Yriel thế giới. Khu Seval.
Trần Văn Lâm vừa đăng nhập vào, liền thấy một binh sĩ tìm đến, người này chính là Tony Gelatin.
Tony Gelatin mang theo một cái rương gỗ đến. Trần Văn Lâm không khỏi có chút tò mò hỏi:
- Cái rương gỗ này là sao?
Tony Gelatin đặt rương gỗ lên trên bàn, động tác hết sức cẩn thận, giống như là bảo vệ trứng gà vậy. Sau đó gã mở rương ra dùng giọng cẩn thận nói:
- Bẩm Lãnh Chúa đại nhân, tối hôm qua khi đang dọn dẹp trại Goblin này, đã phát hiện ra cái rương này, khi mở ra thì phát hiện có rất nhiều Soul Gem. Khi biết là Soul Gem thì chưa ai động vào cả, nên chưa biết số lượng là bao nhiêu.
Trần Văn Lâm nhìn vào trong rương, thấy bên trong có rất nhiều Soul Gem. Loại Soul Gem này to bằng quả trứng gà, màu sắc đủ kiểu, giống với đá quý, ngọc trên Thiên Tinh, rất xinh đẹp, dùng để trang trí thì cực kỳ xa xỉ. Khác với đá quý trên Thiên Tinh phải qua tạo hình, mài giũa, thì Soul Gem luôn có hình dạng tròn tròn kiểu này.
Tại Yriel thế giới, chỉ có những ai cực kỳ giàu có, quyền lực mới dám dùng Soul Gem làm trang sức, đồ trang trí. Tác dụng tốt nhất của Soul Gem đó chính là dùng để tăng thêm thuộc tính phụ cho trang bị thông qua Khắc Hồn Sư.
Khắc Hồn Sư sử dụng Soul Gem gia cố cho trang bị những thuộc tính họ muốn. Ví dụ như thêm thuộc tính làm áo giáp có khả năng phòng ngự tốt hơn, làm cho áo giáp nhẹ hơn, vũ khí sắc bén hơn, pháp trượng có sát thương cao hơn khi dùng phép thuật,..... Nói chung chỉ cần Soul Gem đủ đẳng cấp, Khắc Hồn Sư đủ tài năng, là có thể làm mọi thứ.
Soul Gem cũng chia phẩm chất, mấy viên Soul Gem trong tay hắn có phẩm chất khá là cao, Tím sao. Mấy viên Soul Gem này mà bán cho các thế lực lớn, cũng phải cả trăm Vàng một viên, vô cùng đắt đỏ. Thậm chí ở một mức độ nào đó, Soul Gem còn đắt hơn cả nguyên bộ trang bị cùng phẩm chất.
Vì nó còn có tác dụng thứ hai, đó chính là thu thập linh hồn. Thu thập linh hồn cũng có hai tác dụng, một là dùng để hồi sinh người chết. Còn tác dụng thứ hai là bồi dưỡng hồn binh. Linh hồn khi bị phong ấn vào bên trong Soul Gem sẽ có bảy ngày bình thường, sở hữu ý thức ký ức trước khi chết. Bảy ngày sau nếu không hồi sinh lại, thì sẽ trở thành hồn ma không có ý thức, thông qua một số loại pháp thuật nhất định thì có thể điều khiển được linh hồn đó, rồi tiếp tục không ngừng thu thập linh hồn làm cho linh hồn bên trong càng trở nên cường đại. Soul Gem Tím ba sao tối đa có thể bồi dưỡng linh hồn có sức mạnh tương đương sinh vật cấp sáu mươi lăm.
Trần Văn Lâm mang từng viên ra đưa vào túi Người Chơi, xong việc hắn đếm ra có tổng cộng mười bốn viên Soul Gem. Chỉ riêng thu hoạch này thôi, đã có thể xem như một khoản lớn. Sau khi cất hết Soul Gem, Trần Văn Lâm đứng lên nói:
- Làm tốt lắm, khi về trọng thưởng mỗi người một Vàng. Về phần gỗ và củi đốt chuẩn bị thế nào rồi?
Tony Gelatin cẩn thận bẩm báo:
- Như ngài dặn dò, tối hôm qua đã cử người chuẩn bị gỗ, củi và cành cây tươi. Mặc dù lúc giữa đêm, đám Goblin có ý định đánh lén, nhưng đã bị binh sĩ tiêu diệt. Đến ba giờ sáng thì đã hoàn thành.
Trần Văn Lâm đi đến chỗ lối vào hang động, hắn thấy các binh sĩ làm còn tốt hơn hắn dặn dò. Thời tiết lạnh lẽo, làm cho xác đám Goblin nhìn như cục đá. Nghĩ một chút rồi hắn ra lệnh:
- Đốt hết phần gỗ và củi phía trên đám Goblin, khi lửa đã cháy ổn không tắt, thì ném cành cây tươi về phần sâu bên trong của đám lửa. Sau đó tất cả tập hợp, có tên Goblin nào ra thì chúng ta giết tên đó, không chừa một tên.
