Lâm Nham cùng Tề Huy ở một chung cư trong trung tâm thành phố C, tuy nói là trung tâm thành phố nhưng bởi vì điều kiện an ninh tốt bình thường ra ra vào vào cũng chưa bao giờ gặp phải ký giả cẩu tử, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu năm đó hai người góp vốn mua căn nhà này.
Trong lòng Lâm Nham có chút ít kích động và chờ mong, bình thường thời gian ở chung với Tề Huy tuy nói hai người không có quá dính nhau, nhưng đây là lần đầu tiên xa nhau tận ba tháng không gặp mặt, trước kia lúc Tề Huy đi quay phim cậu từng đi tham ban qua, thế nhưng Tề Huy lại trước đến giờ chưa từng đi tham ban cậu.
Cậu cũng không cảm thấy cách làm của Tề Huy có vấn đề gì, dù sao bây giờ Tề Huy cũng là nghệ sĩ nam tuyến đầu, quan hệ của hai người bọn họ cũng không phải hoàn toàn công khai, cho nên cậu ngược lại cảm thấy không sao cả.
Một khắc mở ra cửa nhà Lâm Nham liền cảm giác được có chỗ nào đó không đúng lắm.
Lúc nãy cậu có gọi điện thoại cho Tề Huy thế nhưng Tề Huy cũng không có nhận, Lâm Nham nghĩ là Tề Huy hẳn đang làm việc cho nên không có gọi lại.
Nhưng bây giờ....!
Cậu buông mắt nhìn đôi giày da cùng với đôi cao gót của phụ nữ để ở cạnh cửa, lại ngẩng đầu nhìn lướt qua phòng khách một lượt sau đó cậu mím môi một cái.
Cửa phòng ngủ của Tề Huy đang đóng, hai người mặc dù là ở chung một nhà nhưng không có ngủ chung một giường, Lâm Nham kéo va li vào phòng ngủ của mình, liếc mắt nhìn quần áo và đồ dùng hàng ngày rơi lả tả ở trên giường mình liền nhíu nhíu mày.
Bình thường Tề Huy cho dù có ở phòng cậu nghỉ ngơi cũng sẽ không có ném loạn quần áo như vậy, hiện tại xem ra suy đoán vừa rồi của cậu hẳn là chính xác.
Hít sâu một cái, Lâm Nham đem va li đặt ở trong phòng ngủ liền xoay người đi đến trước cửa phòng ngủ của Tề Huy, bên trong loáng thoáng truyền đến thanh âm triệt để xác nhận suy đoán của cậu.
Người yêu cùng với cậu sinh sống đã hơn hai năm rồi lúc này đang cùng một người phụ nữ xa lạ ở trong phòng lăn giường, thanh âm kia cách ván cửa đều có thể nghe thấy rõ ràng được, thật không phải là kịch liệt bình thường đâu.
Lâm Nham cảm giác mình chính là một cái chê cười.
Thật vui vẻ về nhà muốn cùng người yêu gặp nhau ôn nhu một chút lại cho hắn ta một cái kinh hỉ, thuận tiện đem quan hệ của hai người xác định, thế nhưng nghênh tiếp cậu lại là người yêu leo tường, cậu chỉ có thể ngây ngốc đứng ở ngoài cửa nghe tiếng kêu giường diễn bên trong một tiếng so với một tiếng càng kịch liệt hơn.
Khuôn mặt trắng bệch, khóe miệng Lâm Nham câu ra nụ cười tươi chua xót lại đành chịu.
Cậu biết Tề Huy đối với việc mình không cùng hắn ta làm đến bước cuối thật không hài lòng, thế nhưng cậu có kiên trì của chính mình, cho nên Tề Huy cũng từng nói là có thể hiểu được.
Thế nhưng hiểu được thì hiểu được, hắn ta cũng không thể vì suy nghĩ kỳ quái của Lâm Nham mà ủy khuất chính mình.
Lâm Nham cười khổ lắc đầu, trở lại phòng ngủ của mình đem hành lý thu dọn một chút, tuy rằng sống chung hai năm nhưng cậu lại không có bao nhiêu đồ vật, thứ nhất bình thường cậu không thích mua đồ lung tung, thứ hai mặc dùng cơ bản đều đã có công ty cung cấp, đồ thuộc về cậu lại dọn dẹp một chút cũng chỉ có hai cái va li.
Thu dọn xong hai cái va li lớn hành lý kéo đến để ở chỗ huyền quan trong phòng khách, cửa phòng của Tề Huy cũng mở ra.
"Đàn anh anh có khát hay không a, em rót cho anh ly nước." Từ trong cửa đi đến một vị mỹ nữ tướng mạo diễm lệ dáng người yểu điệu.
Lâm Nham ngồi ở trước bàn cơm trong phòng khách, giương mắt nhìn cô.
"A!" Mỹ nữ bị một người xa lạ đột nhiên xuất hiện lại càng hoảng sợ, hoa dung thất sắc xoay người chạy về phòng ngủ.
Cô chỉ mặc một cái quần lót chữ T mà thôi!
"Đàn anh bên ngoài có người!"
Tề Huy đang dư vị điên cuồng vừa rồi, nghe cô nói như vậy biến sắc, tiện tay nhặt quần dưới sàn nhà lên mặc vào liền đi ra phòng ngủ, khi hắn ta thấy Lâm Nham ngồi ở trước bàn cơm cùng với va li ở cạnh cửa, hắn ta nhíu nhíu mày.
"Em trở về lúc nào?" Hắn ta nhớ rõ Lâm Nham hẳn là còn ở S thị quay phim mới đúng.
"Nửa giờ trước." Lâm Nham nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, trong mắt không vui không buồn.
"Anh..."
"A Huy anh lại đây nhìn cái này một chút, nếu như không có vấn đề gì anh liền ký tên đi." Lâm Nham cắt đứt lời của hắn ta, đem tờ giấy vừa rồi chính mình viết để trên bàn cơm đẩy đến trước mặt hắn ta.
Tề Huy cau mày đi sang nhìn xem, sau đó biến sắc: "Em muốn chia tay với anh?"
"Ừ, anh đã cảm thấy ở cùng với phụ nữ tốt hơn với đàn ông như vậy không bằng chúng ta chia tay trong hòa bình đi, em biết em có những suy nghĩ anh không có biện pháp tiếp thu, em cũng biết em tự thân có chút tật xấu, cho nên không bằng chia tay, phòng này năm đó lúc mua tổng cộng hai trăm bảy mươi vạn, em ra hai mươi vạn, hiện tại nếu như bán hẳn là có thể bán được hơn bốn trăm vạn, em cũng không muốn nhiều hơn, anh trả lại cho em hai mươi vạn em đã ra là được." Lâm Nham lúc này thái độ tĩnh táo dị thường làm cho Tề Huy rất tức giận.
Nói thật, hắn ta kỳ thực rất thích Lâm Nham, Lâm Nham thích an tĩnh, bình thường cũng không dính người nhưng cậu rất cẩn thận, cùng cậu ở chung cũng không cần phải suy nghĩ nhiều trò để lấy lòng cậu, hơn nữa cậu lớn lên cũng không tệ cũng phù hợp với thẩm mỹ của mình.
Nhưng một điểm duy nhất mà Tề Huy không có biện pháp tiếp thu, đó chính là chuyện hai người bọn họ đã ở cùng nhau hơn hai năm rồi nhưng vẫn chưa cùng hắn ta lăn giường, phải biết rằng hắn ta là một người đàn ông có dục vọng rất mạnh, nhìn được nhưng không thể ăn vào trong miệng cảm giác đặc biệt khó chịu, cho nên sau lần đầu tiên Tề Huy leo tường tuy rằng hổ thẹn nhưng cũng sinh ra loại bệnh hoạn vui vẻ, dần dà, vốn chỉ là cùng những tình nhân bên ngoài kia mướn phòng hắn liền không chút kiêng kỵ, thừa dịp Lâm Nham quay phim ở ngoài thường thường dẫn người trở về chơi đùa một trận.
Hắn ta chưa từng nghĩ qua nếu Lâm Nham biết được sẽ như thế nào, sự tình thật xảy ra kỳ thực hắn ta cũng không cảm giác hoảng sợ nhiều.
Thế nhưng hiện tại, Lâm Nham cư nhiên tâm bình khí hòa như thế cùng hắn ta nói chia tay, hắn ta cảm giác mình không có biện pháp tiếp thu.
"Anh không đồng ý." Vươn tay nắm tờ giấy thật mỏng ném về trên bàn, Tề Huy xụ mặt tức giận trừng Lâm Nham.
"Vì sao không đồng ý? Còn có A Huy anh vì sao tức giận nha? Anh có phải là nghĩ em hẳn là phải mắng anh có đúng hay không?" Lâm Nham đem bút trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, buông mắt nói, "Trên đường trở về em còn đang suy nghĩ, nếu như em cầu hôn với anh anh có thể đáp ứng hay không, nếu như anh đáp ứng mà nói ngày mai em liền theo anh đi lĩnh chứng, thế nhưng nghênh tiếp em lại là cái gì đây? Anh không đồng ý cũng vô dụng, em nói, chia tay." Lâm Nham đứng lên, thân cao m, m chống lại Tề Huy m hơn cũng không tính là lùn bao nhiêu, cậu nhìn thẳng vào Tề Huy mỗi chữ mỗi câu tiếp tục mở miệng, "Nếu như anh không muốn bán đi căn nhà này cũng có thể, bất quá tiền của em anh phải trả cho em, em không muốn sau khi chia tay còn dính dáng không rõ với anh."
"Tiểu Lâm em là đang nghiêm túc?" Tề Huy cắn răng vươn tay nắm cổ tay của cậu.
"Bộ dáng của em giống như là đang đùa giỡn với anh sao?" Lâm Nham câu khóe môi tươi cười thảm đạm, "A Huy em không muốn làm đến hai người đều không còn mặt mũi, xin buông tay." Cậu không phải là không tức giận, nhưng cậu lại không có biện pháp cùng Tề Huy vừa mắng vừa la, có thể nói cậu đã tức đến sắp nổ tung rồi cũng không quá đáng.
"Được, nếu em muốn chia tay anh đồng ý, em đừng hối hận!" Tề Huy cười lạnh một tiếng buông tay ra, cầm lấy bút trên bàn soàn soạt ký lên tên của mình sau đó đưa cho cậu, "Anh chờ em quay lại tìm anh!"
"Anh yên tâm, sẽ không." Lâm Nham gấp lại tờ giấy đứng lên bỏ vào trong túi áo của mình, xoay người kéo hai cái va li mở rộng cửa mà đi.
Cậu sợ mình nếu lại không đi nữa sẽ không khống chế được giơ tay tát cho hắn ta một tát.
Đi thang máy xuống lầu, ra tiểu khu đứng trước cửa lớn lẳng lặng một hồi sau đó há miệng a a a phẫn nộ hét to một tiếng.
Người đi ngang qua đều liếc mắt nhìn lại cậu, buổi tối ai không có chuyện gì rãnh rỗi điên a!
Nước mắt không bị khống chế từ trong hốc mắt chảy xuống, tình cảm hơn hai năm cứ như vậy không còn, cậu không khó chịu mới là lạ.
Vừa rồi cậu chỉ là lưu lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng mới không có ở trước mặt Tề Huy khóc lên, cậu thực sự cảm giác tim mình đều nát rồi!
"Tiên sinh, có cần giúp một tay không?" Lâm Nham ngồi chồm hổm dưới đất không biết mình đã khóc bao lâu rồi, người đi ngang đều sẽ mờ mịt liếc mắt nhìn cậu một cái nhưng không ai dừng bước lại hỏi một tiếng thẳng đến người đàn ông này xuất hiện.
Lâm Nham ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở trước mắt mình, lắc đầu, "Không cần, cảm ơn."
Đứng dậy kéo va li chặn chiếc taxi rời khỏi, Lâm Nham dự định tìm một khách sạn ở tạm trước, ngày mai lại tính tiếp.
Ở trong khách sạn một đêm này Lâm Nham cũng không có ngủ, cậu ngơ ngác ngồi ở trên giường nghĩ lại hồi ức cùng Tề Huy ở chung với nhau từng chút từng chút một sau đó giơ tay lên hung hăng cho mình một cái tát, sau đó cầm quần áo lên lao ra khách sạn.
Cậu muốn tỉnh lại, cậu muốn kết hôn, bất kể là ai!
Cậu muốn sinh con!
Cậu có thể là điên rồi.
"Tiên sinh, anh có thể cùng tôi kết hôn không?" Lôi kéo cánh tay người đàn ông xa lạ, Lâm Nham ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đứng ở nơi ngược chiều sáng, lời nói ra khỏi miệng thật là không trải qua đại não.
Hoắc Cảnh Lân nhìn ánh mắt sưng đỏ của cậu cùng khuôn mặt tái nhợt, gật đầu rất nghiêm túc trả lời.
"Được.".