Trần Văn Lâm nhìn ba người Tony Gelatin, Farengar, Alisia Garnett đến tìm mình, hắn chau mày hỏi:
Có chuyện gì mà cả ba ngươi đều đến đây?
Farengar suy nghĩ một chút rồi nói:
Đối thủ lần này khá khó chơi. Bọn họ có kinh nghiệm dụng binh, rất khó đối phó.
Trần Văn Lâm gật đầu đồng tình:
Đám người đó rất giỏi về chiến thuật, không dễ gì dùng kế để đánh bại bọn họ đâu.
Trần Văn Lâm nói đây là sự thật, Người Chơi có rất nhiều cá nhân xuất sắc, nhất là Bang Hội Đại Nghĩa vốn được thành lập dựa trên những đội tuyển RTS chuyên nghiệp. So về điều binh, khiển tướng, mưu kế thì rất khó so được với đám người này.
Trần Văn Lâm liếc nhìn Tony Gelatin hỏi:
Gelatin Thống Soái, có chuyện gì vậy?
Tony Gelatin trầm trọng nói:
Thưa Lãnh Chúa, ta khi dẫn theo Khinh Kỵ Binh đánh lén hậu quân Bang Hội Đại Nghĩa, bị địch phục kích, toàn bộ Khinh Kỵ Binh chết trận.
Trần Văn Lâm cũng hơi có chút ngạc nhiên, rồi nói:
lính mới Khinh Kỵ Binh thiệt hại nói nặng cũng không nặng, nhẹ cũng không nhẹ, coi như rút kinh nghiệm một lần, không nên khinh địch. Farengar Thống Soái, là ngươi, thì ngươi sẽ làm thế nào cho ngày tiếp theo?
Farengar nói:
Đã không thể so với Bang Hội Đại Nghĩa về mặt chiến thuật, âm mưu. Chúng ta có thể dùng lực để phá, không âm mưu, mà là dương mưu, ai mạnh hơn, người đó thắng. Tony Gelatin Thống Soái và Titus Septim có thể làm Chiến Tướng, chém giết tướng lĩnh quân địch, đè ép sĩ khí của họ. Rồi toàn quân đẩy mạnh.
Trần Văn Lâm gật đầu một chút nói:
Cách đó được. Các ngươi cứ bàn bạc. Nhưng ta cho các ngươi một đề nghị, đánh giữ chân Trung Quân, dùng Trọng Kỵ Binh diệt Tả Quân Hữu Quân.
Tuân lệnh!
.......
Thế giới thực.
Bang Chủ Nguyễn Liên Hoàng, ba vị Phó Bang Chủ và bốn vị Quân Đoàn Trưởng xuất hiện trong phòng họp của Bang Hội Đại Nghĩa.
Nguyễn Liên Hoàng nhìn bảy người nói:
Mọi người nhìn nhận về trận chiến hôm nay thế nào?
Trần Minh Vân sắc mặt hơi khó coi nói:
Quá mạnh. Đơn chiến, lính của Jake Markham mạnh hơn thành viên chúng ta nhiều.
Hôm nay khi dẫn đầu Kỵ Binh Tiên Phong đối mặt Trọng Kỵ Binh, gã thực sự nếm đủ, tên tướng quân của đối phương thật sự là quá biến thái.
Phạm Văn Thành cũng gật đầu đồng ý:
Tại hậu quân, ta gặp một kẻ hết sức đáng sợ. Một mình hắn chém giết hơn Kỵ Binh, không ai có thể ngăn cản hắn rời đi. Cho dù bẫy được Khinh Kỵ Binh của đối phương, nhưng tự thân thiệt hại cũng không kém.
Trận chiến hôm nay tại hậu quân, hình ảnh Tony Gelatin một người độc chiến mấy nghìn binh sĩ, quả thật khắc sâu vào đầu Phạm Văn Thành, gã không tưởng tượng được bên phía Jake Markham lại có kẻ khủng bố như vậy. Có dũng tướng như thế, sợ gì không thắng trận.
Nguyễn Liên Hoàng trầm giọng nói:
Mặc dù hôm nay có thể xem là ngang cơ, chưa bên nào có ưu thế, nhưng chúng ta vẫn là bên thiệt hại nhiều hơn, gần thành viên bị tiêu diệt. Chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn nữa.
..........
Trần Văn Lâm rời khỏi Yriel thế giới, hắn mở cửa phòng ngủ, muốn xuống bếp kiếm chút đồ ăn rồi đi ngủ, nhưng lại nghe thấy mùi hơi kỳ lạ bốc lên tầng hai trên này. Nếu hắn không nhầm, đây là mùi khét.
Vội vàng chạy xuống dưới, Trần Văn Lâm nhìn thấy Iris Volkirha đang thẫn thờ nhìn chảo thịt cháy đen, hai mắt đỏ đỏ như sắp khóc. Hắn nhìn nàng có cảm giác vừa tức, vừa thương hỏi:
Làm gì đây? Sao lại tự nấu ăn?
Iris Volkirha lấy hai tay dụi dụi mắt, quần áo trên người đầy mùi khét nói:
Đói bụng. Mà chị Phương Thảo vẫn đang bận việc trong đó, phải hai ba tiếng nữa chị ấy mới xong, nên em tự nấu ăn.
Trần Văn Lâm liếc nhìn nàng khinh bỉ nói:
Không biết nấu ăn thì ăn mì gói cho dễ. Lại còn đòi rán thịt, rán thành cục than.
Iris Volkirha cúi đầu ủy khuất nói:
Người ta đói. Ăn mì thì chán.
Trần Văn Lâm lắc đầu nói:
Đi, cùng ra ngoài kiếm chỗ ăn.
Không có Bùi Phương Thảo nấu cơm, hắn cũng lười ăn ở nhà, mà ăn mì gói thì đúng là chán thật.
Ra ngoài cổng, nghe thấy trên người Iris Volkirha đầy mùi thức ăn cháy khét, Trần Văn Lâm không khỏi chau mày nói:
Sao không thay đồ rồi đi?
Iris Volkirha nghiêng đầu:
Đói lắm rồi. Không chịu được.
Trần Văn Lâm suy nghĩ một chút rồi nói:
Anh sẽ để ít tiền ở phòng khách, khi nào chị Phương Thảo bận bịu quá không nấu ăn được thì tự ra ngoài kiếm chỗ mà ăn nghe chưa. Không biết nấu ăn cũng dám chui vào bếp rán thịt.
Iris Volkirha vội vàng gật đầu nói:
Có thể, mà cũng không cần ra ngoài, gọi người ta đưa đến tận nhà là được. Nhớ để nhiều nhiều một chút.
Trần Văn Lâm liếc nhìn nàng hỏi:
Cũng biết gọi Order?
Iris Volkirha móc ra điện thoại lắc lắc nói:
Dùng cái này lên mạng gọi là được mà.
Trần Văn Lâm hơi kinh ngạc hỏi:
Cũng biết dùng điện thoại? Ai mua đây?
Iris Volkirha vui vẻ nói:
Chị Phương Thảo mua cho ấy. Mà cái này dùng dễ mà, lên mạng xã hội cái gì cũng có. Hi hi.
Trần Văn Lâm không khỏi bội phục Loli không tim không phổi này, cũng không thắc mắc tại sao mình lại có thể giống như Người Chơi, tự do xuyên qua hai thế giới.
Ồ, nơi này thật đẹp.
Trần Văn Lâm theo ánh mắt Iris Volkirha nhìn sang, là một nhà hàng sang trọng, kiểu phong cách phương tây, vô cùng lịch lãm. Hắn dẫn nàng đi vào nói:
Là nhà hàng, vào đây ăn đi.
Ân.
.........
Mai Hiểu Tuyết kết thúc một ngày làm việc, muốn đi ra ngoài tìm chỗ ăn uống, nàng cảm thấy bỗng nhiên Thần cho phép Người Chơi không giới hạn thời gian ở trong Yriel thế giới cũng có chút phiền phức. Thứ nhất, tập đoàn sẽ bắt nàng phải hoạt động trong đó nhiều hơn. Thứ hai, thế giới bên ngoài bỗng nhiên trở nên tẻ nhạt hơn, thật vất vả mới tìm được một hàng quán mở cửa, cứ như ngày tết vậy.
Bước vào nhà hàng duy nhất mình tình được, sau khi được nhân viên phục vụ nở nụ cười nồng hậu chào đón Mai Hiểu Tuyết đang định tìm chỗ ngồi xuống, ánh mắt nàng khi đảo qua một chỗ, hai con mắt sáng lên như kiểu dân kỹ thuật lâu năm được gặp người đẹp.
Ở đó, có một nam một nữ, không, không thể nói là nữ, mà là một nam và một Loli đang ngồi ăn uống. Loli kia có vẻ còn không biết cách sử dụng dao và nĩa, bị nam nhân kia khinh bỉ đến ủy khuất cầm tay xé đồ ăn. Thân làm cuồng Loli, Mai Hiểu Tuyết không thể để chuyện này xảy ra, cất bước đi tới.
Trần Văn Lâm đang chế giễu Iris Volkirha không biết cách dùng dao và nĩa, ăn đồ của nhà hàng kiểu châu âu mà dùng tay bốc thức ăn, mặc dù hắn cũng chẳng quen thuộc gì cách sử dụng mấy dụng cụ này, nhưng đã nhìn thấy qua, bắt chước đơn giản không là vấn đề. Ánh mắt xẹt qua, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp đi đến, rất trẻ, ăn mặc rất thời thượng, ngoại trừ thời tiết hơi nóng mà lại khoác áo lông màu trắng ra thì mọi thứ còn lại đều rất tốt, ba vòng đều không chê vào đâu được, nhất là đối phương mặc một chiếc quần Jean ngắn, khoe trọn cặp chân dài trắng muốt làm mấy nam nhân xung quanh phải than thở liếc nhìn.
Trần Văn Lâm cứ tưởng cô gái xinh đẹp này chỉ là đi ngang qua, không ngờ lại dừng ngay bên cạnh Iris Volkirha nở một nụ cười y hệt nhân viên bán hàng nói:
Cô bé, để chị dạy cho cách dùng nĩa. Hừ, đám đàn ông thô lỗ, làm sao lại để một thiên sứ dùng tay bốc đồ ăn.
Trần Văn Lâm có chút kinh ngạc liếc nhìn cô gái xinh đẹp này, hơi nhíu mày lại nói:
Này em gái, chỗ này là bàn của anh và em gái anh ngồi.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ vui mừng bắt chuyện với cô nàng xinh đẹp này một phen, nhưng hiện tại thì hắn có rất nhiều chuyện để lo, cả một lãnh địa gần trăm nghìn người, lại thêm việc cố gắng tăng cấp để có thể trở thành một Dragon Slayer đích thực, hắn không có tâm trạng nào đi tán gái. Thêm vào việc gặp những người như chị em Agatha Maskin, đám Người Dơi vô cùng xinh đẹp quyến rũ, mấy cô nàng Acient Elve mặc dù làn da không trắng bóc, nhưng cũng có phong tình riêng. Việc gặp được quá nhiều nữ nhân xinh đẹp làm cho hắn có phần nào đó giúp hắn rất bình tĩnh khi đối mặt với những người xinh đẹp.
Mai Hiểu Tuyết hừ một tiếng nói:
Đừng xem ta là kẻ ngu, rõ ràng một người thuần phương đông, một người thuần phương tây, sao có thể là anh em. Mà bàn này ta sẽ trả tiền cho anh, hiện tại đừng làm phiền, ta muốn hỗ trợ cô bé này. Em tên gì vậy?
Trần Văn Lâm liếc nhìn Iris Volkirha rồi gật đầu.
Iris Volkirha thấy Trần Văn Lâm gật đầu mới lí nhí nói:
Iris, Iris Volkirha.
Mai Hiểu Tuyết oa lên một tiếng nói:
Tên thật hay, xinh đẹp như cầu vồng. Chị là Mai Hiểu Tuyết, để chị dạy em cách dùng dao nĩa, kệ anh ta.
Trần Văn Lâm thấy cô nàng xinh đẹp này hai mắt nhìn Iris Volkirha lóe lên ánh sáng, càng ngày càng cảm thấy không đúng. Không lẽ là một cuồng Loli? Mới gặp nhau lần đầu, nhiệt tình cũng hơi quá.
Nhìn Iris Volkirha bị tấn công không thương tiếc, Trần Văn Lâm không khỏi lắc đầu, muốn giải cứu con bé này ma chưởng của Mai Hiểu Tuyết, thì nghe thấy nàng nói:
Anh nhìn chúng tôi lâu như vậy, có gì muốn hỏi à?
Ách, Trần Văn Lâm không khỏi im lặng, đúng là tự cho mình là, rõ ràng là cô xen vào trong lúc chúng tôi đang ăn có được không? Liếc nhìn Iris Volkirha có chút tội nghiệp, hắn không khỏi hừm nhẹ một tiếng rồi nói:
Iris, về thôi, chắc chị Phương Thảo đang chờ.
Iris Volkirha như chết đuối vớ được cành cây vội nói:
Đúng, về thôi về thôi. Chị gái xinh đẹp, lần sau gặp lại.
Mai Hiểu Tuyết thì nhìn Trần Văn Lâm kỳ quái nói:
Anh không muốn xin chữ ký của tôi à?
Trần Văn Lâm ngơ ngác nói:
Xin chữ ký? Anh xin chữ ký của em làm gì?
Mai Hiểu Tuyết:
Chứ nãy giờ anh nhìn tôi làm gì? Đừng xạo, muốn chữ ký thì cứ nói thẳng. Người muốn xin chữ ký của tôi không phải chỉ có mình anh đâu.