Edit: Tiểu Tịch Tịch
Bộ xương có chút ngại ngùng mà uốn éo, đưa tay che xương sườn của mình lại : « Chủ nhân, ngài muốn giao phối với ta phải không ? »
Vong linh pháp sư lòng đau như cắt ôm đầu nhìn bộ xương trắng trước mặt mình, xuyên qua xương sườn còn có thể nhìn thấy được xương sống, mặt dù khẩu vị của hắn rất mặn hơn nữa hắn cũng rất muốn giao phổi, nhưng ít nhất hàng này cũng phải còn sống được không !: « Ta không muốn ! »
Vì E cùng với tóc vàng mắt xanh của bộ xương lúc còn sống, vong linh pháp sư quyết định phải nghĩ cách tái tạo lại cơ thể cho gã, nhưng muốn làm như vậy thì phải có di vật của bộ xương, vì vậy hắn liền hỏi : « Lúc ngươi còn sống thì làm gì ? »
« Ta là dũng sĩ. »
Cái gì, lại là kẻ thù cũ ?!
« … » Vong linh pháp sư lắp bắp nói : « Cụ thể một chút ? »
« Chính là người chuyên đi xử mấy tên ác ôn, ví dụ như đại ma vương trong địa ngục, ác long phun lửa cùng với pháp sư tà ác. » Bộ xương chính nghĩa nói : « Chủ nhân, mấy tên pháp sư giống như ngài ấy, một mình ta có thể đập bẹp tám thằng. »
Vong linh pháp sư càng u buồn, mấy năm năm tuổi mới có mối tình đầu, mà mình với mối tình đầu lại chơi trò tương ái tương sát, như vậy có phải là khẩu vị quá mặn rồi không.
Cho dù biết là có khế ước trói buộc, nhưng hôm nay hắn vẫn nói ra mệnh lệnh đầu tiên ; « Sau này không được phép đánh ta ! »
« Ta sẽ không. » Hàm răng bộ xương lạch cạch đánh vào nhau : « Ngài là chủ nhân kiêm bạn đời của ta, ta sẽ dùng mọi cách để bảo vệ ngài. »
Vong linh pháp sư – lão xử nam nào đó cực kỳ không muốn thừa nhận là mình bị lời tỏ tình mộc mạc của bộ xương này làm cảm đông.
« Hơn nữa trông ngài mỏng manh giống như một mảnh thủy tinh vậy. »
« Im miệng !! »
« Xin lỗi, vậy thì ngài yếu giống như cây cỏ vậy. »
« Ngươi im đi !! »