Vong Giả Quy Lai

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Địch Hạo Tuấn không thể nhìn thấy phía sau, anh bị Tiểu Thiệu ôm ngang, liền mất đi trọng tâm. Xém nữa ngã khỏi bệ cửa sổ.

Cố Lam đứng bên cạnh Tiểu Thiệu lại thấy rất rõ ràng, cô nhìn thấy thân thể của Tiểu Thiểu cấp tốc thối rữa, con mắt cô ta còn trong suốt, nhưng miệng đã bị mục nát.

Miệng Tiểu Thiệu đã bị biến dạng, nếu Địch Hạo Tuấn bị Tiểu Thiệu cắn phải, anh cũng sẽ bị cảm hóa. Vì để giảm thiểu thương vong, Cố Lam giơ một bình hoa lên, nhắm ngay đầu của đồng bọn mình.

Tay Tiểu Thiệu dừng trong không trung, đôi mắt cô trợn to như không dám tin tưởng. Hai đầu gối cô khụy xuống, kéo theo Địch Hạo Tuấn té xuống.

Địch Hạo Tuấn liều mạng đẩy cánh tay cứng ngắc của Tiểu Thiệu ra, anh đứng lên, nhìn Cố Lam: “Cảm ơn cô.”

“Nhanh xuống lầu, bọn họ đang gặp nguy hiểm.”- Cố Lam gật đầu, cô liếc đến thi thể của Tiểu Thiệu, trong ánh mắt tràn ngập áy náy cùng quyết tuyệt.

Chờ đến khi Địch Hạo Tuấn xuống, anh không nghe thấy âm thanh hỗn loạn nữa. Địch Hạo Tuấn nhìn thấy Mạc Phỉ run rẩy rút đao từ đầu một người ra, trên mặt cậu còn lưu lại sự sợ hãi, nhiều ngày qua, Mạc Phỉ cũng không phải chưa từng giết Zombie, nhưng Địch Hạo Tuấn cũng chưa từng thấy vẻ mặt này của cậu.

Chờ đến khi nhìn qua hết mọi người trong đoàn, Địch Hạo Tuấn phát hiện trong đám mấy cô gái thiếu mất một người. Những người khác ở bên cạnh đều thần hồn bất định.

“Tại sao cô ta lại gạt người…”- Hai chân Tiểu Vũ run rẩy lợi hại, chạy không nổi nữa.

Mạc Phỉ nắm chặt đao. Tay cậu khẽ run, giải thích: “Cô ta cũng ăn ốc đồng, vừa nhào tới cắn tôi…”

Địch Hạo Tuấn nhìn thi thể trên đất, liền hiểu được chuyện gì đã phát sinh. Nhưng tiếng của Zombie càng ngày càng lớn, bọn họ không có thời gian để trì hoãn.

“Đừng nói nữa.”- Địch Hạo Tuấn không có biện pháp khác, anh ôm Tiểu Vũ lên, sau đó nói với Mạc Phỉ: “Mạc Phỉ, trong tay cậu có đao, cậu đi phía sau đi.”

Tự tay giết người trong đội ngũ mình, chân tay run rẩy, động tác cứng ngắc triệt để bại lộ sợ hãi của cậu.

Địch Hạo Tuấn đi bên cạnh cậu.

Mạc Phỉ biết Địch Hạo Tuấn đi bên cạnh cậu để cậu yên tâm, nhưng trong lòng cậu vẫn không tốt lên được. Mạc Phỉ hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”

Bốn phía bắt đầu vang lên tiếng súng, mặc dù là quân doanh, nhưng trong hoàn cảnh này, rất khó phát hiện tung tích của Zombie. Bọn người Mạc Phỉ có thể phát hiện được cũng chỉ là ngẫu nhiên.

Không biết đã có bao nhiêu người ăn những thực phẩm kia. Từ khi Zombie phát sinh, cũng chưa từng có tin tức nhắc đến bệnh độc sẽ cảm hóa cả động thực vật. Trong quân doanh đã phát sinh việc này, không biết tình trạng có phổ biến hay không?

Địch Hạo Tuấn muốn trở lại trong xe, vì trong xe có thứ anh cần lấy. Nhưng khi đến bãi đậu xe ở phía tây, đột nhiên nghe được một loạt tiếng súng, sau đó nhìn thấy một chiếc máy bay xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên không trung.

Mạc Phỉ dừng bước, cậu quay đầu nhìn lại liền thấy chiếc máy bay kia bùng lửa trên không trung. Ngọn lửa mãnh liệt thắp sáng cả một vùng trời.

Mạc Phỉ còn thấy có Zombie trên cánh máy bay, người cháy rực lửa rơi xuống đất, tiếp theo máy bay nổ tung, bầu trời truyền đến một tiếng nổ ầm ầm.

“Lên xe đi.”- Địch Hạo Tuấn nói với Mạc Phỉ.

Một đám Zombie du lãng bên ngoài bị ánh lửa hấp dẫn, bọn chúng ra sức đập rầm rầm vào rào chắn, rào chắn xung quanh sân bay cũng không phải tường xi măng gì, Địch Hạo Tuấn lo lắng rào chắn sẽ bị bọn Zombie xô ngã, đợi Mạc Phỉ lên xe xong, anh lập tức khởi động xe đi khỏi bãi đậu.

Thích Tâm và những người khác đứng bên cạnh Cố Lam nhưng đều giữ một khoảng cách nhất định.

Mạc Phỉ đi đến hàng ghế ngồi phía sau, những người khác đều tránh ra nhường đường cho cậu, đao trong tay cậu còn lưu lại vệt máu đen ngòm.

“Dây thừng, đem tôi trói lại.”- Sắc mặt Cố Lam rất ôn hòa. Cô nói với Mạc Phỉ: “Đừng quên chuyện tôi đã nói với cậu.”

“Chị Cố Lam…”- Tiểu Vũ muốn chạy tới, nhưng lại bị Thích Tâm kéo lại.

Bọn họ thoát khỏi tòa nhà kia nhưng trên đường lại mất đi hai người. Sau khi cứu những người này từ tay Trương Khánh, bọn họ đều sống chung một chỗ. Mọi người là sinh tử gắn bó, Cố Lam bây giờ lại bị như vậy, nhất thời Mạc Phỉ không thể tiếp thu được.

“Được rồi, đừng khóc. Để tôi kể một chuyện cười nha, trước đây có người hỏi tôi, giả như hiện tại là tận thế, tôi lại còn ở sa mạc, sắp chết khát, vào lúc này có hai chén trước mặt, một là chén nước, một chén là máu, một chén là nước tiểu, tôi sẽ uống cái nào?”- Thấy không ai đáp lại, Cố Lam cười hỏi: “Tiểu Vũ?”

“…Nước tiểu.”- Trong mắt Tiểu Vũ còn mang theo nước mắt trong suốt.

Mạc Phỉ nở nụ cười, suy nghĩ này chắc khác cậu khi trước a.

Cố Lam bắt đầu ho khan, bắt đầu thở dốc, hô hấp trở nên khó khăn. Thích Tâm nóng ruột ôm chặt Tiểu Vũ, chỉ lo cô vọt tới trước mặt của Cố Lam, Tiểu Vũ cùng với mấy người khác đều đỏ cả mắt.

“Mọi người cách xa tôi một chút, Tiểu Vũ ngồi vào chỗ đi, đừng nhìn nữa.”- Nói xong, Cố Lam quay lại nói với Mạc Phỉ: “Đồng chí phóng viên, tôi muốn tán gẫu với cậu một chút.”

“Được.”- Mạc Phỉ ngồi xuống bên cạnh ghế của Cố Lam, hai tay run rẩy cầm lấy quyển sổ ở trên giá xe. Cậu cầm vở một hồi lâu, cũng không nói lời nào.

Cố Lam nói: “Đây là cơ hội để nổi danh. Mạc Phỉ, nếu như cậu có thể tránh thoát kiếp nạn này. Sách vở mà cậu từng ghi chép sẽ trở thành tác phẩm bán rất chạy. Trong đấy chưa nhắc tới ai, tôi muốn làm người đầu tiên được ghi vào đó.”

Mạc Phỉ nhìn Cố Lam, đôi mắt cậu cay cay. Trong những người này, người cậu tin tưởng nhất chính là Địch Hạo Tuấn và Cố Lam. Cố Lam như một người chị lớn, vẫn luôn chiếu cố đến từng người trong nhóm. Cậu còn nhớ khi ở bên trong nhà xưởng của Trương Khánh, Cố Lam đã trợ giúp cậu cứu những cô gái này ra. Cậu không muốn chuyện này phát sinh trên nhóm người của cậu.

Mạc Phỉ mở quyển sổ ra, nhìn tờ giấy trống không, cậu bắt đầu ghi chép.

Cố Lam bắt đầu nói: “Đời này việc tôi thích nhất đó chính là du lịch trên khắp quốc gia của mình, nhưng đáng tiếc, trước khi Zombie bùng phát thì tôi đang còn yên phận làm công việc ở ngân hàng. Cảm tạ tận thế đã cho tôi cơ hội, đây là lần đầu tiên tôi rời khỏi thành phố S, có thể đến nơi này, nơi kia.Mọi người chắc cảm thấy tôi chết không có giá trị gì, nhưng tôi không hối tiếc, cảm tạ mọi người đã tín nhiệm tôi. Nguyện vọng lớn nhất hiện tại của tôi là muốn mọi người phải sống thật tốt để đi tiếp con đường này…Khặc khục…”

Cố Lam vừa nói, khóe miệng cũng chảy ra vệt máu. Mạc Phỉ không biết lúc nào cô sẽ bị biến đổi, cậu cũng không biết nếu như Cố Lam thật sự bị biến đổi, cậu có dũng khí cho cô được “yên nghỉ” hay không. Cậu cầm quyển sổ, ghi chép lại những chuyện đã phát sinh, cậu giống như một loại máy móc, không có cảm tình.

Cố Lam cố mở mắt, liếc nhìn. Cô dùng giọng nói khàn khàn của mình nói với Mạc Phỉ: “Cậu đem những giấy tờ tùy thân của tôi đặt vào hòm sắt kia đi. Nếu sau này có gặp được cha mẹ của tôi, xin cậu thay tôi chăm sóc họ… Cha của tôi tên là Kiến Quốc, mẹ là Lý Nguyệt.”

“Tôi nhớ rồi.”- Mạc Phỉ đáp lại.

“Chị Lam ơi…”- Tiểu Vũ ở một bên khóc lóc.

Cố Lam hít sâu, Mạc Phỉ thấy cô trợn tròn mắt, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, cô há to miệng nói chuyện nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Một lát sau, sự sống trong đôi mắt dần dần biến mất.

“Cố Lam…”- Thích Tâm cũng gào khóc.

Mạc Phỉ đứng bên cạnh Cố Lam, tay nắm đao, cậu lẳng lặng nhìn người trước mắt, đao trong tay nắm càng chặt.

Thân thể Cố Lam bắt đầu run rẩy, dây thừng cũng bị rung động theo.

Cố Lam lại mở mắt ra, một lần nữa “hoạt động”.

Địch Hạo Tuấn đang lái xe, qua kính chiếu hậu, anh đều thấy được những việc đã phát sinh. Nhưng hiện tại anh không thể rời khỏi vị trí, anh rất lo lắng: “Mạc Phỉ, đến đây thay tôi lái xe. Mạc Phỉ!”

Cố Lam chậm rãi mục nát, khuôn mặt xinh đẹp dần dần gầy gò đi, xương bên trong ngờ ngợ có thể thấy được, nước mủ chảy xuống từ khuôn mặt.

Nếu không phải Mạc Phỉ đã cột chặt cô, thì ở bên trong chiếc xe nhỏ hẹp này, cô sẽ có khả năng làm tổn thương người khác.

Tiểu Vũ ôm chặt Thích Tâm, sợ đến cả người run rẩy, cô oa oa khóc lớn, đối mặt với tình huống này cô cũng không biết phải làm gì.

“Mạc Phỉ! Đừng chậm trễ nữa! Thích Tâm, cậu đến thay tôi lái xe đi.”- Địch Hạo Tuấn rất lo lắng tình hình ở phía sau xe.

Thời điểm Thích Tâm vừa xoay người, liền nghe thấy tiếng “Phốc” từ phía sau truyền tới, trong xe liền yên tĩnh.

Mạc Phỉ rút đao nhỏ từ gáy Cố Lam ra, bảo đảm không có sơ hở. Sau đó cậu lấy góc áo lau đi vết máu trên đao, tra đao vào vỏ.

Đầu của Cố Lam gục xuống, người bất động.

“Mạc Phỉ…”- Thích Tâm nhìn một loạt động tác nhanh chóng gọn gàng của cậu, không nói nên lời.

Mạc Phỉ gấp quyển sổ lại, sau đó, ngồi vào hàng ghế trước của xe.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio