Vòng Giải Trí Chi Đột Xuất Kết Hôn

chương 8: chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vấn đề Hoắc Cảnh Kỳ nói lên kỳ thực cũng là điều Tô Mỹ Linh muốn hỏi, đến cái tuổi của bọn họ rồi luôn luôn muốn ôm cháu, cho nên thấy Lâm Nham đột nhiên sắc mặt hồng rực cũng liền đoán được nhất định là con trai nhà mình nói gì đó, không khỏi có chút gấp gáp hỏi, "Hai con chuẩn bị lúc nào sinh?"

"Mẹ, chuyện này cũng phải thể vội vàng được, mẹ đừng tạo áp lực cho hai chúng con." Hoắc Cảnh Lân có chút trách cứ nhìn mẹ mình, hơi lắc đầu.

"Con, con, con sẽ cố gắng." Lời không trải qua não đã ra khỏi miệng rồi khiến cho Lâm Nham muốn khâu một cái dây khóa kéo ngoài miệng mình, nỗ lực cái gì mà nỗ lực! Quá không rụt rè rồi!

"Được được được, hai con tìm một thời gian đi làm kiểm tra đi, nếu như thiếu cái gì liền sớm tu bổ." Tô Mỹ Linh cười híp mắt nhìn Lâm Nham, đừng nói, con dâu nam này còn rất hiểu chuyện.

Người một nhà đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng ô tô, không cần hỏi cũng biết, Hoắc lão gia tử đã trở về rồi.

Đừng xem Hoắc lão gia tử lớn tuổi thân thể cũng rất tốt, bước đi không cần quải trượng cũng không cần dìu, sắc mặt hồng nhuận thanh âm vang dội, vừa vào cửa nhìn thấy Hoắc Cảnh Lân liền bắt đầu trừng mắt thổi râu mép, "Con thằng nhóc thối này còn biết trở về sao! Con tìm một người đàn ông kết hôn ra thể thống gì nữa! Người đàn ông kia có thể sinh con sao! Con có phải là muốn tuyệt hậu hay không a!"

Lâm Nham bị tiếng hô trung khí mười phần của ông sợ run một cái, hướng phía sau Hoắc Cảnh Lân rụt một cái.

Hoắc Cảnh Lân không thèm để ý lão gia tử rống giận chút nào, kéo tay Lâm Nham nắm nắm, "Ông nội lời này của ông là ông đúng rồi, Lâm Nham đối với con đặc biệt tốt."

"Cho dù tốt thì nó cũng là đàn ông!" Lão gia tử hừ một tiếng, liếc mắt trừng Lâm Nham.

Lâm Nham há hốc miệng, vốn còn muốn cùng lão gia tử lên tiếng chào hỏi, nhưng hiện tại xem ra cậu vẫn là không cần mở miệng tương đối tốt hơn.

"Thái gia gia cũng là đàn ông sinh." Hoắc Cảnh Lân nhàn nhạt nhắc nhở.

"Con!" Hoắc lão gia tử thực sự sắp bị hắn tức chết.

Lâm Nham kinh ngạc trợn tròn cặp mắt, cha của Hoắc lão gia tử cũng là đàn ông sinh? Vậy ông vì sao lại phản cảm cháu dâu nam như thế?

"Hơn nữa vẫn là con kết hôn cũng không phải ông nội ông kết hôn, cho dù Lâm Nham không thể sinh chúng con cũng có thể mang thai hộ, ông không cần lo lắng cho con sẽ tuyệt hậu." Hoắc Cảnh Lân cười lạnh một tiếng, hắn làm sao liền không biết ý tưởng của Hoắc lão gia tử, không phải là trước kia cháu trai cháu gái của ông bạn già của ông không có được hắn xem trọng khiến ông mất thể diện sao, già rồi già rồi càng ngày càng nhìn không rõ ruột thịt xa gần.

"Thằng nhóc thối con nói chuyện như vậy sao!"

"Ông nội ông đừng rống nữa, dù sao chúng con đã lĩnh chứng rồi, nói cái gì cũng đã trễ rồi."

"Ly hôn! Ta không đồng ý!"

"Không có khả năng, ông có đồng ý hay không cũng không liên quan đến con, bất quá con trước muốn nhắc nhở ông một tiếng, nếu như ông còn phản đối nữa chờ sau này chúng con sinh ra một thằng nhóc mập mạp, đến lúc đó con sẽ nói với nó thái gia gia của nó một chút cũng không thích nó, bảo nó không phản ứng lại ông."

Lâm Nham ở phía sau kéo kéo tay của Hoắc Cảnh Lân, trước mặt cha mẹ anh trai tranh cãi với lão gia tử như vậy thực sự ổn sao?

Hoắc Huyền Triết và Tô Mỹ Linh không nói chuyện, bọn họ đã sớm quen hình thức đối chiến hai ông cháu này gặp nhau liền cãi cọ không thấy được liền ngạo kiều nhắc đến.

Hoắc Cảnh Kỳ chuyện không liên quan đến mình dâng lên hứng khởi, lão gia tử một ngày không bị em trai khi dễ liền cả người khó chịu, không có việc gì không có việc gì.

"Con, con dám!" Hoắc lão gia tử cảm giác mình sắp bị hộc máu, nhưng thân thể ông quá tốt, ngay cả ba cao cũng không có, muốn ói máu cũng phun không ra, muốn giả bộ bệnh cũng không có cớ.

Ba cao là tiêu chuẩn chuẩn đoán của loại triệu chứng bệnh cao, cao huyết áp, lượng đường trong máu cao và tăng lipid máu.

"Ông nếu như vẫn nói mà không có suy nghĩ như vậy ông xem con có dám hay không." Hoắc Cảnh Lân nhướng nhướng mi, đem Lâm Nham đẩy đến trước mặt, "Em yêu, chào hỏi với ông nội."

"....!Chào ông nội." Lâm Nham cười cười với Hoắc lão gia tử.

"Hừ! ta một chút cũng không tốt!" Hoắc lão gia tử xoay người rời đi, sắp bị thằng nhóc thối đó tức chết rồi, nét mặt già nua của ông đều ném đến không còn.

Lâm Nham quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Lân, "Làm sao bây giờ?"

"Không cần để ý đến ông ấy." Hoắc Cảnh Lân nhéo nhéo khuôn mặt cậu, "Hai chúng ta nỗ lực thêm chút sinh mấy đứa không cho ông ấy chơi."

Lâm Nham vươn tay nhéo thắt lưng hắn, "Không được nói bậy."

"Nham Nham con đừng để ý, lão gia tử bá đạo quen rồi, trong nhà cũng chỉ có Cảnh Lân mới có thể ngăn được ông, không cần gấp gáp." Hoắc Huyền Triết nhìn ra cậu không được tự nhiên mở miệng nói, "Già tính trẻ con là đang nói đến ông đâu."

Lâm Nham chỉ có thể cười gượng.

Buổi trưa lúc ăn cơm lão gia tử không đi ra ăn, rõ ràng không chào đón người cháu dâu nam này, bất quá quản gia lại nói, lão gia tử ăn hai con cua lớn với một chén cơm tẻ lớn một đĩa thịt kho tàu, ăn uống không tệ.

Lúc này Lâm Nham mới tính là thật yên tâm, tạm được, coi như tức giận cũng không để bụng mình đói.

Cầm cái kẹp tách càng cua, đem cái búa nhỏ đập đập vài cái liền kéo ra thịt cua đặt trong đĩa đưa cho Cảnh Lân, "Ăn đi."

Hoắc Cảnh Lân nhìn một chút cái đĩa vỏ cua của mình bị cắn bừa bộn, lại nhìn cái đĩa của Lâm Nham tuy rằng bị bốc thịt hết nhưng là có thể hợp lại thành một vỏ cua hoàn chỉnh, nhất thời hết chỗ nói rồi.

