Võng Du Tranh Bá Yriel Đại Lục

chương 83: hina janet vs lưu nhất phong

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên ngoài Thôn Connor, trước đây chính là lãnh địa của Lãnh Chúa Andrew Connor, một trong hai mươi ba Lãnh Chúa Rừng Villiant.

Sau khi đồng ý hàng phục Trần Văn Lâm, thì Andrew Connor cũng đã trở thành một vị quan quản lý lớn, quyền lực chỉ dưới Bùi Phương Thảo.

Hiện tại Thôn Connor không nhiều người lắm, chỉ giống như một thôn làng nhỏ, dùng cho các thợ khai thác sinh sống.

Lưu Nhất Phong, tổ trưởng Long Tổ - Tổ chức đặc công hùng mạnh nhất Hoa Bắc Đế Quốc, đồng thời cũng là một Bang Hội riêng biệt, chỉ phục vụ Hoàng Đế đương nhiệm của Hoa Bắc Đế Quốc.

Vì liên quan đến Jake Markham, nên Lưu Nhất Phong lần này tự mình đến Rừng Villiant tìm hiểu tin tức. Có điều, mọi chuyện không được thuận lợi như hắn tưởng tượng.

Tổ trưởng, tình hình ở đây có chút kỳ lạ.

Một thành viên Long Tổ tới gần Lưu Nhất Phong nói nhỏ. Thành viên Long Tổ, còn gọi là Long Vệ. Tổ trưởng Long Tổ, gọi là Long Tướng.

Tại sao không gọi Long Vương, Long Hoàng, Long Đế? Đơn giản vì còn một vị Hoàng Đế họ Lưu đang ngồi kia, ngươi dám xưng Vương, xưng Hoàng, xưng Đế? Muốn làm phản sao.

Lưu Nhất Phong gật đầu nói:

Đúng là rất kỳ quái, chúng ta tìm hiểu được, chỗ này có nơi gọi là Thị Trấn Markham, Lãnh Chúa đúng là Jake Markham. Có điều, nó không nằm tại Rừng Villiant. Ở đây, chỉ có mấy khu thôn trang nhỏ, ít người sinh sống mà thôi.

Lưu Nhất Phong suy nghĩ một chút rồi dặn:

Để năm mươi người tiến về phía phía tây, năm mươi người tiến về phía đông, tìm kiếm Thị Trấn Markham.

Vâng, tổ trưởng.

Đưa mắt nhìn tên Long Vệ kia rời đi, hắn càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng. Chỗ này, bọn hắn hoạt động quả thật quá thuận lợi, giống như không có người canh gác vậy.

Hưu.

Nghe thấy tiếng động kỳ lạ, đồng thời trong lòng hắn cũng cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, thậm chí là uy hiếp đến tính mạng.

Lưu Nhất Phong vội vàng nhảy bật sang bên trái, một thanh dao ngắn, nhỏ cắm ngay gốc cây gần chỗ hắn đứng lúc nãy, nếu không phải hắn nhanh nhẹn, cộng thêm cảm ứng nguy hiểm, từ vô số lần cửu tử nhất sinh, mới né được đòn vừa rồi.

Không né được, chết.

Lưu Nhất Phong không hề cảm thấy được người ra tay tập kích hắn ở chỗ nào, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ hoảng sợ. Rút hai thanh chủy thủ ra, cầm chắc trong tay, đôi mắt Lưu Nhất Phong khẽ đảo xung quanh, hai tai hoạt động hết cỡ. Nhưng người kia, vẫn giống như vô hình, không một dấu vết.

Bước chân chậm rãi, tinh thần của Lưu Nhất Phong lúc này tập trung đến cực hạn, một tiếng gió nhẹ, lá rơi hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng. Chỉ có kẻ địch, là hắn không hề cảm nhận được.

Có chút chịu không nổi sự im ắng này, Lưu Nhất Phong khẽ hô:

Long Thập Bát, Long Thập Cửu, đi ra. Có kẻ địch.

Không có tiếng đáp lại, vẫn là sự im lặng đến cực hạn. Có may, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang mà thôi.

Bỗng nhiên, một giọng nói nữ tính vang lên, vô cùng quyến rũ, như tiếng tiên nữ vậy:

Ngươi tìm bọn hắn?

Lưu Nhất Phong dùng tốc độ cực hạn, tay phải khẽ vung, thanh chủy thủ rời tay, phóng thẳng về chỗ phát ra tiếng nói kia.

Phập.

Tiếng chủy thủ cắm vào thịt vang lên. Nhưng sắc mặt của Lưu Nhất Phong vô cùng khó coi, hắn nhìn thấy ba cái đầu lâu ở chỗ đó. Là của Long Thập Bát và Long Thập Cửu. Còn cái đầu còn lại, cũng là cái đầu của người hắn vừa ra lệnh cách đây chưa tới hai phút, Long Tam. Thanh chủy thủ của hắn, đang cắm trên đầu của Long Tam.

Đôi mắt nằm trên ba cái đầu kia vẫn mở, ánh mắt bình thường, không có gì sợ hãi, không có gì ngạc nhiên. Giống như, bọn hắn lúc chết, còn chưa nhận ra mình bị chém đứt đầu.

Mặc dù chỉ là chết trong Yriel thế giới, nhưng điều diễn ra cũng quá kinh khủng.

Chỉ trong tích tắc vài phút, ba thành viên vô cùng tinh anh của Long Tổ đã thiệt mạng. Hơn nữa còn là không một tiếng động, không một dấu hiệu. Điều đó làm cho Lưu Nhất Phong thật sự sợ hãi.

Sau đó, cả ba cái đầu hóa thành luồng sáng, biến mất khỏi thế giới này.

Lòng bàn tay Lưu Nhất Phong tràn đầy mồ hôi, chảy qua lưỡi dao, nhỏ xuống đất, khẽ kêu.

Hát.

Lưu Nhất Phong vội vàng nâng chủy thủ lên ngang trước mặt, hắn chỉ kịp nhìn thấy một lưỡi dao nhỏ khẽ chém tới. Nhưng, chủ nhân của con dao kia, hắn vẫn không thể nhìn thấy. Giống như đối phương đang tàng hình vậy.

Đương.

Hai lưỡi dao khẽ va chạm, tóe ra tia lửa.

Lưu Nhất Phong cảm thấy thật sự nhịn không được nữa, hắn muốn ngay lập tức chạy trốn khỏi nơi này, nhưng mà hắn biết, chỉ cần một sơ hở nhỏ, một cử động sai lầm, là đối phương sẽ lấy mạng hắn.

Nếu biết ở Thị Trấn Markham có sát thủ kinh khủng thế này, thì có cho tiền, hắn cũng không tự thân đến đây thăm dò. Để cho cấp dưới đi là được rồi.

Lúc này, một Long Vệ khác có việc muốn đến bẩm báo với Lưu Nhất Phong, nhưng thành viên này lại cảm thấy tư thế của Lưu Nhất Phong có chút kỳ quái, hắn đứng từ xa hỏi:

Tổ trưởng, có chuyện gì vậy?

Lưu Nhất Phong nghe thấy tiếng gọi, giật mình quay sang, hô lớn:

Cẩn..

Từ "thận" chưa kịp thốt ra, thì hắn thấy rõ một bóng đen khẽ lướt, dùng thanh dao nhỏ cực kỳ sắc bén, cắt ngang cổ của Long Vệ kia.

Lần này, Lưu Nhất Phong nhìn thấy rõ đối phương là ai.

Một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặc đồ đen bó sát vô cùng quyến rũ, quần ngắn ngang đùi, áo dây hở rốn, mái tóc đen óng ả xõa ngang vai. Sau lưng cô gái xinh đẹp đến nghẹt thở này, mọc ra một đôi cánh dơi màu đen, một cái đuôi nhỏ cũng màu đen quấn quanh lưng.

Xinh đẹp quyến rũ đến cực hạn, nhưng cũng vô cùng chết chóc.

Bị đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm, Lưu Nhất Phong cảm thấy da gà nổi lên, hắn cố gắng làm cho bản thân trấn tĩnh nhất có thể, mở miệng nói:

Ngươi là ai?

Hina Janet cười khẽ một tiếng, khinh thường nói:

Người chết, cần phải biết sao?

Lưu Nhất Phong gằn giọng nói:

Ngươi rất tự tin?

Hina Janet liếc mắt:

Không tìm nổi ta, còn đòi chiến thắng.

Lưu Nhất Phong lấy dũng khí, không làm cho mình rơi xuống thế hạ phong nói:

Phải thử mới biết.

Hina Janet bước lên một bước, thân thể nàng như biến mất, rồi xuất hiện ngay bên cạnh Lưu Nhất Phong, một dao chém ra.

Xoẹt.

A.

Lưu Nhất Phong khẽ kêu lên đau đớn, bật lùi về phía sau. Phải cố lắm, hắn mới không hét lớn do đau đơn. Cô gái xinh đẹp, chết chóc kia vừa chém đứt một đốt của ngón tay út của hắn. Chỉ một đốt ngón tay, không nhiều hơn.

Tay đứt ruột xót, nói chi là đầu ngón tay bị chém rơi. Nếu không phải được huấn luyện từ nhỏ, thì hắn đã hét ầm lên rồi.

Tiện nữ nhân, chết đi.

