Những mái ngói màu đỏ lợp trên thâm cung đại viện. Từ cửa chính đi vào, đi qua Ngọ Dương môn là những kiến trúc tượng trưng, sau đó là chính điện. Lấy ba tầng chính diện ở trung gian làm chủ, hai bên chia thành Tam cung lục viện bảy mươi hai nhà, nơi này rất quanh co, nhà nhỏ đếm không xuể, rất thích hợp để phòng ngự.
Đáng tiếc là xe cộ không thể lái vào, nhóm Kim Thuần chỉ có thể đậu xe ở một nơi bí mật gần đây, sau đó lấy hết vật tư xuống, tiến vào di tích của cựu hoàng cung.
“Nơi này tôi biết, trước đây từng theo đoàn du lịch đến đây thăm quan.”- Lăng Ba tràn đầy phấn khởi, cậu nói: “Nơi này có rất nhiều chuyện ma quái, con đường này còn được gọi là con đường âm dương. Nghe nói vào thời điểm hừng đông, người sống đi trên con đường này cũng chỉ đi một bên. Nếu như có người giẫm phải vạch chia hai con đường, sẽ bị quỷ đụng vào.”
“Hơn nửa đêm rồi, ít nói chuyện ma quỷ đi.”- Hồng Tỷ lôi kéo Diệp Tiểu Vân đến gần mình.
Khổng Phi là thành viên của nhóm người Đông Phương Độ, hắn cũng là người trong đại viện không quân, phụ trách thu nhận những người mới ở bên ngoài. Từ khi thi triều bạo phát, người sống ở bên ngoài rất ít, nhưng đây là lần đâu hắn thấy được một đội ngũ chỉnh tề như vậy.
Lúc đầu, nếu như ít người, bọn họ sẽ gọi mười người trong đại viện đến để giải quyết những người không nghe lời, cướp đoạt vật tư. Nhưng khi vừa đến, Đường Sĩ Miễn liền nói bọn họ có rất nhiều người, còn có rất nhiều đồ tốt. Vì vậy Đông Phương Độ không tự ý làm chủ được, nên mới nghĩ biện pháp khiến bọn người này tin tưởng.
Khổng Phi đã nhịn rất lâu, nhìn thấy động tác của Hồng tỷ, hắn không nhịn được liền hỏi: “Tại sao trong đội ngũ của mấy người có một phụ nữ có thai?”
Hồng tỷ mặt đỏ lên, nói: “Phụ nữ có thai thì làm sao? Mẹ của cậu cũng là nữ, không có mẹ cậu sao có cậu được?”
Đinh Vĩ bị kẹp giữa hai người, y khoát khoát tay áo với Hồng tỷ, sau đó nói với Khổng Phi: “Mọi người ai chả muốn sống tiếp, bọn tôi có đủ năng lực để dẫn theo chị ấy, dọc đường cũng nhờ chị ấy giải quyết rất nhiều việc bận bịu. Mọi người ai cũng muốn chung sức hỗ trợ.”
Khổng Phi phủi phủi, không tiếp tục nhiều lời, hắn lười lắm miệng. Dù sao nhiệm vụ của hắn là ổn định được nhóm này, sau đó chờ mấy người trong đại viện đến đây.
Kim Thuần liếc mắt nhìn, sau đó nói: “Ở gian này đi, nơi này cũng khá hơn một chút, bên trong lại rất âm u. Các anh từ từ vào, tìm người vào dọn dẹp một chút, cẩn thận có Zombie trốn trong gian nhà.”
Dọc theo đường đi, Đinh Vĩ vẫn rất cẩn thận, dù sao Mạc Phỉ cũng đã dặn dò, vì vậy hắn luôn đi bên cạnh những người này. Nhưng bọn họ cũng không có hành động gì đặc biệt khác thường, vì vậy sau khi đến hoàng cung, hắn liền buông lỏng cảnh giác.
Lăng Ba lại đang rất hứng thú, cậu ta còn đang nói vài câu chyện ma quỷ: “Lúc sấm đánh xuống, bên trong hoàng cung này thường xuất hiện bóng người, bọn họ đều mặc trang phục của triều Thanh, trong tay còn cầm đèn lồng, nối tiếp với nhau. Sẽ đi đến nơi này.”
Diệp Tiểu Vân vừa hiếu kỳ vừa sốt sắng, nhìn theo nơi Lăng Ba chỉ đến, không bận tâm chuyện ban nãy nữa.
Kim Thuần rất nhanh bố trí xong, hắn quay lại nói với Lăng Ba cùng Đinh Vĩ: “Hai người con gái này là người của các anh, do các anh phụ trách đi.”
Diêp Tiểu Vân liền nói: “Hai chúng tôi có thể tự chăm sóc được, các cậu cứ làm việc đi, không cần để ý chúng tôi.”
Bình thường Diệp Tiểu Vân cũng không nói nhiều lắm. Đại khái là vì chị ấy được người khác chăm sóc nên một mình chị ấy nhận hết mọi công việc giặt giũ. Hồng tỷ nhìn không được nên có lẽ đã đi nói với mấy người trong đội, nhưng Diệp Tiểu Vân lại canh trời tối mà đi giặt giũ tiếp.
Đinh Vĩ suy nghĩ một chút liền đưa một cây súng cho Diệp Tiểu Vân: “Lấy để Hồng tỷ dạy chị cách dùng súng. Chờ khi chúng ta đã ổn định lại, tôi sẽ tìm cơ hội dạy chị một ít phương pháp, tính tình của chị trầm ổn, rất thích hợp để làm xạ thủ.”
Diệp Tiểu Vân nhận súng, nhìn một chút sau đó cất đi. Hồng Tỷ mang chị ta đi qua một bên, Kim Thuần nói với Đinh Vĩ: “Nhìn chị ấy, chắc chẳng mấy chốc sẽ sinh, nhưng chúng ta hiện giờ lại không có bác sĩ.”
Đinh Vĩ nói: “Tôi cùng Lăng Ba sẽ trực phiên trực đầu tiên. Cậu đi sắp xếp nơi ở đi, cho mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, nếu Mạc Phỉ trở về chắc chắn sẽ có rất nhiều việc để làm.”
Đinh Vĩ cùng Lăng Ba đứng trên tường thành, nơi này có một gian đặc biệt cao, ở cổ đại nơi này là nơi canh gác, bây giờ sử dụng lại cũng rất thích hợp.
Đinh Vĩ nói với Lăng Ba: “Bảo bối, còn sớm, ngủ tiếp đi.”
“Đừng coi em là trẻ con, em đã có thể một mình chống đỡ một phương rồi.”- Lăng Ba bất mãn nói: “Có lúc em cảm thấy anh như cha em vậy.”
“Đây là khích lệ hay biểu dương?”- Đinh Vĩ nhếch môi.
Lăng Ba cho y một cái liếc mắt.
Đột nhiên Đinh Vĩ lôi Lăng Ba một cái, y lập tức ngồi xổm xuống: “Có người.”
Trong đêm tối, từ Thiên Điện nơi bọn người Kim Thuần nghỉ ngơi đi ra hai bóng người, bọn chúng ở trong góc tường, cây cối che hết bóng người của bọn họ, nếu không nhờ một con Zombie bỗng nhiên xuất hiện gần đó bại lộ vị trí của bọn chúng, chắc chắn Đinh Vĩ sẽ không phát hiện ra.
Sau khi hai người kia dùng đao giải quyết Zombie, còn lo lắng liếc lên tháp canh gác, đợi khoảng chừng mười phút, bọn họ mới đi ra.
“Có nội gián.”- Đinh Vĩ nói: “Em ở đây đợi anh, anh đi tìm Kim Thuần.”
Y vừa dứt lời, quay đầu lại đã không thấy Lăng Ba đâu. Trong đêm đen, thấy một người từ trên cao nhảy xuống ngói nhà đại viện, một lúc sau liền không thấy bóng dáng.
Lăng Ba là một tay chạy khốc tuyệt kỹ, đây là lần đầu tiên sử dụng thế mạnh của mình ở địa phương cũ kỹ này. Nhưng nơi này cũng thường được sửa chữa mái ngói, nên khi đạp lên vô cùng ổn định. Nơi thiên điện có rất nhiều gian nhà mở ra để cho du khách tham quan, trong đó còn có những văn vật được bảo vệ. Nhưng sau khi mạt thế xảy ra, những mái ngói cũng bị hư hao vì chiến đấu.
Lăng Ba lại bất hạnh rơi vào một gian thiên điện như vậy.
Cậu đã rất cẩn thận, nhưng sau khi giẫm lên một mảnh ngói, trong lòng liền thầm hô ‘không ổn’, sau đó vang lên một loạt âm thanh, mái ngói cùng Lăng Ba bị lọt thỏm vào trong.
‘Răng rắc’, âm thanh từ chân truyền đến khiến cả người Lăng Ba run lên. Cậu chưa kịp phản ứng lại nghe thấy tiếng gào thét bên cạnh.
Lăng Ba giật mình, nhưng cậu lại thấy hai người đang chạy trốn kia, liền lê chân bị thương xông lên.
Khi bắn trúng vào người thứ nhất nhưng người thứ hai cậu lại bắn trật. Trong lúc cậu đang muốn bắn tiếp, đột nhiên trong rừng cây lao ra một bóng đen.
Con Zombie gào thét gầm gừ với Lăng Ba, hướng tới Lăng Ba, hàm răng của nó chỉ cách chân của Lăng Ba khoảng cm.
Dưới tình thế cấp bách, Lăng Ba một bên gào thét, một bên dùng chân không bị thương quỳ xuống, cậu kéo cổ áo của Zombie, không cho nó đến gần mình.
Zombie này nặng khoảng bốn mươi, năm mươi ký, so với người bình thường thì còn nhẹ. Nhưng khi nó công kích người đều dùng hết tất cả sức mạnh, bình thường kéo lại đã rất khó rồi.
Chân bị thương của Lăng Ba không cách nào động đậy, cậu chỉ có thể dùng chân lành lặn làm điểm tựa, cả người Zombie đè trên xương đùi của cậu, chỉ nghe được tiếng ‘Răng rắc’, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tình trạng xương mình hiện giờ. Mồ hôi từng chút, từng chút nhỏ xuống.
Người chạy trốn kia phát hiện tình huống không đúng ở phía sau, liền quay đầu lại. Thấy được tình huống liền nở nụ cười. Hắn ta lấy súng, chỉ về phía Lăng ba: “Vĩnh biệt! Đồ tiểu tử đáng ghét!”
Tiếng súng của Lăng Ba cũng đã làm kinh động đến những người khác. Trùng hợp có hai người ở gần Thiên điện đang tuần tra. Khi bọn họ đến nơi liền thấy một thi thể nằm trên đất, còn có một người đang dùng súng chuẩn bị bắn Lăng Ba.
Hai người này không nói gì, đi từ phía sau giáng cho người bỏ trốn kia một quyền, một người vội vàng tìm Đinh Vĩ, người còn lại dùng súng bắn chết con Zombie kia.
Zombie ngã xuống trước mặt Lăng Ba, Lăng Na cũng từ từ ngã xuống vũng máu ở đấy.
Đinh Vĩ nhào tới Lăng Ba, nước mắt ngăn cản tầm nhìn. Mãi đến khi xác nhận cậu còn hô hấp, y mới quay lại nói với hai người kia: “Nhanh! Cứu em ấy!”
Đang hôn mê, Lăng Ba nghe được tiếng nói của mấy người bên cạnh.
“Khi phát hiện cậu ấy đã bị thương nghiêm trọng, may mà có người đến kịp. Mấy người bọn Kim Thuần chắc rất nhanh sẽ đến.”
“Lăng Ba, bảo bối, tỉnh lại đi mà!”
“Đinh Vĩ, anh yên lặng một chút, nơi này chỉ có anh có thể cứu cậu ấy! Bọn họ cũng không thấy Lăng Ba bị Zombie cắn, còn có thể cứu được.”
“Cậu… Nói đúng, tôi cần đèn! Tôi cần dao phẫu thuật! Đồ của tôi đâu! Đồ của tôi ở đâu rồi?”
“Lái xe nhanh lên! Tên tiểu tử kia nói Đông Phương Độ đã trở về mật báo, người của bọn họ chắc đang trên đường đến nơi của chúng ta! Chúng ta đã bị Đông Phương Độ lừa, nhanh chóng rời khỏi nơi này!”
….
Trong cơn mơ mơ màng màng, Lăng Ba cảm giác thân thể mình không ngừng bị lay động, cậu nghe được tiếng thở dốc trầm trọng đầy hoảng loạn của Đinh Vĩ.
“Chân của em ấy… Sao lại thành thế này…Trước tiên cần truyền máu cho em ấy, bị mất máu quá nhiều. Kim Thuần cậu đến giúp tôi một chút. Tôi cùng nhóm máu với em ấy! Nhanh lên đi! Bảo bối, em nghe được những gì anh nói không? Cố chịu đựng…”
“Đinh Vĩ, không thể lấy nữa, đã rất nhiều rồi.”
Vì bọn họ nhanh chóng phát hiện phản đồ, kịp thời ngăn cản họ, nên Lưu Tông Minh đã bỏ qua một thời gian rất lâu để tìm được con đường đúng vào hoàng cung. Đáng tiếc, bọn người Đinh Vĩ đã rút đi từ lâu.