Edit: Cháo
Hạ Thanh Lâm không biết nên đối mặt thế nào với Thương Việt, những chuyện này quá ly kỳ quá chấn động đối với cậu, chấn động đến mức trong lòng cậu buồn bực không thở nổi.
Một đêm không ngủ, sau khi đã suy nghĩ kĩ, ngày hôm sau Hạ Thanh Lâm dậy sớm ninh một nồi canh thịt dê, bởi vì Khâu Khâu nói năm trước người kia thường nấu thịt dê cho Thương Việt ăn. Cậu không cho quá nhiều gia vị để giữ nguyên vị tươi ngon của thịt, nấu xong cậu cho vào hộp giữ nhiệt, định đặt trước cửa nhà hắn, nhưng lại thấy như vậy chưa đủ thành ý cho lắm, đương lúc do dự, Khâu Khâu không biết từ đâu xông tơi, giơ chân lên giúp cậu gõ cửa một cái.
Đệm thịt của nó căn bản chẳng gõ ra tiếng, nhưng Thương Việt không phải người thường, tiếng có nhỏ nữa chắc hắn vẫn nghe thấy.
Cửa không mở, chứng tỏ Thương Việt không có ở nhà.
Khâu Khâu thở dài, tiếc nuối nói: “Có lẽ lão đại về núi Vọng rồi, anh ấy không thích ở trong thành phố.”
“Núi Vọng ở đâu?” Hạ Thanh Lâm chưa từng nghe đến chỗ này.
“Ở phương Bắc, xa thật xa phía Bắc, chỗ đó không tìm thấy trên bản đồ đâu, có rất nhiều người sói ở đó.”
“Nhóc cũng đến từ đó à?”
“Đúng ạ, đi mất nửa năm đó!” Khâu Khâu kiêu ngạo nói với Hạ Thanh Lâm, “Cha à, việc đầu tiên khi con tỉnh lại là tìm cha đấy, lão đại nói cha không còn nữa, nhưng con không tin đâu! Con nghe ông nói lão đại vẫn luôn đợi ở phương Nam, nên tìm cơ hội lén rời khỏi núi Vọng, men theo mùi hương tìm được cha.”
“Tỉnh lại?”
“Không biết lão đại làm phép gì mà khiến con ngủ một giấc dài lắm, sau khi con tỉnh lại thì thế giới thay đổi hết rồi, con cứ đợi hai người trở lại núi Vọng, nhưng con đợi mãi cũng không đợi được cha, năm ngoái lão đại về một lần, anh ấy nói cha đã vĩnh viễn biến mất rồi, bảo con đừng đợi nữa. Con còn lâu mới tin, cha xem! Không phải con tìm được cha rồi đấy sao!”
Hạ Thanh Lâm vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó, “Lá gan lớn thật đấy?”
“Bởi vì nhớ cha mà.”
Hạ Thanh Lâm không muốn uốn nắn lại chấp niệm của Khâu Khâu nữa, nếu cứ nhất định muốn nó biết được sự thật thì quá tàn nhẫn rồi, Hạ Thanh Lâm nghĩ, nếu Thương Việt có thể để Khâu Khâu ngủ say trăm năm, vậy sau khi cậu chết, có lẽ Thương Việt cũng có thể tiếp tục để Khâu Khâu ngủ say, cho đến khi kiếp sau của người kia xuất hiện lần nữa… Thỏa mãn mong muốn được gặp cha của sói con.
Hạ Thanh Lâm được hun đúc lớn lên trong thế giới chủ nghĩa duy vật, nhưng lại có thể tự hiểu những thứ mê tín này, kể cũng lạ.
“Nhưng anh nghĩ chắc lão đại luôn bí mật bảo vệ nhóc nên nhóc mới có thể thuận lợi tìm được anh như vậy.”
Khâu Khâu cào cào cửa, hạ giọng nói: “Không đâu, ảnh còn lâu mới quan tâm đến sự sống chết của con, ảnh chỉ quan tâm đến cha thôi, ảnh ném con lại ở núi Vọng chẳng thèm ngó ngàng gì cả, sau khi con tỉnh lại hai người đều không ở bên con…”
Nó vừa nói vừa bắt đầu nức nở, Hạ Thanh Lâm vội để hộp giữ nhiệt sang một bên, đi qua ôm nhóc con vào ngực, vỗ vỗ lưng nó, dỗ dành y như trẻ con vậy.
Lúc này thang máy phía sau bỗng mở ra, Thương Việt mặc một cây đen đi ra từ bên trong, lúc nhìn thấy Hạ Thanh Lâm và Khâu Khâu thì ngẩn người, sau đó khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chân dài bước về phía bọn họ.
Vừa nhìn thấy Thương Việt, Hạ Thanh Lâm nhớ đến chuyện hắn luôn ở bên yên lặng bảo vệ mình, cậu bỗng không có cách nào nhìn mặt hắn, trong lòng giống như bình gia vị bị đổ, vô cùng rối rắm, một tay cậu ôm Khâu Khâu, tay còn lại cầm hộp giữ nhiệt trên đất lên, đưa tới trước mặt Thương Việt, “Chuyện hôm qua, cám ơn anh.”
Thương Việt liếc Khâu Khâu một cái, dường như bất mãn với việc nó tiết lộ bí mật, hắn không nhận hộp giữ nhiệt, ngược lại vươn tay định tóm gáy Khâu Khâu, nói với Hạ Thanh Lâm: “Không có gì hay mà phải cảm ơn cả.”
Khâu Khâu nhận ra động tác của Thương Việt, nhanh chóng leo sang đầu vai bên kia của Hạ Thanh Lâm, Thương Việt tóm hụt, ngón tay quẹt qua gò má Hạ Thanh Lâm.