Lưu Nhất Phong gầm lên giận dữ, đâm thẳng chủy thủ, nhắm vào tim Hina Janet, tốc độ cao nhất có thể.

Hina Janet mỉa mai nói:

Quá chậm.

Cánh tay trắng muốt như ngọc, như sứ của nàng khẽ quơ.

Phốc.

A.

Lại một đốt ngón tay út, cũng là ngón lúc nãy, thuộc về tay trái bị chém đứt.

Lưu Nhất Phong gầm lên giận dữ, mặc kệ đau đớn, máu chảy, tấn công Hina Janet tới tấp.

Phốc.

Hina Janet liếc nhìn Lưu Nhất Phong đang đứng chết lặng, rồi quay người rời đi, miệng khẽ lầm bầm:

Thật nhàm chán. Lũ yếu ớt.

Lưu Nhất Phong đứng im nhìn theo Hina Janet biến mất trong màn đêm, tay hắn khẽ đưa lên cổ.

Phụt.

Đầu Lưu Nhất Phong rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.

......

Aaa.

Thế giới thực tại, Thiên Tinh, Hoa Bắc Đế Quốc. Lưu Nhất Phong như bị bệnh thần kinh, rống lên giận dữ, đập phá đồ đạc xung quanh. Hắn muốn phát tiết sự sỉ nhục mà nữ nhân xinh đẹp, ma quỷ kia dành cho hắn.

Đáng chết. Tiện nữ, có một ngày, ta sẽ biến ngươi thành nô lệ của ta.

Những thành viên Long Vệ nghe thấy tiếng đập phá ầm ầm vang ra từ phòng Lưu Nhất Phong, khẽ lắc đầu rồi rời đi. Không ai muốn xui xẻo, đụng vào đầu xe tải lúc này.

Lưu Nhất Phong cảm thấy hôm nay là ngày nhục nhã nhất kể từ khi hắn ra đời đến giờ. Làm người đứng đầu tổ chức đặc công, sát thủ cũng là hàng đầu Hoa Bắc Đế Quốc, thậm chí, trong suy nghĩ của hắn, của người dân Hoa Bắc Đế Quốc, thì Long Tổ chính là xuất sắc nhất thế giới.

Nhưng hôm nay, người đứng đầu tổ chức xuất sắc nhất trong lòng người dân này, lại bị một nữ nhân trẻ tuổi, chưa quá hai mươi. Nói Hina Janet miệng còn hôi sữa cũng chẳng sai, ngược sát đến nhục nhã, không thể làm được gì đối phương.

Nhục, vô cùng nhục, chưa cái nhục nào nhục như cái nhục này. Chính là cảm giác hiện tại của Lưu Nhất Phong. Thù này không báo, Lưu Nhất Phong ta không xứng làm Long Tướng.

..........

Ảnh, ngươi nói là toàn bộ Long Vệ làm nhiệm vụ thâm nhập khu Seval, tại Rừng Villiant đều bị tiêu diệt.

Thái giám, đồng thời cũng là sát thủ thân cận nhất của Lưu Thiếu gật đầu:

Thưa Bệ Hạ, chính là như vậy. Nô tỳ theo sau Long Vệ, cố gắng hết sức mới thoát chết. Còn Long Vệ, kể cả Lưu Nhất Phong, đều bị tiêu diệt.

Lưu Thiếu kinh ngạc hỏi:

Kể cả ngươi cũng suýt chết?

Ảnh gật đầu, dùng giọng nói the thé trả lời:

Là bị một nữ hài, rất trẻ tuổi, chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, mặc đồ Gothic Lolita tấn công. Nếu không phải nô tỳ ngay lập tức chạy trốn, thì cũng theo gót đám người Long Tổ rồi. Có một chuyện kỳ quái mà nô tỳ nhìn thấy. Nữ hài nhỏ tuổi đó, có một đôi cánh dơi mọc ra phía sau lưng. Giống như quỷ tộc Succubus trong truyền thuyết phương tây vậy.

Lưu Thiếu tò mò hỏi:

Là nữ quỷ Succubus?

Đúng vậy, chính là nữ quỷ Succubus.

Chắc hẳn là rất xinh đẹp a.

Ảnh như bị thứ gì đó chặn ở ngực, rồi khẽ nói:

Rất xinh đẹp.

Ha ha, trẫm cũng muốn một lần gặp nữ quỷ xinh đẹp trong truyền thuyết này.

Nói đến đây, gương mặt Lưu Thiếu hiện lên sự âm tàn, giọng điệu trầm ngâm nói:

Không biết so với phi tử xấu số, Gia Cát Minh Nguyệt thì thế nào? Ai đẹp hơn a.

Cho dù có thân cận đến mức nào, Ảnh cũng không dám mở miệng trả lời câu hỏi này. Hắn không muốn chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio