Mắt mũi của Đinh Vĩ sưng bầm, trong lúc nhất thời Trương Khánh không nhận ra y là một thành viên đã bị hắn ta đặt tên trong danh sách đen của hắn. Sau khi nhìn thấy Đinh Vĩ, Trương Khánh gật gật đầu nói với Phong Thiệu Huy: “Cậu làm tốt lắm, lát nữa tôi sẽ thông báo bọn họ thưởng cho cậu.”
“Cám ơn lão đại.”- Trên mặt Phong Thiệu Huy mang đầy vẻ kích động.
Sau khi Trương Khánh đi khỏi, Phong Thiệu Huy mới liếc nhìn Đinh Vĩ. Khuôn mặt của Phong Thiệu Huy, cũng chỉ là dạng phổ thông, thậm chí khi nhìn đến Đinh Vĩ, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ luồn cúi, nhu nhược.
“Dẫn xuống đi, cố gắng thẩm vấn. Thành Phố B đã rất lâu rồi chưa xuất hiện nhiều người mới như vậy, đối với chúng ta mà nói, là một củ cải ngon không nhỏ.”- Trương Khánh lặng lẽ phân phó với thủ hạ của mình.
Một mảnh vải đen che lấy tầm mắt của Đinh Vĩ, y bị mang đi, lảo đảo đi hết một đoạn đường rất dài. Y nghe được âm thanh của cánh cửa thiết mở ra, sau đó bị đẩy mạnh vào gian phòng.
Đinh Vĩ vấp ngã ở ngưỡng cửa, cánh cửa sau lưng cũng dần dần đóng lại, không một ai nói điều gì với y.
Đinh Vĩ nằm trên đất cảm thấy chỗ bị va đập đau nhói, sau khi bị tai nạn xe, cánh tay vẫn bị trói như vậy, thành một góc độ rất quái lạ. Y nằm trên đất há miệng thở dốc, mảnh vải đen trước mắt và sự tối tăm của căn phòng khiến y không thể nào thích ứng được.
Sau khi an tĩnh lại, Đinh Vĩ lại từ từ nghe được tiếng tim đập hoảng loạn của chính mình, bên cạnh cách không xa mấy còn có mấy âm thanh:
“Hống —— hống —— “
“Hống —— hống —— “
Cẩn thận phân rõ, đợi đến khi xác định nơi phát ra âm thanh, trong một thoáng Đinh Vĩ từ mặt đất nhảy bật lên, không ngừng lùi về phía sau. Khi y chậm rãi lùi về sau, đột nhiên từ phía sau cũng truyền đến tiếng gào thét như thế.
Móng tay sắc nhọn sượt ngang qua lưng của Đinh Vĩ, khiến y sợ phải dán sát vào cửa lớn. Mà người ngoài cửa đang uống trà, thản nhiên nhìn tình hình trong cửa.
Hai người ngoài cửa, một người dáng dấp gầy gầy gò gò, mặt gian xảo tỏ rõ, một người khác rất thấp, chỉ đứng đến vai của người kia. Hai người ở chung một chỗ nhìn vô cùng buồn cười.
“Mày nói xem, hắn ta có thể cầm cự đến khi nào?”- Người gầy gò lên tiếng hỏi.
“Tao có kinh nghiệm, cá với mày, không đến một ngày mọi chuyện của tiểu đội hắn sẽ khai nói ra sạch.”
Người gầy lắc đầu nói: “Cần gì lâu như vậy. Nói thật với mày, tao biết quy mô của đội hắn, mấy đội ngũ nhỏ như bọn họ tao cũng nhìn thấy nhiều rồi. Lão tam à, tao cược với mày, chắn chắc không đến nửa ngày.”
Đinh Vĩ bị bịt mắt, căn phòng tối tăm mà hiện tại y đang ở có đầy Zombie. Xích sắt nhốt bọn chúng gần sát với vách phòng, chỉ cần Đinh Vĩ đến gần một chút, sẽ có vô số Zombie nhào về phía y. Bên tai đầy rẫy những tiếng rống khủng khiếp….
Trương Khánh ngồi trên ghế salon, mà người đối diện hắn ta, cũng đã rất từng nổi tiếng trong nước. Cho dù trong quân đội, ông ta là một thượng khách của rất nhiều người. Rất khó một nhân vật như vậy, lại ở trong thành phố B thành lập thế lực của mình.
Người nọ đối mặt với Trương Khánh, dùng ngón tay nâng chén trà, tốc độ chầm chậm mà kiên định nói: “Hiện tại chỗ tránh nạn cơ bản đã ổn định, sẽ không có người đến quản chuyện trong thành phố B này, sau này cậu có thể càng ngày càng phát triển ổn định ở đây.”
“Vậy thì phải cảm tạ lão sư.”- Ngoài miệng Trương Khánh nói như thế, nhưng vẫn rất kiêng kỵ ông lão này. Hắn vẫn còn nhớ thời điểm khi mình lên thành phố B này, đại viện này còn hai người đầu lĩnh khác. Vị trước mắt này liền nhanh chóng trừng trị hai người không phục ông ta, còn vận dụng quyền lợi của mình dẫn đến một đại thi triều, đem mấy thế lực lớn ở thành phố B này chèn ép xuống.
Khí phách cùng năng lực như thế, thật không phải là người bình thường có thể làm được.
Vị trước mắt này tuổi tác nhìn qua không quá lớn, chí ít thì hình tượng người thầy trong lòng Trương Khánh cũng chênh lệch rất lớn. Nhưng Trương Khánh sẽ không vì tuổi tác mà coi thường người này, thủ đoạn của ông ta tầng tầng lớp lớp, ngay cả Trương Khánh cũng có cảm giác đầu của mình còn bị người kia giữ trong tay.
Vị kia đương nhiên không hề biết những gì Trương Khánh đang nghĩ trong đầu, ông ta nói với Trương Khánh: “Các nơi khác nắm giữ sức mạnh bây giờ như rùa rụt cổ trú ở nơi tị nạn. Bọn họ đều cho rằng tôi sẽ đem phát minh của tôi truyền bá rộng ra, dùng để phòng ngừa thi độc. Đáng tiếc huyết thanh kia lại không hiệu quả như bọn họ tưởng tượng. Trương Khánh, những việc này trước đây tôi giao cho cậu sao?”
Thấy đề tài đột nhiên chuyển đến mình, trán Trương Khánh từ từ bốc lên mồ hôi lạnh, hắn ta vội vàng đáp lại: “Lang đại sư, theo sự phân phó của ngài, tôi đã sắp xếp một nhóm người trông coi vật thí nghiệm kia, hiện tại nó còn đang bị nhốt ở đáy giếng, vô cùng an toàn.”
“Vậy thì tốt, tốt nhất đừng tiết lộ phong phanh gì.”- Vẻ mặt Lang đại sư ôn hòa.
Trương Khánh lúng túng nở nụ cười, khi đối mặt với vị trước mắt này, Trương Khánh sẽ có rất nhiều chuyện nghi ngờ.
Lang đại sư sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Trương Khánh rất hài lòng, ông ta nhìn đến chén trà mà từ nãy giờ Trương Khánh chưa hề đụng đến, trong lòng thấy rất cao hứng. Năng lực của Trương Khánh cũng không xuất chúng, thực ra ông ta không cần một thủ hạ có năng lực xuất chúng, có thể làm hắn ta cảm thấy kinh sợ cũng tốt.
“Người đàn ông vừa mới đem đến kia, tố chất thân thể cũng không tồi. Nếu như vật thí nghiệm kia chống đỡ không được, có thể dùng đến người đấy để thay thế.”- Lang đại sư nhẹ nhàng nói một câu, sau đó dưới sự hộ tống của hai bảo vệ mà rời đi.
Trên người Trương Khánh đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, càng thêm ghi hận hai người Mạc Phỉ hơn. Nếu lúc trước hai người họ không phá hủy nhà xưởng của hắn, thì làm sao hắn có thể lưu lạc đến thành phố B này, cho Lang đại sư này ra tay với hắn sao?
“Phong Thiệu Huy ở Nam khu đâu? Kêu hắn ta dẫn đường để tôi đi gặp mấy người mới kia.”- Trương Khánh căm tức nói.
Phong Thiệu Huy đi trước dẫn đường, Trương Khánh phía sau có vẻ âm u, cũng không dám mở miệng lên tiếng. Trương Khánh hiện tại là đầu lĩnh của đại viện lục quân, chí ít bên ngoài là như vậy. Hắn biết đại viện lục quân đang bận rộn làm một hạng mục nào đấy, nguyên bản bên bọn họ dùng mấy người sống trong hai đại viện bên cạnh để làm vật thí nghiệm, nhưng đáng tiếc tiến độ hiện nay của cuộc thí nghiệm không được thuận lợi lắm.
Khi đến Đông Sơn thôn, bốn phía trạm gác đã bị Trương Khánh thay thế người khác, Phong Thiệu Huy chỉ có thể lưu lạc thành người bưng trà rót nước.
Thôn dân đều bị tập trung thành một chỗ.