"Ăn cua ăn nhã nhặn như thế thực sự được sao?" Nói thì nói như vậy, nhưng vẫn là kéo cái đĩa lại hai ba ngụm ăn sạch thịt cua, "Ăn ngon."

"Thứ này hàn," động tác trong tay Lâm Nham nhanh, một con cua lớn bị cậu phân ra bỏ vào trong miệng, "Anh nên chấm với giấm gừng ăn."

"Lại tách cho anh thêm một con anh chấm giấm gừng ăn." Híp mắt tiến tới dùng cùi chỏ cà cà eo Lâm Nham, Hoắc Cảnh Lân ngẩng đầu nhìn về phía anh trai ở đối diện, khinh bỉ nói, "Anh, anh ăn cua như thế quá lãng phí rồi."

Hoắc Cảnh Kỳ cầm chân cua trong tay ném hắn, cả giận nói, "Hỗn đản, có người phục vụ không được lên tiếng a!"

"Cảnh Lân a, con và Nham Nham định ở đâu?" Lúc ăn cơm được một nửa Hoắc Huyền Triết mở miệng hỏi, dù sao đã là chồng chồng rồi, vẫn phải có nơi ở cố định mới được.

Chiếc đũa của Lâm Nham run lên, cọng rau đang kẹp cũng rớt lại trong đĩa.

"Đương nhiên ở chỗ của con, con có thể không quay về ở." Hoắc Cảnh Lân gắp một cái cánh gà để trong chén của Lâm Nham, "Em cảm thấy thế nào?"

"Dạ, em sao cũng được." Chỉ cần không ở chỗ cậu cái gì cũng không có vấn đề.

"Chỗ em quá nhỏ." Hoắc Cảnh Kỳ lắc đầu, vươn tay từ trong túi quần lấy ra một cái chuỗi chìa khóa ném đến, "Quà kết hôn, tòa A Thạch Cảnh Uyển."

"Cảm ơn anh." Hoắc Cảnh Lân cũng không khách khí, trực tiếp cầm chìa khóa cất đi.

Thạch Cảnh Uyển Lâm Nham có nghe qua, có người nói ở trong tiểu khu kia đều là người có tiền, có quyền, nếu như nói tiểu khu nào ở C thị giá nhà mắc nhất, Thạch Cảnh Uyển thuộc loại quán quân.

Lâm Nham cảm giác hàm răng của mình lại bắt đầu ngứa ngáy rồi, những kẻ có tiền này!

Cơm nước xong Hoắc Cảnh Lân lôi kéo Lâm Nham trực tiếp rời đi, bất quá trước khi đi vẫn là đến phòng của Hoắc lão gia tử nói tạm biệt một tiếng, tuy nói bình thường luôn đấu võ miệng, nhưng lão gia tử dù sao tuổi cũng đã cả bó, vẫn phải hò hét mới được.

Không biết Hoắc Cảnh Lân cùng Hoắc lão gia tử lại nói cái gì đó, lúc đi Hoắc lão gia tử cư nhiên lần đầu tiên cùng Lâm Nham gật đầu một cái, Lâm Nham có chút thụ sủng nhược kinh.

"Đi xem nhà anh cả đưa như nào?" Ngồi trong xe đem người ôm vào trong lòng, Hoắc Cảnh Lân cúi đầu dùng cằm cà cà đỉnh đầu Lâm Nham.

"Được." Lâm Nham lười biếng thả lỏng thân thể, cậu có loại lỗi giác sống lại lần nữa.

Thạch Cảnh Uyển đều là từng cái từng cái biệt thự ba tầng có cửa riêng biệt, trong phòng đã sửa xong rồi, Hoắc Cảnh Kỳ không hổ là anh cả, rất hiểu phẩm vị của em trai nhà mình.

"Nhìn xem có chỗ nào không hài lòng liền tìm người đến sửa." Hai người chắp tay ở trong phòng từ trên xuống dưới đều dạo qua một vòng, Hoắc Cảnh Lân chỉ chỉ cái giường siêu cấp lớn trong phòng ngủ, "Cái này anh thích."

"..." Lâm Nham khóe miệng giật giật, "Anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được hay không?" Giường lớn cái gì a quá xấu hổ rồi!

"Không thể, em yêu, có muốn thử một chút cái giường này có đủ mềm hay không không?" Câu hỏi, nhưng tay lại chính là hành động nhưng không phải chuyện như vậy.

Lúc Lâm Nham bị đặt ở trên giường lớn mềm mại trong đầu chỉ có một suy nghĩ – lại ba ba ba ban ngày rồi!

"Ông chủ, anh dự định lúc nào thì quay lại công ty đi làm a? Chúng em thực sự sắp không chịu nổi rồi, ông chủ xin anh thương xót tha cho chúng em đi!" Loáng thoáng có thanh âm của người đàn ông xa lạ từ ngoài phòng ngủ truyền vào, Lâm Nham mở mắt ra, trước mắt một mảnh tối thui.

Lúc vươn tay cầm di động để bên cạnh quét mắt nhìn, buổi chiều ba ba ba sau đó cậu trực tiếp ngủ luôn, lúc này đã là tám giờ tối rồi.

Lúc đứng dậy mặc quần áo cậu còn có chút may mắn, ba ba ba thật sự là trước lạ sau quen, bị dày vò hai lần sau đó mới ngủ được hơn hai tiếng cũng không mỏi thắt lưng đau mông.

Hoắc Cảnh Lân ngồi ở trong phòng khách nhỏ đang mất kiên nhẫn nhìn trợ lý đặc biệt trước mặt, ghét bỏ nói, "Tôi không phải vẫn luôn chỉ huy từ xa sao?"

"...!Chỉ huy từ xa có ích lợi gì a, chúng em cần anh đích thân tới chỉ huy a!!!" Ngô đặc trợ giả khóc.

Lúc Lâm Nham mở cửa phòng theo thanh âm tìm đi qua liền thấy cái bàn nhỏ trước mặt Ngô đặc trợ đặt một chồng văn kiện, trong lòng nghĩ sợ rằng những thứ này đều là cần Hoắc Cảnh Lân xử lý.

"Ai? Vị này chính là?" Ngô đặc trợ thấy Lâm Nham đi tới, kinh ngạc mở to cặp mắt đang híp híp.

Hoắc Cảnh Lân quay đầu vươn tay, Lâm Nham cười đem tay đặt vào trong tay hắn đi tới, gật đầu đối với Ngô đặc trợ, "Xin chào, tôi là Lâm Nham."

"(⊙o⊙) nga, xin chào xin chào." Ngô đặc trợ ngay ngốc gật đầu.

"Nhìn nữa liền trừ tiền thưởng." Hoắc Cảnh Lân mặt âm trầm quét về phía Ngô đặc trợ, "Chồng tôi."

"Oh, a?" Ngô đặc trợ híp mắt lại thay sang lau mắt, "Cậu ấy là ai vậy?"

"Chồng tôi, nửa tháng trước chúng tôi kết hôn rồi, được rồi cậu về đi, ngày mai tôi đến công ty." Hoắc Cảnh Lân không nhịn được đuổi người.

Ngô đặc trợ cũng không biết mình là thế nào từ biệt thự đi ra, cả người hốt hoảng.

Trong đầu lại có một cái ý nghĩ, ông chủ kết hôn rồi, đối phương là đàn ông, là người đàn ông xa lạ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kỳ thực Hoắc lão gia tử bất quá cũng chỉ là thích cùng cháu trai tranh cãi, mỗi lần tranh cãi đều bị ngược, sau khi bị ngược lại ngạo kiều tra tranh cãi, mọi người có phải đã kỳ vọng vào ông ấy quá cao rồi (⊙o⊙)!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio