Vòng Giải Trí Chi Đột Xuất Kết Hôn

chương 37: chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời điểm ăn cơm vô cùng náo nhiệt tựa như tụ họp, Lâm Nham cảm thấy cuộc sống như vậy vẫn luôn là ước mơ tha thiết của cậu, đột nhiên chiếm được còn có chút không quá chân thật.

Ăn cơm xong mọi người chuyển đến phòng khách vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà nói một chút công việc gần đây, Hoắc Cảnh Lân bởi vì liên quan đến Lâm Nham có thai đột nhiên rời khỏi S thị, ngày mai hắn còn phải quay về xử lý một chút mới có thể hoàn toàn quay về C thị.

Nhóm người lớn đi thư phòng lớn, thế hệ sau chuyển dời đến thư phòng nhỏ, trong tay Lâm Nham còn đang cầm cái đĩa, bên trong có không ít điểm tâm nhỏ một ngụm là có thể ăn luôn.

Hoắc Cảnh Du cơm nước bên ngoài xong mới trở về, nhưng nhìn thấy Lâm Nham bưng đĩa điểm tâm vẫn là có chút thèm ăn, vươn tay đi lấy một cái bỏ vào miệng, nhai nhai, mặt mài vặn vẹo.

"Cái vị gì a!" Le lưỡi bưng ly nước ở trên bàn lên uống, kết quả uống một ngụm liền phun ra.

Hoắc Cảnh Kỳ cười ha ha, chỉ vào cậu ta nói, "Xem như làm cho cậu chịu khổ, vừa rồi canh gà trong mâm cơm kia mùi vị mới là lạ nha, thật chua."

Lâm Nham cầm điểm tâm nhỏ bỏ vào miệng nhai nhai, chỉ là chua một chút cái khác vẫn rất ngon.

Hoắc Cảnh Hiên gác chân ngồi trên ghế sofa bưng cà phê trong tay tao nhã uống cười nói, "Vẫn là cùng thím hai nói một tiếng đi, mỗi ngày đều như vậy cũng không có biện pháp ăn cơm."

Hoắc Cảnh Lân dựa qua cắn một ngụm điểm tâm nhỏ trong tay của Lâm Nham đang cầm, nhíu mày nói, "Ăn ngon?"

"Bình thường." Lâm Nham lắc đầu, "Mẹ cho, không ăn không được."

Căn cứ nguyên tắc anh em chính là dùng để hãm hại, Hoắc Cảnh Lân đem số điểm tâm còn lại trong đĩa phân cho các anh em của mình sau đó cầm đĩa trống tại ánh mắt lên án của ba người mà nhướng nhướng mi, "Giúp cháu lớn tương lai của mọi người ăn chút."

Ba người đồng thời trợn trắng mắt lên án hắn, nhưng vẫn là chịu đựng bỏ điểm tâm vào miệng ăn luôn, sau đó cùng nhau bưng ly nước lên uống.

Hoắc Cảnh Du chỉ chỉ ly nước vừa rồi mình mới vừa cầm sai kia, "Anh rể anh uống nước chanh sao? Cũng có chút chua."

Lâm Nham cười ừ một tiếng, dựa vào Hoắc Cảnh Lân ngáp.

Hoắc Cảnh Lân thời khác chú ý cậu lập tức hỏi, "Mệt mỏi?"

"Vẫn tốt."

"A Hiên, anh nghe nói chút chuyện." Hoắc Cảnh Kỳ rút điếu thuốc bỏ lên miệng cầm bật lửa, còn chưa có đốt thuốc liền bị Hoắc Cảnh Hiên ngăn lại, cậu ta chỉ chỉ Lâm Nham nói, "Bên kia có người mang thai, tốt nhất đừng để cho cậu ta ngửi thấy khói thuốc."

Hoắc Cảnh Kỳ thu hồi điếu thuốc, nhìn cậu ta, "Chuyện của cậu cùng Đản Tử sao rồi?"

Hoắc Cảnh Hiên thở dài, liền biết chính là việc này.

Hoắc Cảnh Du cũng nhìn anh hai cậu, nhếch miệng lên nói, "Thiên ca hôm qua có gọi điện thoại cho em, còn hỏi tới anh, hai người rốt cuộc là có chuyện gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng?"

Hoắc Cảnh Kỳ nhướng nhướng mày, "Anh xem Cẩu Đản lần này thực sắp thành cẩu rồi, nghe nói cậu không nhận điện thoại của hắn?"

Khóe môi Hoắc Cảnh Hiên mang theo nụ cười yếu ớt, Lâm Nham liếc mắt nhìn một cái sau cuối đầu dựa vào Hoắc Cảnh Lân xem như không thấy được, nụ cười này thật sự là rất dọa người.

"Thiên ca gọi là Cẩu Đản a?" Cậu ở bên tai Hoắc Cảnh Lân nhỏ giọng hỏi.

"Ừ, gọi Ngoạn Cẩu Đản."

"....." Lâm Nham nghĩ thầm là ai đặt cho cái tên này, rất hãm hại.

"Lúc còn nhỏ chúng ta nói chuyện không rõ ràng lắm, luôn đem chữ Uông nói thành Ngoạn, Thiên ca thích chó lớn, từ nhỏ liền nuôi, ba hắn ta nói rằng bằng không liền đặt cho con cũng có từ cẩu đi, chính hắn ta nói muốn kêu Cẩu Đản." Hoắc Cảnh Lân cười xấu xa, "Lúc ấy hắn hình như mới hai tuổi."

Lâm Nham nhếch miệng, đây là người cha đặc biệt hãm hại con mình.

Hoắc Cảnh Hiên vẫn ôm lấy khóe miệng cười yếu ớt, cũng không trả lời vấn đề của hau người, Hoắc Cảnh Du thật sự là chịu không nổi hắn ta như vậy, run run thân thể nói, "Rốt cuộc là làm sao vậy anh hai anh ngược lại nói ra a."

"Muốn biết sao?" Hoắc Cảnh Hiên thay đổi gác chân khác.

Hoắc Cảnh Du gật đầu mãnh liệt.

"Không muốn nói cho cậu làm sao bây giờ?"

"....." Hoắc Cảnh Du quay đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Kỳ, "Anh cả, anh biết phải không?"

Hoắc Cảnh Kỳ nhún nhún vai, "Anh biết anh cũng không thể nói a, nếu nói anh hai của cậu sẽ tức giận, trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì."

Hoắc Cảnh Du cảm thấy chính mình bị các anh trai xa lánh, cậu nhớ bọn em trai em gái ở bên ngoài còn chưa có trở về.

Lâm Nham nửa híp mắt dựa vào Hoắc Cảnh Lân, trên người bọc cái thảm mỏng lười biếng nhìn anh cả anh hai khi dễ em tư, đột nhiên thấp giọng nở nụ cười.

Mấy anh em đồng thời nhìn về phía cậu, trong mắt đều mang theo khó hiểu.

Lâm Nham khoát tay, "Không có việc gì, không có việc gì."

Vừa rồi trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện hai con cẩu lớn đang khi dễ con cẩu bé, bên cạnh còn có một con cẩu lớn đang xem diễn, trời biết Hoắc Cảnh Du chỉ nhỏ hơn một tuổi so với Hoắc Cảnh Lân mà thôi....!

"Cảnh Lân mang Nham Nham quay về phòng ngủ đi, ánh mắt cậu ấy đều mở không lên được." Hoắc Cảnh Kỳ nâng nâng cằm, "Gần đây cậu cũng đừng gây sức ép cậu ấy."

Hoắc Cảnh Lân dạ một tiếng, cũng không cảm thấy được có cái gì ngượng ngùng.

Bác sĩ nói với hắn, tương lai hai tháng phải cấm dục.

Tắm rửa xong Lâm Nham nằm ở trên giường liền lập tức ngủ, Hoắc Cảnh Lân vừa lau tóc cho cậu vừa ngốc hề hề theo dõi bụng bằng phẳng của cậu.

Sau khi nhìn trong chốc lát vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ, Lâm Nham giật mình hắn lập tức rút tay về, ngây ngô cười ngốc.

"Sao không ngủ còn ngồi ngây ngô cười cái gì đâu?" Cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, Tô Mỹ Linh nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của đứa con nhà mình bất đắc dĩ nhẹ giọng mở miệng, "Đừng luôn sờ bụng Nham Nham, không tốt."

Hoắc Cảnh Lân đứng dậy ném khăn mặt tới sofa đơn, quay đầu nhìn Tô Mỹ Linh, "Mẹ, có việc sao?"

"Không có việc gì, nhanh chóng đi ngủ đi." Tô Mỹ Linh đóng cửa lại đi.

Ngày hôm sau lúc Lâm Nham rời giường đã sắp mười giờ, ngủ lâu có chút choáng váng đầu, cậu ngồi ở trên giường mờ mịt nhìn xem trái phải, hoãn trong chốc lát mới nhớ tới hiện tại mình đang ở đâu.

Lúc quản gia đến gõ cửa Lâm Nham đang ở nhà vệ sinh rửa mặt, miệng không rõ hô một tiếng sau đó đi mở cửa mời quản gia vào, trong tay ông bưng cái mâm ở trên để ly sữa.

"Lâm tiên sinh khí sắc hôm nay nhìn tốt hơn không ít a." Quản gia đưa ly sữa cho cậu.

"Cám ơn." Lâm Nham nhận ly sữa uống một ngụm, "Con nên xưng hô với ngài như thế nào?"

"Lâm tiên sinh gọi tôi là Bình thúc là được rồi." Hoắc Bình năm nay bốn mươi lăm tuổi, từ ông nội đến cha của ông đều là quản gia của Hoắc gia.

Lâm Nham gật gật đầu, uống hết số sữa còn lại trong ly, sau đó bỏ cái ly lại trên mâm, cười nói "Bình thúc cũng đừng luôn gọi con là Lâm tiên sinh, gọi con Nham Nham là được rồi." Cậu biết quy củ nhà cũ rất nhiều, người làm việc ở đây thấy cậu vẫn luôn gọi cậu Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh, thật sự là rất không được tự nhiên.

Hoắc Bình cười gật đầu, "Tam thiếu gia nói buổi tối cậu ấy sẽ trở về, bảo cậu ngoan ngoãn ăn cơm."

"Dạ."

Đi xuống phòng khách dưới lầu, Hoắc lão gia tử ngồi ở trên sofa trước mặt để một cậu đỗ quyên đang nở rộ, sau khi thấy cậu lập tức nói, "Đã sắp giữa trưa rồi, thật có thể ngủ a."

Lâm Nham xem như hiểu biết tính cách của lão gia tử này, thường thường muốn ép buộc chính mình hai câu, đem ông trở thành trẻ con dỗ là được rồi, không tất yếu cùng lão nhân gia hờn giận, nghĩ như vậy, cậu đi đến bên người lão gia tử ngồi xuống, cười tủm tỉm chỉ chỉ chỗ chạc cây, "Ông nội phải cắt nơi này mới đẹp."

"Cậu biết cái gì!" Lời nói ghét bỏ thốt ra, nhưng vẫn là cầm kéo cắt cây cắt chỗ mà Lâm Nham chỉ, "Cậu như nào lại gầy như vậy."

Lâm Nham có chút ngoài ý muốn, lão gia tử là đang quan tâm mình sao?

"Lúc trước quay phim yêu cầu gầy một chút, hiện tại không có công việc con sẽ dưỡng thân thể thật tốt." Châm trà cho lão gia tử, Lâm Nham nghiêng đầu hỏi, "Ông nội bình thường lúc ở nhà ông làm cái gì? Con cùng ông đi ra ngoài đi dạo một chút nha, luôn ở nhà sẽ thực buồn chán."

Hoắc lão gia tử bĩu môi, "Liền tình trạng thân thể cậu như bây giờ còn theo bồi ông đi ra ngoài? Không đi được mấy bước cậu liền mệt không động đậy được, đến lúc đó còn không phải ông lão này mang cậu trở về."

Lâm Nham rút rút khóe miệng, "Ông nội ông không cần ghét bỏ con như vậy, đừng nhìn con gầy nhưng là thân thể con rất tốt."

"Lão già này mới không tin đâu, thân thể tốt có thể ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy?" Hoắc lão gia tử ngẩng đầu đối quản gia đứng ở cách đó không xa vẫy tay, "Tiểu Bình tử lại đây, đi đem cái kia bưng tới cho cậu ấy."

Lâm Nham khó hiểu nháy mắt mấy cái, đồ gì?

Hoắc Bình bưng một cái nồi hầm nhỏ để ở trước mặt Lâm Nham cậu liền sửng sốt, cách cái nắp nồi hầm đều có thể ngửi được mùi, cậu ngẩng đầu nhìn Hoắc Bình khó hiểu nháy mắt mấy cái.

Hoắc Bình hướng ánh mắt tới lão gia tử nhìn như là đang cắt tỉa chậu đỗ quyên kỳ thật là đang dùng khóe mắt nhìn trộm Lâm Nham, Lâm Nham kinh ngạc, lão gia tử bảo nhà bếp hầm canh cho cậu?

"Từ buổi sáng vẫn luôn hầm, sợ cậu thức dậy đói bụng đợi đến cơm trưa không kịp, uống trước lót bụng."

Lâm Nham mở nắp nồi hầm bên trong là canh xương đậu tương, cậu hấp hấp cái mũi có chút chua xót, dùng muỗng nhỏ múc chút đậu tương cho vào miệng nhai nhai, "Ăn ngon." Lời này là nói với lão gia tử.

Hoắc lão gia tử hừ một tiếng, nhưng khóe miệng hư hư thực thực gợi lên một chút.

Lúc Tô Mỹ Linh từ trên lầu đi xuống liền thấy Lâm Nham ngồi ở bên người lão gia tử nói chuyện phiếm, xem như tán gẫu cũng không tệ lắm, bà có chút ngoài ý muốn nhướng nhướng mày, "Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy a?"

"Ông nội đang nói về chuyện lúc trước ông tham gia quân ngũ." Lâm Nham ngẩng đầu nhìn Tô Mỹ Linh.

Tô Mỹ Linh thấy nồi hầm canh xương đậu tương còn một nửa đặt ở trên bàn, cười nói, "Ba ba, con còn nghĩ đến ba buổi sáng bảo phòng bếp hầm canh là chính mình muốn uống."

Hoắc lão gia tử nghiêng đầu, "Ba mới không thích uống."

Hiển nhiên Tô Mỹ Linh đã sớm quen thuộc lão gia tử khẩu thị tâm phi, nhìn về phía Lâm Nham hỏi, "Hôm qua ngủ như nào? Có chỗ nào khó chịu hay không?"

"Rất tốt ạ." Lâm Nham cười nói, "Buổi sáng Cảnh Lân đi con cũng không hay, vẫn luôn ngủ thẳng đến vừa rồi mới dậy, hơn một tháng nay vội vàng quay phim cũng chưa từng được ngủ một giấc ngon như vậy."

"Cậu quay phim thật mệt, chúng ta cũng không kém chút tiền này, còn chạy ra xuất đầu lộ diện." Hoắc lão gia tử bĩu môi, "Giới giải trí chướng khí mù mịt, có cái gì tốt."

Lâm Nham không biết giải thích như thế nào, Tô Mỹ Linh xen miệng nói, "Ba Ba, ba lo lắng dư thừa rồi, Nham Nham làm diễn viên ở công ty chúng ta không có khả năng gặp cái loại chuyện đó."

Hoắc lão gia tử bĩu môi,phim mà Lâm Nham đóng ông có xem qua, lúc ấy còn cảm thấy xem rất hay, nhưng đặt ở trong nhà mình có người cháu dâu làm cái diễn viên ông như nào cũng không thoải mái.

"Ông nội ông yên tâm con không đi xã giao."

"Hừ, thân thể này của con còn muốn đi xã giao? Bảo thằng nhãi Cảnh Lân kia cũng cai thuốc đi!"

"Dạ, dạ, dạ, chờ anh ấy trở về con bảo anh ấy cai thuốc lá." Lâm Nham cười tủm tỉm thuận mao cho ông.

Khóe miệng Tô Mỹ Linh giương lên thế nào cũng không bỏ xuống được nụ cười, đặc biệt thỏa mãn.

"Ăn cơm trưa xong nếu muốn ngủ liền lên lầu ngủ, mấy tháng đầu mang thai đều là muốn ngủ." Đứng dậy xoa xoa đỉnh đầu Lâm Nham, bà thấy đứa con nhà mình luôn làm động tác này bà đã sớm muốn thử xem, xúc cảm quả thật rất tốt.

"Con biết rồi mẹ, mẹ đừng lo cho con." Lâm Nham ngẩng đầu nhìn bà, "Con sẽ chiếu cố tốt mình."

Cậu cảm thấy được bắt đầu từ hôm qua mình liền được mọi người coi trọng, đều này làm cậu không tự tại lắm, tuy rằng cậu cũng rất không tự tại.

- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiểu kịch trường

Hoắc Cảnh Lân: Canh gì?

Lâm Nham: Canh giò heo nấu đậu phộng, uống thật ngon.

Hoắc Cảnh Lân: Uống nhiều chút, thúc sữa.

Lâm Nham: ╭(°A°)╮.......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio