. Nhưng tiền thân của Thị Trấn Izmir, chính là một Dong Binh Công Hội.
Dong Binh Công Hội đó tồn tại đã lâu, phát triển lớn dần, và cuối cùng hình thành nên một Thị Trấn. Chỉ có điều, Thị Trấn Izmir vẫn phát triển theo kiểu xâm chiếm, cướp đoạt của những khu vực xung quanh. Bọn họ có bán nô lệ, nhưng giống như đầu mối nô lệ thì đúng hơn, chứ không phải là thương đội nô lệ như những Dong Binh Công Hội khác.
Cư dân của Thị Trấn Izmir đều là binh sĩ và người nhà của họ. Mà người nhà của những binh sĩ kia đại đa số đều là những nữ nhân nô lệ xinh đẹp bị bắt giữ, rồi phát cho những binh sĩ. Lâu dần, những nô lệ kia sinh con, trở thành "người nhà" của đám binh sĩ.
Còn lại, chủ yếu là nô lệ.
Thị Trấn Izmir bán nô lệ cho những thương đội khác để kiếm tiền. Chứ họ không mạo hiểm tự mình thành lập thương đội rồi vận chuyển ra mấy Vương Quốc xung quanh. Kiểu đó vừa nguy hiểm, vừa dễ bị cướp mất nô lệ.
Ngoài việc buôn bán nô lệ ra, Thị Trấn Izmir còn bán những nguyên liệu, vật phẩm cần thiết. Ví dụ như Kim Loại, khoáng thạch chẳng hạn. Mà chịu trách nhiệm khai thác, tất nhiên là nô lệ mà họ bắt giữ được.
Nếu như có thể chiếm được Thị Trấn Izmir, thì chắc chắn sẽ lấy được một số lượng vô cùng lớn nô lệ. Nhưng vấn đề, chính là Thị Trấn Izmir vốn không hề yếu. Chỉ riêng tại khu mỏ Kim Loại kia đã có mười lăm nghìn binh sĩ canh gác. Bên trong Thị Trấn Izmir, theo điều tra thì có ít nhất bảy đến tám mươi nghìn binh sĩ. Một thế lực không hề yếu chút nào.
Cho dù đợi được đám Khinh Kỵ Binh hộ tống bộ lạc Người Rắn của Nữ Vương Annie Ashley tụ họp lại, thì cũng rất khó đánh bại Thị Trấn Izmir.
Ai mà biết được, ngoại trừ mỏ Kim Loại kia ra, Thị Trấn Izmir còn có cứ điểm nào khác nữa.
Lấy ba mươi nghìn binh sĩ, hơn nữa còn là Khinh Kỵ Binh, căn bản không thể chiếm được một tòa thành trì vững chắc có sáu mươi nghìn binh sĩ phòng thủ. Căn bản là không thể nào.
..............
Thị Trấn Izmir, rất nhiều người đều không tự chủ nhìn vào một đôi nam nữ. Nam cao lớn, điển trai, nam tính, mặc một bộ đồ giáp bó sát được chế tác rất tinh mỹ. Mặc dù là giáp, nhưng lại tinh mỹ và quý phái không kém gì những bộ đồ quý tộc thường xuyên sử dụng.
Nữ là một mỹ nhân tuyệt sắc của tộc Succubus. Cho dù là nằm trong tộc Succubus, thì mỹ nhân này cũng có nhan sắc thuộc dạng cực kỳ nổi bật. Bộ trang phục trên người nữ nhân này lại càng cực kỳ đặc biệt. Phải nói rằng, bọn họ còn chưa thấy ai có kiểu trang phục kỳ quái như vậy. Mặc dù kỳ quái, nhưng mặc trên người nữ nhân Succubus kia lại cực kỳ hợp, làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của nàng.
Hai người này, tất nhiên chính là Trần Văn Lâm và Hina Janet. Hai người đóng giả làm một cặp nam nữ quý tộc đến để mua nô lệ.
Mà diễn, thì phải diễn cho đến cùng. Trần Văn Lâm còn mang theo năm mươi Khinh Kỵ Binh đóng vai làm hộ vệ.
Xuất hiện trong Thị Trấn Izmir, đại đa số đều là các thương đội của Dong Binh Công Hội từ khắp nơi đến. Nên một nhóm người ăn mặc quý tộc, sang trọng như Trần Văn Lâm quả thật rất là hiếm thấy.
Nhất là xinh đẹp như Hina Janet, cho dù là nữ nhân cũng có thể bị bẻ cong, chứ đừng kể đến nam nhân.
Trần Văn Lâm dẫn theo Hina Janet đến một tòa khách sạn không lớn lắm, nhưng thiết kế khá là độc đáo, đẹp mắt.
Hai vị khách quý, chào mừng đến với khách sạn Znir. Hân hạnh được phục vụ quý khách.
Từ Trần Văn Lâm quan sát, tòa khách sạn Znir này khá là đặc biệt. Khách trọ không đông lắm. Như đã nói, người đến Thị Trấn Izmir đại đa số đều xuất thân từ đám Dong Binh Công Hội.
Tham lam, tàn độc chính là tính cách của đám Dong Binh Công Hội này. Nhưng có một điều, chúng rất ít khi chọn những nơi có kiểu cách kiến trúc trang nhã như thế này. Nên ít khách là điều hiển nhiên.
Khách sạn các ngươi có tổng cộng bao nhiêu phòng.
Trần Văn Lâm lớn tiếng gọi, tỏ rõ là con nhà quý tộc giàu có, không thèm hỏi giá. Hắn cần phải tạo ra một chút chú ý nhất định, thì mới có thể xâm nhập vào hệ thống lãnh đạo của Thị Trấn Izmir được.
Bẩm khách quan, tổng cộng là bốn mươi phòng, hiện còn ba mươi lăm phòng trống.
Người tiếp đón cung kính trả lời. Mặc dù nghi hoặc không hiểu gã quý tộc nhà giàu này hỏi có mục đích gì, nhưng vẫn vô cùng chu đáo trả lời. Với kiểu ăn mặc như dát Soul Gem lên người này, không phải là loại người tiếp tân như gã có thể thất lễ được.
Bốn mươi phòng? Ta bao hết toàn bộ bốn mươi phòng này.
Trần Văn Lâm tiếp tục đóng vai nhà giàu vung tiền như rác, chỉ quan tâm đến mặt mũi, không quan tâm đến tiền bạc.
Thưa quý khách, khách sạn chúng tôi chỉ còn ba mươi lăm phòng trống.
Người tiếp tân vội vàng nói rõ, trong lòng gã cứ nghĩ là Trần Văn Lâm chưa nghe rõ câu còn ba mươi lăm phòng phía sau.
Trần Văn Lâm nheo mắt lại, khinh thường nói:
Đuổi hết đi, ta ra giá gấp đôi cho mỗi phòng. Kêu mấy người kia xuống, ta đền tiền phòng cho họ gấp mười lần.
Đại gia nha, phải tỏ ra thật giàu có. Tiền, đối với anh chả là cái gì.
Quý khách, chuyện này, chuyện này,...
Tiếp tân hoảng sợ lắp bắp nói. Đối với kiểu nhà giàu đến mức có thể dùng Vàng chôn sống gã thế này, tiếp tân căn bản không dám đắc tội hay làm trái lời. Nhưng mà chuyện đuổi khách ở trọ ra ngoài để nhường phòng cho mấy người này, tiếp tân cũng không làm được. Gã chỉ là một tên làm thuê quèn, căn bản không thể quyết định chuyện này được.
Trần Văn Lâm lạnh lùng nói:
Không quyết định được sao? Gọi người đủ quyền lực đến. Nếu như không giải quyết được, ta sẽ cho người đập nát khách sạn Znir này.
Tiếp tân nhìn đám hộ vệ đằng đằng sát khí đứng sau lưng Trần Văn Lâm và Hina Janet, không khỏi nuốt nước bọt một cái. Mấy người này, ai cũng có vẻ mạnh mẽ, hung hãn. Không thể đắc tội được. Sắc mặt tiếp tân hơi trắng, bí mật nuốt nước bọt, run run nói:
Quý khách chờ một chút, ta đu gọi bà chủ.
Cho ngươi năm phút.
Trần Văn Lâm tiếp tục ép buộc vị tiếp tân đáng thương kia.
Trần Văn Lâm cũng không khỏi cảm khái, đóng vai gì thì đóng, chỉ có đóng vai ỷ thế ức hiếp kẻ yếu, là hắn có thể đóng đạt nhất a. Biết đâu được,.....
Chủ nhân, ngài diễn thật giống, đến cả em cũng giật mình kinh ngạc đó.
Hina Janet tiến đến sát bên tai, nhẹ nhàng thôi một hơi rồi nói.
Trần Văn Lâm hít một hơi sâu, trong lòng thầm mắng hồ ly tinh a, sẽ có ngày bản Lãnh Chúa thu thập ngươi.
.............
Không lâu sau đó, vị tiếp tân đáng thương vừa rồi trở lại. Đi phía trước gã là một nữ nhân tộc Nhân Loại tuổi ngoài ba mươi, tướng mạo bình thường, nhưng dáng người rất nóng bỏng, thành thục.
Ta là chủ nhân của khách sạn Znir, Clair Znir. Nghe nói các vị muốn bao trọn khách sạn của ta.
Clair Znir rất bình tĩnh đối mặt với Trần Văn Lâm, mặc cho hắn lúc này có chút hung hãn, nhưng nàng vẫn cư xử hết sức bình thường.
Đúng, ta muốn bao trọn khách sạn này, để hai người bọn ta cùng hộ vệ ở lại. Về giá tiền, sẽ không làm các ngươi thất vọng.
Trần Văn Lâm vẻ mặt ngông nghênh, mũi vểnh lên trời, kiểu dáng vô cùng cần ăn đòn.
Clair Znir bình tĩnh giải thích:
Quý khách, các ngài có tổng cộng năm mươi hai người, ba mươi lăm phòng là đầy đủ chỗ ở cho các ngài. Không đến mức phải cần đến bốn mươi phòng a.
Trần Văn Lâm nói:
Nhưng ta không muốn có người ngoài. Lỡ như bọn chúng là thích khách, gây nguy hiểm cho ta, thì ngươi chịu trách nhiệm được sao?
Clair Znir đang định tiếp tục giải thích, thì bỗng nhiên một giọng nói thanh thúy vang lên.
Bọn ta là thích khách? Ngươi đang sỉ nhục bọn ta sao? Người như ngươi, đáng chúng ta ra tay à?
Năm người từ trên lầu bước xuống.
Đội hình này làm Trần Văn Lâm có chút hoài niệm thời gian đầu tiến đến Thế Giới Dưới Lòng Đất.
Nhóm người kia gồm ba nữ, hai nam.
Cầm đầu là một nữ nhân.