....
Cành cây tươi nằm xếp đè lên đống lửa, sẽ sinh ra rất nhiều khói theo gió tràn vào trong hang động. Ngoài ra, lửa đốt hết dưỡng khí cần thiết bên trong hang động.
Lũ Goblin chạy ra ngoài, thì sẽ bị đống lửa và binh sĩ giết chết. Còn nếu chúng không ra ngoài, thì sẽ bị chết ngạt bên trong. Kiểu giết chóc này rất độc ác, nhưng cũng rất hợp để đối phó với Goblin.
.............
Trần Văn Lâm cũng không để lửa cháy quá lâu, chỉ một tiếng là hắn ra lệnh dập tắt, vì nếu đốt quá lâu, thì tí nữa hắn và binh sĩ của hắn cũng sẽ không vào bên trong được.
Để Trần Văn Lâm kỳ quái, đó chính là không hề có một tên Goblin nào chạy ra ngoài, không lẽ hang động này có đường ra khác, hoặc là bọn chúng đã chết hết ở bên trong. Hắn không đoán ra được.
Có lối đi khác thì hẳn là không. Vì nếu có, thì đám Goblin đã dùng lối đi đó để tập hợp quân lính lại, tiến hành bao vây bọn hắn ở lối này. Mà Trần Văn Lâm cũng đã để binh sĩ thăm dò, xung quanh đây năm Kilomet không có bất kỳ cửa hang nào. Chọn bao vây nơi này, hắn phải làm chuẩn bị kỹ càng, không thể để gậy ông đập lưng ông. Binh sĩ của hắn dựa vào địa hình hẹp, không thể có quá nhiều lính tấn công cùng lúc, mới có thể đối phó được hàng nghìn tên Goblin.
Nghĩ không ra, Trần Văn Lâm cũng không thèm nghĩ nữa. Hắn ra lệnh binh sĩ chuẩn bị nhựa thông và gỗ thông để làm đuốc, nghỉ ngơi ba tiếng nữa sẽ bắt đầu vào trong hang tìm hiểu thực hư. Còn hắn cũng không rảnh rỗi, bắt đầu lấy cung tên ra tập luyện bắn tên. Hắn cảm thấy mình còn kém nhiều.
Võ Thu Huyền có thể dễ dàng bắn trúng ba quả bóng Tennis bé tí trên không trung ở khoảng cách xa cả trăm mét, trình độ xác thực không hề bình thường. Hắn còn nghe nói Edgar Winter OneEW từng một mình đơn độc tiêu diệt cả một ổ sơn tặc hơn ba trăm người. Trình độ hắn so với mấy người kia kém nhiều lắm.
Khi mới vào Yriel thế giới, Trần Văn Lâm hắn vẫn nghĩ rằng, chỉ cần làm Lãnh Chúa, sau này chế tạo thành một lãnh địa hùng mạnh, thì cho dù mấy Người Chơi kia có xuất sắc thế nào, thì hắn vẫn có thể đánh bại đối phương bằng số lượng quân đội áp đảo, hắn khi đó cho rằng chỉ cần dùng số lượng lớn binh sĩ, là đủ xưng bá rồi. Nhưng từ khi nhìn thấy Hắc Long Nagura, suy nghĩ của hắn liền thay đổi. Cho dù hắn có sở hữu quân đội mười triệu người, trang bị tận răng, thì trong mắt những sinh vật hùng mạnh như Hắc Long Nagura, thì cũng chỉ là bầy kiến đông một chút mà thôi, dùng lửa đốt, hoặc chân đẫm là có thể giết chết cả mảng. Mà Hắc Long Nagura còn không phải là sinh vật đứng trên đỉnh thế giới này, nó so với kẻ tạo ra nó - Thần Tai Ương Bane còn kém nhiều lắm.
Kể từ đó, khi mà nhìn thấy Hắc Long Nagura, suy nghĩ của Trần Văn Lâm đã thay đổi. Có lẽ nếu như hai bên cách biệt không quá xa, dùng số lượng vẫn có thể mài chết đối phương. Nhưng nếu như sức mạnh hai bên chênh lệch quá nhiều. Thì số lượng cuối cùng cũng chỉ là con số. Hiện tại thì hắn chỉ xem lãnh địa như một công cụ giúp hắn tăng cấp nhanh hơn mà thôi, chứ muốn xưng bá thế giới này, muốn vượt trội tất cả những Người Chơi còn lại, thì thực lực bản thân vẫn là ưu tiên hàng đầu. Nhất là khi mà hiện tại, hắn đã là thành viên của hội Guardian, thì thực lực của bản thân lại càng quan trọng. Lãnh Chúa Luxgish sở hữu Thị Trấn Luxgish rất hùng mạnh, binh lực dồi dào, trang bị tinh nhuệ, nhưng bản thân Lãnh Chúa Luxgish cũng không có thực lực mạnh mẽ, nên cuối cùng cũng chỉ là thành viên ngoại vi của hội Guardian mà thôi.
Nếu không phải Quân Đoàn Thứ Bảy của Agatha Maskin bị thiệt hại nặng nề, nếu không phải Trần Văn Lâm có công giúp đỡ Agatha Maskin, thì đừng nói là chức Phó Đoàn Trưởng, cho dù thành viên ngoại vi của hội Guardian Trần Văn Lâm cũng chưa đủ tư cách, thực lực để làm.
.....
Thời gian nghỉ ngơi ba tiếng nhanh chóng trôi qua, Trần Văn Lâm ra lệnh cho binh sĩ bắt đầu dọn dẹp cửa hang.
Xác chết của Goblin cháy đen, bốc mùi khét lẹt làm người muốn nôn mửa, xương xẩu, nội tạng vương vãi khắp nơi, cảnh tượng chả khác gì dưới địa ngục tầng sâu nhất. Trần Văn Lâm cũng cố lắm mới không nôn, mà hắn cũng không dám nhìn nhiều, chỉ nhìn lướt qua thôi đã suýt nôn rồi. Không hiểu sao những binh sĩ kia có thể chịu nổi. Có lẽ họ cũng rất khó chịu, nhưng vì phục tùng lệnh, bọn họ cũng phải cố nhịn.
Đây là liên quan đến tiền đồ của bọn họ sau này, không phải là chuyện đùa, làm binh sĩ tinh nhuệ, được bồi dưỡng đặc biệt, nhìn thấy xác chết còn không chịu được, thì lên chiến trường làm sao giữ vững tinh thần trong mọi trường hợp được. Nên là cho dù có khó chịu đến thế nào, họ cũng phải nhịn.
..............
Trần Văn Lâm chọn một chỗ khuất khỏi lối vào hang động ngồi nghỉ, sắc mặt hắn hơi trắng bệch, tay cũng run run. Hình ảnh vừa nãy thật sự là rất ghê tởm, giống như mang một đống xác chết cháy nham nhở chặt ra làm mấy phần, dồn lại một chỗ chôn xuống cùng một hố, sau đó vài ngày lại đào lên, không chứng kiến tận mắt thì thật sự là không cách nào tưởng tượng được. Lúc nãy vì mặt mũi của Lãnh Chúa trước mặt binh sĩ, hắn mới cố nhịn được. Mà hình ảnh kia hiện tại vẫn ẩn hiện trong đầu hắn, có lẽ vài ngày nữa hắn sẽ không ăn thịt nổi, nhất là món xào thập cẩm, càng nghĩ đến lại càng kinh.
Ngồi nghỉ một lúc lâu, Trần Văn Lâm liền thấy Tony Gelatin chạy đến, sắc mặt binh sĩ có thể coi là có đầu óc nhất trong đám binh sĩ của hắn cũng trắng bệch như người chết đuối.
Tony Gelatin đến trước mặt Trần Văn Lâm báo:
- Bẩm Lãnh Chúa đại nhân, toàn bộ đã dọn dẹp xong, các xác chết đã chôn xuống hố. Ngài có thể đi qua ạ.
Trần Văn Lâm gật đầu rồi đi qua lối vào hang động. Mặc dù mặt đất vẫn còn ướt do máu hoặc thứ gì đó từ trên xác Goblin chảy ra, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ có phần vách hang động là bị lửa hun đen kịt, còn lại không khác bình thường bao nhiêu, nhưng mùi thịt khét thì vẫn còn rất nồng, làm người liên tưởng đến hình ảnh lúc nãy.
Loại khỏi đầu óc hình ảnh ghê tởm lúc nãy, Trần Văn Lâm bịt mũi ra lệnh:
- Tuyển sáu mươi người mang đuốc vào trong hang động thăm dò. Bất kể có chuyện gì, hai tiếng sau tất cả phải kết thúc thăm dò rồi quay lại đây báo cáo. Nếu có phát hiện gì đáng ngờ, ngay lập tức quay lại báo cáo.
Mặc dù Trần Văn Lâm cảm thấy rất có thể đám Goblin đã chết ngạt toàn bộ bên trong, nhưng hắn cũng không dám bảo đảm chắc chắn. Lỡ như bọn chúng không chết, mà tìm được cách sống sót rồi mai phục bên trong, khi đó nếu hắn dẫn binh sĩ đi vào bên trong, thì chả khác gì chui đầu vào rọ. Làm một Lãnh Chúa, có binh sĩ, hắn không cần tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, không đáng để đặt bản thân vào tình cảnh đó, khi mà có binh sĩ thay hắn làm những công việc nguy hiểm đó.