Cùng lúc đó, khi mà Trần Văn Lâm đang trên đường trở về Thôn Markham. Thì Bùi Phương Thảo đang dẫn theo bốn trăm binh sĩ từ cả ba doanh trại, hai trăm Bộ Binh, một trăm Kỵ Binh và một trăm Cung Binh.
Lần này đích thân Bùi Phương Thảo phải lĩnh quân, là vì theo trinh thám thu được tin tức, có một đội sơn tặc lên đến hai nghìn người đang trên đường tiến đến, chỉ còn cách phía tây Thôn Markham bốn Kilomet.
Trên đồng cỏ, Bùi Phương Thảo nhìn thấy phía trước sơn tặc đông như kiến cỏ. Những sơn tặc này ngoại trừ Trại Chủ của bọn chúng cùng năm sáu người nữa, có trang bị đầy đủ và có ngựa cưỡi, thì còn lại tất cả đều đi bộ, áo vải, vũ khí thô sơ, thậm chí có sơn tặc chỉ có gậy gỗ vót nhọn để cầm.
Bùi Phương Thảo nhìn thấy thở dài nói:
- Đội trưởng Gelatin.
Tony Gelatin cưỡi ngựa đứng bên cạnh hét to:
- Có mặt, thưa Quản Lý Zilch.
Bùi Phương Thảo ra lệnh:
- Lát nữa ngươi mang theo mười Kỵ Binh, chỉ nhắm vào Trại Chủ của sơn tặc, khi giết được gã thì lập tức hét lớn, ép số sơn tặc còn lại đầu hàng.
- Tuân lệnh.
Bùi Phương Thảo nhìn binh sĩ phía sau ra lệnh:
- Bộ Binh chia bốn đội, tiến lên phía trước. Hai đội phía sau không ham chiến, chỉ bảo vệ Cung Binh. Hai đội phía trước lập Phương trận, từng bước đẩy mạnh.
- Cung Binh chia hai đội, theo sát Bộ Binh, vào khoảng cách sáu mươi mét, luân phiên bắn tên.
- Kỵ Binh chia hai đội, đi vòng sang hai cánh, bao vây giết địch.
- Nhớ, không giết người đầu hàng, chỉ tước vũ khí. Ai vi phạm, quân luật trừng phạt.
- Tiến lên.
Đối với Bùi Phương Thảo, đây là lần đầu nàng dẫn quân đánh trận. Thời gian qua, vì Trần Văn Lâm thường xuyên mang binh sĩ đi cày cấp, chỉ còn một mình nàng ở lãnh địa, nên nàng phải học thêm rất nhiều tri thức quân sự, dàn trận thời trung cổ. Tri thức cũng có sơ sơ, nhưng kinh nghiệm thì chả có tí nào.
Bên sơn tặc đông hơn, nhưng so về trang bị thì kém quá nhiều, lại còn chỉ có Bộ Binh. Mặc dù số lượng gấp năm lần binh sĩ Thôn Markham, Bùi Phương Thảo vẫn không sợ hãi chút nào, chỉ có chút hồi hộp và hưng phấn khi lần đầu lãnh đạo quân đội. Nàng biết nếu chỉ riêng về lĩnh vực quân sự, thì thua kém Trần Văn Lâm rất nhiều.
Nhìn thấy sơn tặc đã vào phạm vi sáu mươi mét, Bùi Phương Thảo dùng sức hét lớn:
- Đội một Cung Binh, bắn. Kỵ Binh ra hai cánh.
Vụt, vụt.
Sơn tặc không có giáp bảo vệ, dính phải tên của Cung Binh, ngã xuống như rạ. Phía sau sơn tặc mặc kệ, tiếp tục lao lên.
- Đội hai Cung Binh, bắn.
.......
Nhìn thấy không sợ chết sơn tặc lao lên phía trước, chỉ còn cách hai đội Bộ Binh đầu tiên chưa đầy hai mươi mét. Bùi Phương Thảo ra lệnh:
- Bộ Binh chuẩn bị. Giết.
- Giết.
Binh sĩ và sơn tặc va vào nhau, gần như chỉ có sơn tặc ngã xuống, những mũi thương dài sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể sơn tặc. Từng lớp từng lớp sơn tặc không màng sống chết lao lên. Đơn giản vì nếu như không thắng, thì bọn chúng cũng không thể chịu nổi thêm mấy ngày nữa, mùa đông ở Seval không phải là chuyện đùa. Vũ khí của sơn tặc dường như không thể xuyên thủng lớp giáp vững chắc của Bộ Binh, may mắn chém vào những chỗ không có giáp bảo vệ, thì cũng là vết thương nhẹ ngoài da.
Binh sĩ Thôn Markham thì đẩy mạnh lên từng bước, bên dưới chân bọn họ đầy xác sơn tặc, dẫm lên xác kẻ địch, tiến lên phía trước.
Kỵ Binh hai bên giống như hai mũi khoan khoan sâu vào giữa lòng địch, chia cắt trận hình tấn công.
Vừa không thể chém xuyên lớp giáp, vừa bị Kỵ Binh quấy đến trời long đất lở. Tinh thần của sơn tặc xuống thấp đến cực điểm.
Bùi Phương Thảo nhìn thấy cũng có chút không đành lòng, đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến chiến tranh thật sự, máu me, xác chết, nội tạng làm nàng không thích ứng một chút nào. Đồng thời nàng cũng cảm thấy hơi tội cho đám sơn tặc, cũng vì chiến tranh loạn lạc, phải lưu lạc đến mức đi làm sơn tặc, chẳng ai muốn thế cả. Nhưng thân làm người có quyền lực lớn thứ hai Thôn Markham, nàng không được phép mềm lòng.
Trại Chủ sơn tặc thấy vậy, liền mang theo năm sơn tặc trang bị đầy đủ lao lên, gã muốn được ăn cả ngã về không. Gã đã không còn gì để mất, sơn trại bị chiếm, lương thực không có, binh lính dưới trướng thậm chí chưa kịp mặc giáp, lấy vũ khí đã phải chạy trối chết. Không còn đường nào, gã phải tấn công Thôn Markham, nếu không thì người của gã đều phải chết vì lạnh, vì đói.
Tay cầm đao lớn, Trại Chủ sơn tăc điên cuồng lao lên, lớn giọng hét:
- Anh em theo ta, giết.
Ngay khi Trại Chủ chỉ còn cách mười mét nữa là đến chỗ sơn tặc đang chiến đấu, bỗng nhiên hàng sau của bị mở, ra mười Kỵ Binh trang bị tinh nhuệ, sát khí ngút trời lao đến.
Mười Kỵ Binh này chính là nhóm của Tony Gelatin, được Bùi Phương Thảo giao cho nhiệm vụ giết Trại Chủ. Tony Gelatin cầm thương chỉ vào tên Trại Chủ, thúc ngựa nhanh hét lớn:
- Nạp mạng đi.
Khoảnh cách chỉ có mười mét, Trại Chủ không kịp phản ứng, liền bị mũi thương của Tony Gelatin đâm xuyên qua ngực, cả người gã theo lực đâm văng ra khỏi lưng ngựa, cơ thể vẫn bị thanh trường thương sắc nhọn treo trên không trung. Tony Gelatin dùng hết sức bình sinh, nâng thanh thương thẳng đứng lên trời, tên Trại Chủ vẫn chưa chết, bị nâng lên cao hơn bốn mét, gã lặng nhìn những sơn tặc kia rồi gục đầu xuống tắt thở.
Năm tên thân binh của gã cũng bị những Kỵ Binh khác đâm rớt xuống ngựa.
Tony Gelatin cố giữ vững trường thương, phía trên còn treo xác tên Trại Chủ hét lớn:
- Trại Chủ của các ngươi đã chết, mau đầu hàng. Đầu hàng, người bỏ vũ khí không giết.
Binh sĩ Thôn Markham cũng đồng loạt hét lớn:
- Đầu hàng, người bỏ vũ khí không giết.
- Đầu hàng, người bỏ vũ khí không giết.
- Đầu hàng, người bỏ vũ khí không giết.
Những sơn tặc còn sống nhìn thấy Trại Chủ đã chết, thậm chí xác còn bị treo lên không trung, cực kỳ dễ thấy. Mất hết tinh thần, bọn họ vội vàng vứt vũ khí trên tay, cúi người xuống đất, hi vọng có thể giữ lại được mạng sống của bản thân.
....
Cuộc chiến kết thúc, Bùi Phương Thảo nhìn Tony Gelatin hỏi:
- Tình hình thương vong thế nào? Sơn tặc đầu hàng là bao nhiêu?
Tony Gelatin nhanh chóng nói:
- Thưa Quản Lý Zilch, quân ta chết mười lăm Kỵ Binh, ba mươi Bộ Binh, không có Cung Binh nào chết. Bị thương Kỵ Binh ba mươi ba người, Bộ Binh là hai mươi người, không có ai tàn phế hoặc bị thương quá nặng. Còn về địch nhân, đầu hàng tổng cộng là một nghìn bốn trăm bảy mươi chín người.
Bùi Phương Thảo gật đầu nói:
- Khi trở về, ta sẽ đền bù cho những binh sĩ đã chết. Còn về tù binh, chia ra ba nhóm, một nhóm đưa đến Mỏ Vàng mới, một nhóm thì đưa đến Cứ Điểm Hang Goblin, một nhóm đưa đi khai thác gỗ. Trừ nhóm đến Cứ Điểm Hang Goblin, hai nhóm còn lại điều hai mươi Bộ Binh trông coi. Tù binh trong một tháng tới, ai có biểu hiện tốt, sẽ có cơ hội trở thành cư dân của Thôn Markham. Tìm một tên tù binh biết chuyện, ta có việc cần hỏi.
Tony Gelatin gật đầu nói:
- Tuân mệnh.
....
Sau khi hỏi han một tên sơn tặc, Bùi Phương Thảo biết rằng hang ổ của bọn sơn tặc này bị hai kẻ tấn công, một gọi là Vampires, ma cà rồng thì nàng có biết đến, còn một sinh vật khác mà tên sơn tặc kia nhắc tới, gọi là Dremois. Hang ổ
Bùi Phương Thảo tìm đến Tony Gelatin hỏi:
- Ngươi có biết về Dremois?
Tony Gelatin nghi ngờ nói:
- Dremois, ý ngài là Acient Vampires?
Bùi Phương Thảo bất đắc dĩ nhắc nhở:
- Ta không biết, ngươi biết gì cứ nói.
Tony Gelatin tỉnh ngộ nói:
- Dremois, hay còn được biết đến với cái tên là Acient Vampires. Một loài ma cà rồng thượng cổ. Dremois không có suy nghĩ, chỉ biết giết chóc, sau này bị các Vampires tìm ra cách điều khiển bọn chúng, biến chúng thành cỗ máy giết người. Dremois có mạnh có yếu, chiều cao lên đến bốn mét, thân hình to lớn, đứng bằng hai chân, chi trước có móng vuốt sắc nhọn, sở hữu khuôn mặt giống loài dơi, đôi cánh to khỏe, sải cánh có thể lên đến tám mét, ưa thích ăn thịt người.
- Bây giờ mỗi con Dremois đều bị một Vampires điều khiển, làm tay sai lúc chiến đấu.
Bùi Phương Thảo ngưng trọng nói:
- Đám sơn tặc này, chính là bị một Vampires dẫn theo Dremois của hắn tấn công hang ổ sơn tặc, làm cho bọn chúng không thể không tấn công chúng ta.
Tony Gelatin cũng lo lắng nói:
- Việc này nên nhanh chóng báo cho Lãnh Chúa đại nhân. Một con Dremois có thể giết vào hang ổ sơn tặc, đến mức bỏ chạy không dám mang theo vật gì, phải tấn công chúng ta hòng tìm đường sống. Con Dremois đó chắc chắn rất mạnh, có thể là cấp Hero chứ không đùa.
Bùi Phương Thảo cũng gật đầu nói:
- Ta sẽ chuyển tin này cho Lãnh Chúa. Các ngươi làm việc đi, ta sẽ nhanh chóng tìm cách bổ sung binh lực.
Bỗng nhiên từ phương xa, Bùi Phương Thảo và Tony Gelatin đều nghe thấy tiếng ồn ào, la hét rất lớn bên ngoài, tiếng gào thảm thiết vang lên. Còn có cả tiếng gầm giận giữ của một sinh vật nào đó.
Bùi Phương Thảo và Tony Gelatin liếc nhìn nhau rồi xông ra ngoài.
Đập vào mắt Bùi Phương Thảo, cảnh tượng hết sức hỗn loạn tù binh chạy chết nháo nhào. Còn binh sĩ Thôn Markham thì đang bị một sinh vật to lớn, giống với miêu tả của Tony Gelatin, chính là Dremois.
Bùi Phương Thảo còn thấy rõ hình ảnh nó cầm một binh sĩ giơ lên, xé xác làm đôi, cắn đứt đầu binh sĩ kia nuốt vào. Nàng sắc mặt trắng bệch la lớn:
- Bộ Binh, mau bao vây nó lại, không được để nó vào bên trong khu dân cư.
Bùi Phương Thảo xem xét thông tin, thì thấy con quái vật Dremois này đẳng cấp là tám mươi, cao hơn quá nhiều so với binh sĩ Thôn Markham.
Dremois hùng mạnh, giết binh sĩ như giết gà, móng vuốt sắc nhọn ở cánh tay nó có thể dễ dàng đâm lủng cơ thể các binh sĩ.
Ầm.
Dremois vung tay lên, đập bay ba Bộ Binh văng ra xa cả chục mét, áo giáp vỡ tan tành, cơ thể xương cốt vỡ vụn, nội tạng nát bấy.
Bùi Phương Thảo nhìn thấy cảnh này mà bất lực không biết làm gì.