Vẻ mặt hắn bỗng cứng đờ, Hạ Thanh Lâm còn chưa mở miệng, hắn đã sầm mặt đi lướt qua Hạ Thanh Lâm, mở cửa vào nhà rồi lại lạch cạch đóng cửa khóa lại, không biết đang tức cái gì nữa.
Khâu Khâu nằm trên bả vai Hạ Thanh Lâm, bị tiếng cửa dọa sợ dựng cả lông, nó hỏi Hạ Thanh Lâm: “Cha, lão đại sao vậy?”
“Sao anh biết được?”
“Sao cha lại không biết chứ? Lão đại thích cha nhất mà.”
“Anh —” Hạ Thanh Lâm quả thật còn oan hơn cả Đậu Nga.
Người đàn ông kia lúc tức giận quả thật giống y đúc Khâu Khâu, rõ ràng bản thân vô lý, nhưng lại có thể trưng ra cái vẻ như thế giới này bắt nạt hắn vậy.
Hạ Thanh Lâm phiền não, để lại hộp giữ nhiệt trước cửa nhà Thương Việt, sau đó hầm hầm đi về phía cầu thang bộ, do đang bị cơn giận chiếm cứ, chân đi không chú ý nên lập tức bước hụt, cậu ôm Khâu Khâu trong lòng quên cả thả ra, cả người ngã thẳng về phía trước, lúc sắp va vào mặt đất, một sức mạnh vô hình đột nhiên đỡ lấy eo Hạ Thanh Lâm, ổn định lại thân thể cậu, nhưng trong cơn kinh hoàng Hạ Thanh Lâm lại giơ tay lên, vì thế Khâu Khâu lộn vòng rơi xuống đất.
Khâu Khâu không kịp phản ứng, hình như cục nhỏ lăn xuống hai bậc cầu thang, sau đó mới muộn màng dùng móng vuốt bám lấy nẹp chống trơn.
Cánh tay siết lấy eo Hạ Thanh Lâm tựa như làm bằng sắt vậy, khi lưng cậu dán vào ngực Thương Việt, cậu có thể cảm nhận được sức mạnh vượt trội ẩn chứa trong động tác đơn giản ấy, tiếng hô hấp của hắn quẩn quanh bên tai Hạ Thanh Lâm, hắn kéo lấy cậu từ phía sau, ôm trọn cậu vào lòng, ngay sau đó Hạ Thanh Lâm ngửi thấy ‘mùi của lão đại’ mà Khâu Khâu luôn treo bên miệng, không biết có dễ ngửi hay không, nhưng lại mang đến cảm giác lạnh lẽo đến rùng mình.
Dựa sát nhau như vậy, Hạ Thanh Lâm hẳn phải cảm thấy khó chịu hoặc là ghét bỏ, nhưng không. Cùng lúc đó, trong đầu hắn thoáng hiện ra mấy hình ảnh, hình như có hai bóng người chồng lên nhau, trán tựa trán, nhưng hình ảnh quá mơ hồ, cậu không nhìn rõ được.
“Cậu có thể cẩn thận hơn được không?” Thương Việt lạnh lùng nói.
Hắn buông Hạ Thanh Lâm ra, sau khi xác nhận cậu đứng vững rồi thì xoay người rời đi.
Giờ phút này Hạ Thanh Lâm mới thực sự tin lời Khâu Khâu nói, những lần gặp dữ hóa lành mà bấy lâu nay cậu vẫn lấy làm kiêu ngạo, hoàn toàn không phải do ông Trời thiên vị, mà là do có người này bảo vệ, dù cho Hạ Thanh Lâm không phải người mà hắn nhớ tới trong lòng kia.
Ngoài miệng thì hắn dùng lời lẽ chính nghĩa, nói Khâu Khâu chỉ xem Hạ Thanh Lâm là vật thay thế, nhưng chính hắn chẳng phải cũng vậy sao, thật là buồn cười.
Khâu Khâu ở bên cạnh tức đến lộn người, ngoác mồm khóc la: “Cha xem cha xem kìa, ảnh chả thương con, chả quan tâm con chút nào hết!”
Hạ Thanh Lâm bất đắc dĩ ôm nó lên, kiểm tra xem nó có bị thương ở đâu không, cũng may xương cốt sói con khỏe mạnh, bị ngã té lăn lông lốc cũng không sao cả.
Về đến nhà, sau khi dỗ sói con ngủ xong, Hạ Thanh Lâm vào phòng vệ sinh đi tắm, lúc nước nóng chảy xuống từ đỉnh đầu, trượt đến gò má và xương quai xanh, cậu bỗng nhớ tới một chuyện.
Tắt nước, đi tới trước gương, cậu dùng tay lau đi hơi nước dính trên đó, nhìn vết bớt làm bạn với mình hơn hai mươi năm, vết bớt kia nhìn tựa như dấu răng nằm trên xương quai xanh bên phải của cậu, một vệt cong cong, dài chừng -cm.
Không biết vì sao Hạ Thanh Lâm đưa tay sờ vết bớt kia một cái, không có cảm giác đau đớn gì cả, cậu nhớ tới lời nói đùa của bác sĩ kia, kiếp trước… Nếu thật sự có luân hồi chuyển thế, vậy dấu răng này chắc là do Thương Việt cắn ra, có phải hắn sợ sẽ không tìm thấy được kiếp sau của người kia, vì thế mới để lại dấu vết trên vai người ấy?
Người lạnh lùng hờ hững như Thương Việt cũng có thể giấu nỗi lưu luyến nhớ nhung về một người sâu trong trái tim sao?