Trương Khánh đi đến chính giữa pháo đài của thôn, đứng trên pháo đài nhìn xuống, mở ra bản đồ trong tay, nói với mọi người phía dưới: “Gần đây có vài con đường, hai trong mấy cái xe có thể đi được, ba cái là cổ đạo, tôi muốn các người phải canh gác thật kỹ nơi này, bất luận người nào đi qua phải báo cho tôi một tiếng.”
“Dạ.”- Người dưới tay hắn lên tiếng trả lời.
Phong Thiệu Huy bưng nước trà đến cho Trương Khánh, khi Trương Khánh nhìn đến hắn ta có vài phần âm trầm. Phong Thiệu Huy sợ đến run rẩy cả tay.
Khi hắn ta đang thấp thỏm, Trương Khánh mở miệng hỏi: “Hết thảy đều được phân bố mỗi nơi hai người. Đồng bạn của cậu đâu? Sao tôi không thấy hắn ta?”
Nghe thấy câu hỏi của Trương Khánh. Khi hắn thấy đám người của Kim Thuần, đã tự chủ trương lái xe truy kích, trong đầu của hắn chỉ nghĩ đến tranh công. Nhưng sau khi về đến Đông Sơn thôn lại nhận được tin tức tên tiểu tử Lữ Bằng Cao đã rời đi. Thế mà trên đường đi lại không thấy tung tích của hắn đâu, Phong Thiệu Huy cũng rất hoang mang.
Phong Thiệu Huy không dám trả lời lung tung, chỉ hàm hồ nói: “Tên tiểu tử kia tính tình khó kiểm soát, em cũng rất đau đầu. Nếu không phải người kia vừa vặn bị em tóm gọn, thì không biết một mình em có thể làm gì nữa.”
“Ừm.”- Trương Khánh ngẩng đầu liếc mắt, lại nói: “Cậu làm rất khá.”
Một câu nhẹ nhàng như vậy, khiến cho Thiệu Huy có chút bối rối. Trên mặt hắn ta tỏ rõ vẻ kích động, Trương Khánh nói ra câu này, xác thực hết sức ý nghĩa đối với hắn ta.
Sau khi xâm nhập, nghiên cứu kỹ địa hình ở phụ cận, Trương Khánh phán đoán: “Thôn trang này rất gần đường đi vào thành phố B, cũng là con đường trọng yếu. Tôi sẽ thành lập một đội chỉ huy ở đây, chia thành ba mươi nhóm nhỏ. Thấy được tung tích của người cần tìm sẽ dựa theo phương pháp từ trước đến giờ của chúng ta mà hành sự. Số lượng tương đối nhiều, trang bị cũng tốt hơn, tôi rất coi trọng chuyện này, nhất định phải bắt được.”
Phong Thiệu Huy đứng trong đội ngũ của Trương Khánh, trong mắt hắn ta tràn ngập kiêu ngạo. Theo lời thủ hạ của Trương Khánh, Phong Thiệu Huy mặt đỏ lên, lớn tiếng đáp lời: “Vâng! Lão đại!”
Cùng lúc đó, Mạc Phỉ và mấy người nhóm Kim Thuần đang thương thảo, bọn họ đối với việc sẽ đi vào thành phố B rất do dự, không kiên quyết.
“Từ nơi này đến thành phố B, trực tiếp nhất chỉ có hai con đường, mà vừa vặn, hai con đường đấy phải đi ngang qua phụ cận Đông Sơn thôn. Nếu như bọn họ mai phục ở đây, chúng ta bị phục kích chắc chắn là khả năng rất lớn. Nhưng nếu như không đi bằng hai con đường đấy, chúng ta phải quay lại thành phố C một lần nữa, đi về phía Tây, vậy chẳng khác nào chúng ta sẽ phải vượt qua thi triều một lần nữa…”- Kim Thuần cau mày.
Mạc Phỉ nói: “Thành phố C đã bị chúng ta nổ đoạn, đi đường cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, tôi đã hẹn với thôn trưởng của Đông Sơn thôn, sẽ dẫn bọn họ đi khỏi khu vực kia. Bọn họ bị liên lụy vì chúng ta, bọn họ sống trong khu đó không hề có chút năng lực phản kháng nào.”
“Trên ruộng còn có vài đường nhỏ, những con đường này không được biểu thị trên bản đồ, nếu chúng ta đi những đường này, khả năng bị phát hiện sẽ rất thấp.”- Hải Thiên lên tiếng.
“Không thể làm gì khác hơn là như vậy.” – Kim Thuần liếc mắt nhìn bản đồ, cau mày nói: “Để hai chiếc xe đi trước, những chiếc sau phải giữ khoảng cách nhất định, chúng ta phải thật cẩn thận.”