Vong Giả Quy Lai

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn Thích Tâm ở phía sau một mặt run sợ, cùng Mạc Phỉ cố tỏ ra trấn định, trong lòng Địch Hạo Tuấn có một chút buồn cười. Chuyện này nếu để cho đám người Ca-dắc-xtan kia nhìn thấy, không biết sẽ cười nhạo anh như thế nào đây.

Bất quá, Địch Hạo Tuấn cũng rất kính trọng những chiến hữu người Trung Quốc này của mình. Tuy Mạc Phỉ chỉ là một phóng viên, Thích Tâm là một hòa thượng, đừng nói là cầm súng, ngay cả một lần chiến đấu chân chính, bọn họ cũng chưa từng trải nghiệm. Đối mặt với tình huống như vậy, có thể dũng cảm đứng ra, xác thực phải cần rất nhiều dũng khí.

Địch Hạo Tuấn làm nhiệm vụ dẫn đường ở phía trước, Mạc Phỉ cùng Thích Tâm theo sát ở phía sau.

Đến một bên rào chắn, Thích Tâm ngẩng đầu liếc mắt nhìn rào chắn cao to, nhất thời hít một hơi.

Mạc Phỉ trấn định: “Không có chuyện gì đâu tiểu sư phụ, lát nữa tôi đi trước, để Địch Hạo Tuấn nâng cậu lên, còn tôi ở đầu kia sẽ đỡ cậu xuống.”

“Cậu được không?”- Địch Hạo Tuấn nhướng mày.

“Đừng xem thường tôi, trước đây tôi là cao thủ nhảy cao đấy! Độ cao này… tôi có thể.”- Mạc Phỉ nói.

“Tốt lắm. Thời gian “thu dọn” sẽ rất lâu. Trước tiên tôi sẽ giải quyết hai tên thủ vệ, nhà kho bên kia giao cho tiểu sư phụ. Mạc Phỉ và tôi sẽ cùng đột nhập vào khu hành chính, chúng ta phải nhanh chóng cứu người ra, sau đó dẫn người rời khỏi từ cửa lớn của nhà kho bên kia.”

Địch Hạo Tuấn nói rất ngắn gọn, bất quá, muốn tiến vào đó, lẽ dĩ nhiên phải chạm trán hai thủ vệ kia. Nói cách khác, tới lúc ấy, ắt hẳn không thể tránh khỏi một trận đấu.

Thích Tâm cùng Mạc Phỉ nhìn nhau một lúc, từ ánh mắt của đối phương, bọn họ đều có thể nhìn thấy sự căng thẳng cố kiềm nén.

“Tôi có kinh nghiệm hơn, cứ để tôi hành động đầu tiên. Mạc Phỉ, tiểu sư phụ giao cho cậu.”- Địch Hạo Tuấn nói.

Muốn tiến vào bên trong khu hành chính, bọn họ phải đi qua một đoạn rào chắn, đoạn rào chắn kia thật ra cũng không cao. Nếu là ở ban ngày, Mạc Phỉ tin tưởng bản thân đủ sức để vượt qua nó. Nhưng hiện tại đối mặt với hai ngọn đèn pha lập lòe, khiến áp lực trong lòng Mạc Phỉ gia tăng không ít.

Địch Hạo Tuấn với thân hình mạnh mẽ, Mạc Phỉ nhìn thấy anh dễ dàng nhảy qua rào chắn, chớp mắt một cái liền ở phía đối diện.

“Nhanh.”- Địch Hạo Tuấn ở bên kia hô nhỏ.

Lúc nói lời này, đèn pha ở phía đối diện chiếu về vị trí của Địch Hạo Tuấn, Mạc Phỉ phản ứng nhạy bén, ấn Thích Tâm ngồi xổm xuống. Địch Hạo Tuấn ở bên kia cũng cấp tốc trốn vào bụi cỏ bên cạnh.

Chờ đến khi đèn pha chiếu qua chỗ họ, Mạc Phỉ mới dẫn Thích Tâm đến gần rào chắn, sau đó ngồi xổm xuống. Thích Tâm hiểu ý, nhẹ nhàng giẫm lên lưng Mạc Phỉ, hai tay bám thật chặt lấy rào chắn. Y bám chặt đến nổi rào chắn không ngừng phát ra tiếng vang.

“Tiểu sư phụ, bám chặt vào, tôi đứng lên đó.”- Mạc Phỉ ở phía dưới nhỏ giọng nói.

“A!”- Thích Tâm hồi hộp mà đáp một tiếng, đột nhiên cảm giác dưới chân càng lúc càng cao. Quần áo của Mạc Phỉ bóng loáng khiến y không đứng thẳng được, suýt chút nữa là ngã xuống. May có Mạc Phỉ gắt gao lôi ống quần y lại, Địch Hạo Tuấn ở phía đối diện cũng đang nghĩ cách giúp y xuống. Cắn răng một cái, giậm chân một cái, Thích Tâm thành công đưa một chân vượt qua rào chắn, sau đó liền được Địch Hạo Tuấn ở bên kia tiếp được.

Địch Hạo Tuấn thở phào nhẹ nhõm. Anh thúc giục: “Mạc Phỉ, nhanh lên.”

Thấy Địch Hạo Tuấn ưỡn eo ép người về sau từ dưới mái hiên, Mạc Phỉ khẽ cắn răng, cậu lùi vài bước lớn, sau đó chạy lấy đà. Gió gào thét ở bên tai, cả người bay lên trời. Tiến đến gần rào chắn, Mạc Phỉ phóng một cái vượt qua, vững vàng đáp xuống bên trong bồn hoa. Âu phục trên người bị rách dài một đoạn lớn. Mạc Phỉ chưa kịp thở dốc, cậu lộn nhào ngay tại chỗ rồi nằm yên trên mặt đất, một đạo ánh sáng sáng ngời đảo qua vị trí vừa nãy cậu vừa đứng.

Thích Tâm nhìn thấy động tác tựa như nước chảy mây trôi của Mạc Phỉ, đôi mắt y phát ra ánh sáng.

Địch Hạo Tuấn sớm đã áp sát đến lầu hành chính. Ở xa xa, Mạc Phỉ trông thấy anh tiếp cận hai tên thủ vệ, đồng thời anh cũng khẽ rút con dao từ phía sau mình. Môt tên chợt liếc nhìn thấy động tĩnh lạ, bất quá ngay sau đó liền mềm oặt ngã xuống.

“Ai!”- Tên thủ vệ còn lại giơ súng, chỉ là súng của hắn vừa bóp cò được một nửa, Địch Hạo Tuấn đã sớm chặn miệng hắn lại. Người kia duỗi chân ở giữa không trung, một lát sau liền bất động.

Mạc Phỉ quan sát bốn phía, sau đó theo Địch Hạo Tuấn, áp sát ở bên cạnh bệ cửa sổ.

Chờ đến khi Thích Tâm tới gần, Mạc Phỉ lôi kéo tay y, cho y một cái lắc đầu.

Nhưng Thích Tâm cảm thấy rất tò mò, vẫn cố rướn cổ lên để liếc vào trong. Y nhỏ giọng hít một hơi, nhắm mắt lại nói một câu: “A Di Đà Phật.”

Dựa theo ước định trước đó, Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn đột nhập vào lầu hành chính, cũng chính là nơi mà Địch Hạo Tuấn nhặt được đồ vật kia.

Bệ cửa sổ nơi đó không cao lắm, từ bên ngoài có thể nhìn thấy được bên trong.

Có thể là nghe được tiếng động bên ngoài, người bên trong “náo náo loạn loạn” một trận, sau đó cuống quít nhô đầu ra.

Mạc Phỉ nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi nằm nhoài trên cửa sổ, ngoại hình cô khá thanh tú, mặc dù lớp trang phục có chút lộn xộn, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân.

“Chỉ có hai người như vậy thôi sao?”- Trên mặt cô gái kia hiển nhiên có hơi thất vọng.

Mạc Phỉ đè thấp giọng nói: “Cô đừng lo, chúng tôi tới để cứu mọi người ra ngoài.”

“Hai người các anh, không được.”- Cô gái kia chợt có chút tức giận, cô nhìn bốn phía, “Thật là không còn người khác?”

“Cố Lam! Đến rồi!”- Bên trong, có người rất hồi hộp hô nhỏ.

Mạc Phỉ nghe có người mở cửa, cậu trả cửa sổ về đúng nguyên dạng, sau đó cùng Địch Hạo Tuấn trốn vào trong bụi cỏ.

Cửa lớn “Đùng” một tiếng, nặng nề đụng vào vách tường, một người bị ném tới trên đất, gào khóc nghẹn ngào. Nữ nhân chính là tốt ở điểm vừa khóc lóc vừa rít gào.

Xông vào cửa là một nam nhân thô to, cười ha ha: “Không nghĩ tới miệng lưỡi mày cũng không tệ nhỉ, nhưng đáng tiếc cơ thể lại không tốt như vậy, đàn ông chơi sẽ rất dễ chán, mày còn tích sự gì nhỉ? Ừm, mày là Cố Lam đúng không? Trương Khánh nói mày không nghe lời thì phải? Tao chính là không tin đấy!”

“Vút!”- Mạc Phỉ nghe thấy âm thanh roi da vung mạnh.

“Đừng đánh người mà!”- Mấy cô gái khác rít gào lên.

“Ba mươi mấy người đàn ông các người, bắt nạt một cô gái có gì đặc biệt! Có bản lĩnh thì các người cũng phát súng cho chúng tôi, năm đứa tụi này có thể sẽ giết chết một đám các người!”

“Miệng còn rất cứng rắn, đi ra đây với lão tử! Đêm nay không chơi chết mày, tao thề không mang họ Tôn!”

“Loảng xoảng…”- Cửa bị khóa.

Các cô gái ở bên trong nghẹn ngào, không dám lên tiếng. Địch Hạo Tuấn đợi một hồi mới đứng lên, anh bò tiến vào cửa sổ, Mạc Phỉ cũng theo sát ngay sau lưng anh.

Một, hai, ba, bốn, trong phòng có bốn người, thêm vào Cố Lam bị bắt đi, quả nhiên là năm người. Xem ra vừa nãy Cố Lam có ý định cho bọn họ cơ hội hành động đây mà.

Mạc Phỉ dò thám một thoáng, hiện tại đã biết rõ ràng trong phòng đối diện, bọn Trương Khánh tổng cộng có ba người.

Phòng bên truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của Cố Lam, các cô gái trong phòng vừa gào khóc vừa lắc đầu nói: “Vô dụng, Cố Lam ở trong tay bọn họ. Nếu chúng tôi chạy trốn, vậy thì sẽ hại chết cô ấy. Các người hay là đi đi, chỉ có hai người quả thật quá nguy hiểm, bọn họ đều là không cần người sống, các người không đấu lại đâu.”

Địch Hạo Tuấn căn bản không để ý tới, anh tự nhiên móc một cây dao nhỏ từ trên người ra, bắt đầu cắt dây thừng trên tay mỗi người.

Vào lúc này, Mạc Phỉ cũng chỉ có thể an ủi các cô: “Mọi người yên tâm, đầu kia chúng tôi còn có người tiếp ứng. Lát nữa các cô hãy chờ ở bụi cỏ bên ngoài, chúng tôi sẽ cứu Cố Lam ra.”

“Có thật không… Thật sự cám ơn các anh. Các anh là bộ đội đặc chủng sao? Tôi đến từ thành phố S, tên Đinh Văn, tôi nghĩ người nhà tôi đã…”- Một cô gái chợt bật khóc.

Những cô gái này chịu ngược đãi trong thời gian rất lâu, trên cánh tay người nào người nấy đều có vết tím xanh. Hơn nữa bọn Trương Khánh lần nào cũng đều sẽ mang một người đến phòng sát vách, giam riêng biệt, đấy chính là con tin trong tay bọn họ. Các cô gái này quá thiện lương, Trương Khánh tin chắc các cô sẽ không bỏ rơi bạn mình chạy trốn.

Huống chi, bốn phía đều là tường vây, đều là súng, các cô có muốn chạy cũng chạy không xa được.

Mạc Phỉ dẫn người tới trong bụi cỏ, đi xa một chút, mới nói với Địch Hạo Tuấn: “Hiện giờ, tiếp theo phải làm sao?”

“Cậu ở bên ngoài chốt hành chính này canh chừng, nếu có người đi ra từ đây phát hiện tình huống bên ngoài, cậu hãy giết chết hắn. Còn những cái khác cứ giao cho tôi. Mạc Phỉ, nhớ kỹ, không được hạ thủ lưu tình, trên tay của cậu nắm giữ rất nhiều sinh mạng đấy.”

Mạc Phỉ nhìn vào trong mắt Địch Hạo Tuấn, ở trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh có thần này cho cậu rất nhiều an ủi. Mạc Phỉ gật đầu với Địch Hạo Tuấn: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Địch Hạo Tuấn xoay người quay đầu lại, việc nghĩa chẳng từ nan, lao thẳng về nơi đen ngòm đáng sợ kia.

Bên đây, Mạc Phỉ cũng dẫn các cô gái trốn đến chỗ an toàn, sau đó một mình lặng lẽ đi tới phía trước lầu hành chính.

Hai bộ thi thể vẫn còn nằm dưới đất, đèn pha lay động ở trên mái nhà, thời điểm bị rọi sáng một nửa, đặc biệt đáng chú ý.

Mạc Phỉ suy nghĩ một chút, liền quay lại, đem thi thể tha về phía bụi cỏ.

Trong đầu của cậu bỗng nhiên lóe qua ký ức năm hai mươi hai tuổi, cũng là vào một đêm đen, khi cậu tận mắt nhìn thấy thi thể ba mình bị người ta ném vào tràng xe hoả táng, nước mắt của cậu nhất thời như vỡ đê. Mạc Phỉ nghĩ, nếu không có sự cố năm đó, khả năng cả đời cậu cũng sẽ không thể bước vào con đường sự nghiệp làm phóng viên này.

Mạc Phỉ xử lý hai bộ thi thể, trên mặt dần dần bình tĩnh. Cậu lấy súng cùng một ít vũ khí từ trên thi thể, trốn ở phía sau cửa lớn của lầu hành chính, yên tĩnh quan sát.

Đám đàn ông đang làm ầm ĩ ở trong phòng, Mạc Phỉ có thể nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ:

“Đến đây, gọi đi, gọi một tiếng cho lão tử nghe một chút.”

“Đầu trọc, mày chơi được một lúc rồi, giờ đến phiên tao chứ.”

“Mẹ nó, theo tao này, đừng dùng sức như thế, đồ đê tiện, có biết chơi hay không?”

Mạc Phỉ nắm chặt súng trên tay, nháy nháy mắt, cậu kích động đến nổi rất muốn xông vào, cho bọn họ mỗi người một cú đấm.

Cũng chính vào thời khắc này, tầng cao nhất đột nhiên truyền đến một tiếng súng rất rõ ràng, điều này làm cho đám người đang hoan hỉ ở trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

“Đùng.”- Lại một tiếng súng vang tại tầng cao nhất, ngay sau đó, hai ngọn đèn pha to lớn đều bị phá hủy.

Đám đàn ông kia khẩn trương bò lên từ trên người Cố Lam, bỗng nhiên đèn trong gian phòng tối sầm đi, đồng thời truyền ra tiếng gào thét của đám đàn ông.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio