Bùi Phương Thảo ánh mắt liếc nhìn con Tê Giác Xanh to lớn, đã bị gô chặt, không thể động đậy, động viên nói với Iris Volkirha:
Iris, em thử đi, xem có lên cấp được không nha.
Iris Volkirha cầm một thanh kiếm nhỏ, vẻ mặt chần chừ hỏi:
Thật sự phải giết nó à?
Bùi Phương Thảo gật đầu nói:
Đúng, em giết nó, mới lên cấp được, mới mạnh lên được.
Thật ra thì Bùi Phương Thảo nàng cũng chưa giết quái vật lớn như vậy bao giờ, lúc trước nàng toàn là đánh thỏ, với đánh chuột để lên cấp . Sau đó thì trở thành quản lý của Lãnh Địa Markham, được hưởng nhờ kinh nghiệm của Trần Văn Lâm, rồi một mạch leo lên đến cấp như hiện tại.
Ban đầu Bùi Phương Thảo tính nhường cho Iris Volkirha một chút kinh nghiệm lấy được từ lãnh địa, nhưng bị Trần Văn Lâm từ chối. Hắn muốn Iris Volkirha giết quái thăng cấp, cho dù là quái đã bị bắt về, không làm gì được nữa.
Thực chất thì nàng không biết Iris Volkirha cũng không phải thuần túy là Người Chơi, không thể nhận kinh nghiệm để lên cấp như Người Chơi, mà cần thời gian rèn luyện giống người bản địa. Cho Iris Volkirha đi học phép thuật làm Pháp Sư cũng được, nhưng vấn đề là Học Viện Pháp Sư chưa xây xong, cần thời gian để hoàn thành. Nên hiện tại cách đơn giản nhất là cho Iris Volkirha giết quái, giảm bớt tính nhát gan của mình trước.
Iris Volkirha nghi hoặc hỏi:
Lên cấp làm gì? Mạnh lên làm gì nha?
Bùi Phương Thảo giải thích:
Mạnh hơn để có thể tự bảo vệ bản thân mình. Lỡ giống như mấy hôm trước, có mấy tên đồ đen tấn công em, thì em có thể đánh bại bọn chúng, không lo lắng bị bắt.
Iris Volkirha:
Nhưng không phải có anh Văn Lâm rồi sao? Em đâu cần phải đánh bại bọn chúng nha.
Bùi Phương Thảo sờ sờ trán, trầm mặt xuống nói:
Em không giết con Tê Giác Xanh kia, ngày mai chị không dẫn đi mua váy.
Iris Volkirha mặt ỉu xìu xuống, chậm rãi đi lại gần con Tê Giác Xanh. Nhìn thấy con vật to lớn trước mắt, nàng không khỏi sợ hãi, cho dù bị trói chặt, dùng các dụng cụ khóa lại, cũng làm nàng rất sợ hãi. Nhất là cặp mắt lớn kia, nhìn chằm chằm nàng, thật sự rất đáng sợ. Hơn nữa mấy con quái vật này bị nhốt lâu ngày, lại càng hung bạo, trên thân không được tắm rửa, thành ra có một mùi hôi không nhẹ.
Iris Volkirha nhíu nhíu mũi nói:
Hôi quá, sao không ai tắm rửa cho nó nha. Thật tội.
Cuối cùng, Iris Volkirha xách kiếm đi vòng ra đằng sau con Tê Giác Xanh, đang chuẩn bị nâng kiếm lên dùng một chiêu "Cúc hoa tàn" thì bỗng cảm thấy một cơn gió lạ thổi tới.
Phốc.
Cơn gió này có phần kỳ lạ, chỉ ở một khu vực rất nhỏ đằng sau mông Tê Giác Xanh, và còn mang theo mùi không thể nói là dễ chịu.
Bùi Phương Thảo lấy hai tay che miệng, cố nín để không cười lên. Còn Iris Volkirha thì mặt mũi trắng bệch, thả thanh kiếm trong tay xuống khóc lớn:
Oa, ô, ô, ô.
Bùi Phương Thảo vội vàng chạy qua kéo Iris Volkirha lùi xa khỏi con Tê Giác Xanh, hai mắt sát khí lóe lên:
Hỏa Cầu.
Bành.
Một con Tê Giác Xanh cấp độ chưa tới , lại còn bị trói chặt lại, không thể động đậy, gặp phải Bùi Phương Thảo thì chỉ có đường kiểu sát.
Con Tê Giác Xanh gầm lên đau đớn, nhưng không được mấy giây thì đã bị đốt thành tro.
Nhìn cô bé đáng yêu xinh xắn, nước mắt lã chã rơi, lại còn có mùi thum thủm trên người, Bùi Phương Thảo cố nén không để bản thân cười to, nói:
Được rồi, không có gì, chị mang em đi tắm rửa. Lần sau chúng ta chọn loài khác.
............
Tắm rửa thơm tho xong, thay một bộ đồ công chúa xinh đẹp, mới cứng, do thợ may cao cấp của Thị Trấn Markham làm ra. Iris Volkirha mới ngừng khóc, nhưng vẫn nhịn không được cúi đầu xuống ngửi, thấy quả thật không còn mùi gì, mới ngẩng đầu đi ra ngoài, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, sưng húp lên.
Chắc chắn bản thân đã xinh đẹp, đáng yêu trở lại, Iris Volkirha mới tự tin bước ra ngoài, thì thấy có hai người đang đứng đợi. Một là Helen Zilch, hay chính là Bùi Phương Thảo.
Người còn lại, Iris Volkirha cũng rất quen thuộc, mấy ngày nay vẫn dẫn nàng đi chơi, mua sắm liên tục. Là Mai Thanh Huyền.
Cho dù mất công quản lý Bang Hội Thăng Long, Mai Thanh Huyền vẫn nhịn không được đi tìm Iris Volkirha chơi đùa, giống như mấy năm trước nàng đối xử với Mai Hiểu Tuyết vậy. Hận không thể ở bên cạnh cả ngày.
Mai Thanh Huyền tiến lên mỉm cười xoa đầu Iris Volkirha hỏi:
Iris, có nhớ chị không?
Iris Volkirha nghi hoặc hỏi:
Không phải chúng ta mới gặp lúc nãy sao?
Chính xác thì bọn họ mới vào Yriel thế giới được hai tiếng, mà Mai Thanh Huyền cùng Mai Hiểu Tuyết đều đang ở biệt thự nơi ba người Trần Văn Lâm, Bùi Phương Thảo và Iris Volkirha ở. Hai tiếng trước mới gặp nhau, nhớ thế nào được nha? Tính ra mà nói, mấy người đang còn ngồi chung phòng khách đây.
Mai Thanh Huyền bẹo má con bé nói:
Đó là chuyện ở Thiên Tinh. Trong này, chị mới gặp em lần đầu, tất nhiên là phải nhớ rồi. Ủa, bị gì mà mắt sưng húp đây, ai làm em khóc vậy?
Iris Volkirha lấy hai ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nhau, không biết nên nói thế nào. Cho dù có ngơ ngơ như nàng, thì cũng biết chuyện này quá mất mặt, nói ra sẽ bị cười nhạo.
Nhìn vẻ mặt quẫn bách của Iris Volkirha, Bùi Phương Thảo nhịn không được cười lên, rồi kể chuyện Tê Giác Xanh lúc nãy cho Mai Thanh Huyền nghe.
Mai Thanh Huyền cũng không cười như Bùi Phương Thảo tưởng tượng, mà hai mắt sát khí bốc lên, còn kinh khủng hơn cả Tony Gelatin lúc điên cuồng giết địch nữa.
Mai Thanh Huyền giọng nói như ma nữ:
Iris, để chị báo thù giúp em. Hừ, Tê Giác Xanh sao. Chị sẽ về bảo đám thành viên trong Bang Hội Thăng Long, giết con Tê Giác Xanh cho em hả giận.
Iris Volkirha hoảng sợ nói:
Không cần đâu chị ơi. Bọn chúng cũng tội nghiệp mà, đừng hại chúng.
Cũng không hiểu, nhân vật được cả Vampires và Acient Vampires cung kính, quỳ lạy, thế nào lại là một con bé nhát gan, ngu ngốc, yêu động vật như Iris Volkirha.
Mai Thanh Huyền nghe Iris Volkirha cầu tình cho đám Tê Giác Xanh, cũng không truy cứu, mà nhìn qua Bùi Phương Thảo hỏi:
Phương Thảo, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, chỗ bọn em có gì vui không?
Bùi Phương Thảo cười khổ nói:
Lãnh địa đang còn trong giai đoạn kiến thiết, làm gì có chỗ nào đi dạo. Mà em còn phải xử lý công việc trong Thị Trấn, nhiều việc lắm, chị trông Iris hộ em nhá. Manh em ấy đi luyện cấp cũng được.
Mai Thanh Huyền suy nghĩ một chút rồi hỏi:
Iris, em cấp bao nhiêu rồi?
Iris Volkirha kỳ quái hỏi:
Cấp gì cơ?
Nàng thật sự không biết cấp là cái gì, nàng là người bản địa nha, tuy có phần đặc biệt, nhưng cũng là người bản địa, làm sao biết cái gọi là cấp của Người Chơi. Chẳng qua đã được Trần Văn Lâm dặn dò, nên nàng vội lục lại trí nhớ, nhỏ giọng nói:
Em mới cấp .
Mai Thanh Huyền thốt lên kinh ngạc:
Thật thấp nha, cho dù một đứa bé bảy tuổi, cũng không thấp như em đâu. Lão anh nuôi của em, Trần Văn Lâm đó cấp cao nhất trên Bảng Xếp Hạng Cấp Bậc Nhân Vật, còn em, chắc là thấp nhất đó. Hai người cũng thật đặc biệt.
Iris Volkirha cúi đầu không biết nói gì cho phải, thì Bùi Phương Thảo lên tiếng giải vây:
Được rồi, em sẽ sắp xếp một đội Hắc Giáp Binh đi theo hai người luyện cấp. Kinh nghiệm mà bọn họ giết quái, sẽ chia đều cho hai người. Đi chơi vui vẻ nhé.
....
Mai Thanh Huyền dẫn Iris Volkirha chèo thuyền trên hồ nước của Thị Trấn Markham, còn mấy binh sĩ Hắc Giáp Binh thì giết động vật trên bờ, hai người vô cùng nhàn nhã, không làm gì cũng có kinh nghiệm.
Iris Volkirha nhìn thấy động vật bị giết, máu chảy lênh láng, không khỏi nhíu nhíu mi, rồi quay đầu đi, nàng quả thực không thích nhìn máu tí nào.
Mai Thanh Huyền cũng cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn về phía xa, thì thấy có con thác, nước từ trên núi, tạo thành dòng đổ xuống hồ nước này. Bèn nói:
Mặc kệ mấy người kia đi. Chúng ta qua thác chơi.
Iris Volkirha gật đầu đồng ý, chém giết, thật nhàm chán, thật buồn nôn.
.........
Trên đỉnh núi, cách Thị Trấn Markham cũng không xa, xuất hiện hai người.
Một thanh niên cao ráo, bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, khuôn mặt kiên nghị, có phần hung ác. Mái tóc dài lãng tử màu tím, con ngươi cũng màu tím, bộ đồ trên người, tất nhiên cũng màu tím.
Bên cạnh thanh niên này, là một cô gái tuổi tầm hai mươi, mái tóc màu bạch kim, vô cùng xinh đẹp, trong con ngươi như có tia sét lóe sáng, sống mũi cao, bờ môi đỏ mọng, khí chất vô cùng cao quý. Lại mặc thêm một bộ giáp kỵ sĩ, càng làm thân hình trở nên quyến rũ.
Trên núi cao thì đáng lẽ gió phải rất lớn, chính xác là gió xung quanh rất lớn, nhưng chỗ hai người này đứng, lại không hề có gió xuất hiện, giống như sợ hãi, né tránh hai người vậy.
Thanh niên áo tím kia đưa mắt nhìn Iris Volkirha và Mai Thanh Huyền đang chèo thuyền bên dưới, hai mắt hiện lên hồi ức nói:
Đúng là nó, sự tồn tại của nó không phải chỉ là suy đoán của hai chúng ta, mà nó tồn tại thật sự. Không ngờ nó vẫn còn sống. Lần trước phái người đi tìm, cũng chỉ là hi vọng mong manh, tìm kiếm đáp án thật sự mà thôi. Không ngờ Iris vẫn còn sống thật.
Cô gái kia gật đầu vui mừng nói:
Em cứ tưởng, trên thế giới này, chỉ còn mình em, có cô ấy, em cảm thấy đỡ cô đơn hơn.
Thanh niên kia nói:
Có hi vọng a. Vivian, em muốn thế nào? Tìm cách để sinh hoạt cùng Iris sao?
Cô gái tên Vivian nói:
Lần này chỉ mình em thôi, anh trở về đi. Nếu như anh muốn em gái mình sống lại, thì cần phải bình tĩnh, không được manh động. Anh rất khó khống chế bản thân, nếu sơ suất, thì bao thời gian, bao cố gắng của chúng ta sẽ đổ vỡ.
Thanh niên áo tím nói:
Em yên tâm, bọn em đều là em gái của anh. Sẽ không có chuyện ngu ngốc xảy ra nữa đâu. Tiếp cận Iris, em phải cẩn thận, tên Lãnh Chúa này, là một Dragon Slayer, hắn, không đơn giản. Có chuyện gì, phải báo cho anh ngay.
........