“Con mụ điên!” Uông Triệt quá khỏe, đây mà là tay được ghép vào sao? Trương Hiểu Lượng bị bóp cổ, hắn chụp cổ tay khẳng khiu của vợ, không tài nào gỡ ra được.
Lần này Uông Triệt thật sự muốn giết hắn, cô ta điên thật rồi! Trương Hiểu Lượng không nể tình nữa, hắn vặn cổ tay Uông Triệt, dùng sức hất văng cô ta. Cơ thể Uông Triệt đập vỡ cửa sổ sát đất, nằm sõng soài dưới sàn.
Mắt Uông Triệt trợn trừng, mảnh kính nhọn hoắt đâm thủng mặt cô ta, não chảy ra ngoài.
“Hộc… hộc…” Trương Hiểu Lượng thở hổn hển, nhìn thi thể Uông Triệt như vừa cắt được khối u ác tính. Cảm giác bị tay Uông Triệt bóp cổ quá chân thực, Trương Hiểu Lượng cúi đầu.
“Ối!” Trương Hiểu Lượng giật bắn người, có lẽ do hắn xô quá mạnh nên đôi tay được ghép của Uông Triệt đứt lìa ra dính trên cổ hắn.
Đây là tay của Thư Giai.
Vừa nghĩ thế, Trương Hiểu Lượng bỗng thấy quái lạ.
Hắn muốn gỡ đôi tay ra, nhưng vì động tác quặp ngón tay trước khi chết của Uông Triệt nên đôi tay vẫn còn bấu cổ hắn.
“Mẹ nó! Con điên này chết rồi cũng không để mình yên…” Trương Hiểu Lượng gỡ đôi tay ra, đúng lúc này…
Tinh… Tinh… Tinh…
Tiếng dương cầm vang lên, Trương Hiểu Lượng đang tập trung gỡ tay Thư Giai ra chợt ngây người.
Khúc nhạc không tên này nghe rất quen, hình như… là giai điệu mà Thư Giai từng đàn.
Trương Hiểu Lượng căng thẳng nhìn lại cây đàn, sau đó sợ đến mức quên sạch tất cả.
Cái xác nữ nằm trong thùng đàn đang bò ra ngoài, cơ thể đè lên dây đàn phát ra âm thanh quái dị. Trương Hiểu Lượng run cầm cập nhìn Thư Giai thò chân trái ra, rồi đến chân phải… theo động tác của cô ta, có thứ gì đó rơi xuống.
Nương ánh trăng, hắn thấy thứ vừa rơi là cánh tay của Uông Triệt được chắp vá vào người Thư Giai.
Thư Giai bước từng bước xiêu vẹo về phía Trương Hiểu Lượng, vươn tay ra với hắn…
“Không! Đừng qua đây! Anh… anh vốn muốn cứu em! Do cô ta đánh tráo! Em…” Cổ tay Thư Giai trụi lủi nhưng Trương Hiểu Lượng có cảm giác Thư Giai sẽ bóp cổ mình, đang dõi theo từng động tác của Thư Giai thì…
Cổ hắn bị siết!
Trương Hiểu Lượng khó thở, vừa nhìn xuống cổ thì chết sững. Đôi tay đứt của Uông Triệt… Không! Là tay của Thư Giai!
Trương Hiểu Lượng hoảng sợ, Thư Giai vươn tay với hắn, bàn tay đứt bóp cổ hắn, siết cho Trương Hiểu Lượng thè lưỡi, hắn gục xuống bên cạnh xác vợ mình.
“Hức…” Thư Giai bật ra âm thanh như nghẹn ngào, đôi tay đứt chậm rãi buông lỏng cổ Trương Hiểu Lượng, dùng ngón tay mò mẫm bò về cổ tay Thư Giai.
“Hức…”
Thư Giai cúi đầu nhìn ngón áp út tay trái trống không, lại thốt ra âm thanh nức nở.
—oo—
Sáng sớm, khó có hôm Đoàn Lâm được ngủ nướng, chợt bị tiếng rống của Tống Thục Nhàn làm tỉnh giấc.
“Là Thư Giai! Chắc chắn là Thư Giai! Cô ta đến lấy đồ của mình!”
Tống Thục Nhàn đạp cửa phòng Đoàn Lâm, hoảng hốt xông vào, Đoàn Lâm chưa bao giờ thấy mẹ kế giận như vậy.
Nhìn tiêu đề trên tờ báo Tống Thục Nhàn ném xuống, cậu mới hiểu nguyên nhân.
Thêm hai người chết có liên quan đến Thư Giai, cậu có thể đoán được đại khái.
Trịnh Bảo Nhân lấy nhẫn của Thư Giai nên cô tìm Trịnh Bảo Nhân đòi lại nhẫn. Uông Triệt lấy tay của Thư Giai nên cô tìm Uông Triệt đòi tay. Trương Hiểu Lượng lấy “mạng” của Thư Giai nên cô tìm đến hắn đòi mạng.
“Cho nên… cô ta sẽ tìm tôi! Nhất định cô ta sẽ đến tìm tôi! Bởi vì tôi… tôi lấy chồng của cô ta!” Tống Thục Nhàn tan nát cõi lòng, giãi bày tâm sự nhiều năm chôn giấu.
“Xưa giờ tôi vẫn luôn yêu Thủ Sinh, dù cho Thủ Sinh không có tình cảm với tôi, nhưng bố mẹ anh ấy thích tôi, nếu không có gì bất ngờ thì tôi sẽ là vợ của Thủ Sinh. Nhưng khi ấy cô ta xuất hiện…” Đã qua rất nhiều năm, vậy mà mỗi khi nhắc đến người phụ nữ đó, Tống Thục Nhàn vẫn sợ, vừa sợ vừa hận.
“Cô ta từ đâu chạy ra hớp hồn Thủ Sinh. Chỉ là một ả câm mà có thể cướp đoạt tất cả vốn thuộc về tôi, cô ta lấy được nhẫn cưới của Thủ Sinh, sau đó biến mất. Tôi cứ tưởng cô ta không bao giờ quay về nữa, không ngờ cô ta vẫn để lại giọt máu của mình, đó là cậu!”
Tống Thục Nhàn chỉ vào mặt Đoàn Lâm, dáng vẻ như ác quỷ.
“Cậu là ma quỷ… cậu không phải con người!”
“Dì Tống à, dì đừng ngậm máu phun người…”
“Tôi làm gì mà ngậm máu phun người? Đứa con của người chết sao có thể là con người được hả?”
Một câu khiến Đoàn Lâm ngơ ngẩn.
Khi quay lại, Thư Giai ôm một đứa bé xuất hiện trước mặt Tống Thục Nhàn và Hàn Thủ Sinh. Hàn Thủ Sinh biết đó là con của hai người nên không thèm hỏi ý bố mẹ đã đi theo Thư Giai, ông ta muốn xin cha mẹ Thư Giai gả con gái cho mình.
Tống Thục Nhàn không cam tâm nên lặng lẽ bám theo, sau đó phát hiện một bí mật động trời.
“Thư Giai không phải người sống, Thủ Sinh bị lừa, tôi phải cứu Thủ Sinh khỏi tay con yêu quái đó…” Tống Thục Nhàn lẩm bẩm, như quay về cái đêm bà ta nghe được bí mật của Thư Giai.
“Đêm đó, tôi gọi cô ta đến, rồi…”
Xẻ thịt, moi nội tạng, cắt lìa tứ chi, vùi cô ta vào bùn đất, làm vậy… cô ta sẽ mãi mãi không quay lại nữa.
Đoàn Nhuận Chi biết chuyện thì xanh mặt, hôm sau ông đuổi Tống Thục Nhàn và Hàn Thủ Sinh đi, chỉ giữ lại con trai của Thư Giai.
Đoàn Lâm chính là di vật cuối cùng của Thư Giai.
“Bây giờ… chỉ còn hai thứ cô ta chưa đòi lại, là chồng và… con trai.” Tống Thục Nhàn kể toàn bộ bí mật với Đoàn Lâm, ánh mắt vô hồn như đã mất đi nguồn sống.
Đoàn Lâm có cảm giác mình đang ngồi trên xe ngựa xuyên mây, tâm trạng lúc lên lúc xuống, cuối cùng rơi xuống đáy vực.
Rốt cuộc cậu là gì?
Như mẹ kế nói… cậu là con của người chết…
“Tôi cho rằng lúc này anh đừng nên cả nghĩ, nếu không hành động ngay… e là ba anh, thậm chí cả anh sẽ bị cô ta giết chết.”
“Sao?”
“Người chết không có tư duy.” Thấy Đoàn Lâm còn ngơ ngác, Mộc Tử nhún vai nói.
“Mẹ tôi… sẽ giết tôi?” Nghe Mộc Tử nói, Đoàn Lâm nhớ lại lời dặn của bà Vương: Chạy đi… đừng để bị bắt…
Để bị bắt sẽ như thế nào? Sinh mạng của cậu do mẹ ban cho, thế nên mẹ muốn lấy lại sao?
“Kết hôn với người chết là cực kỳ liều lĩnh, không cẩn thận chút thôi sẽ bị kéo xuống cõi âm, cho nên ba của anh đang gặp nguy hiểm.” Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Mộc Tử điềm tĩnh nói với Đoàn Lâm cái nhìn của mình.
“Cha tôi đang gặp nguy hiểm? Không! Không!” Đoàn Lâm hoảng loạn, cậu bắt lấy tay Mộc Tử, “Tôi nên làm gì đây? Làm sao bây giờ?”
Ba không thể chết được! Ông ấy là người thân duy nhất của cậu.
Tuy vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng mạng sống của ba quan trọng hơn tất cả, Đoàn Lâm chỉ có thể cầu xin Mộc Tử.
Mộc Tử nhìn ánh mắt hoảng loạn mịt mờ của Đoàn Lâm, im lặng một hồi mới trầm giọng nói, “Đóng thế.”
Dùng máu của bản thể bôi lên người thế thân, sau đó bản thể trốn đi, Đoàn Lâm từng nghe qua, đây là biện pháp đóng thế đơn giản nhất. Nhưng thấy Mộc Tử chủ động làm, Đoàn Lâm lại xót trong lòng, “Này! Cậu làm vậy… liệu có sao không?”
“Anh nghĩ tôi không ứng phó nổi à?” Mộc Tử lừ mắt khinh thường, thái độ quen thuộc khiến Đoàn Lâm yên tâm hơn.
Đêm nay chỉ có hai người họ ở lại nhà họ Hàn, mẹ kế đã đưa ba Đoàn Lâm trốn đi thật xa, Mộc Tử đóng thế ba ở lại cùng cậu, chờ Thư Giai đến.
Rạng sáng, Đoàn Lâm nghe tiếng ai vào nhà, lần đầu tiên cậu được gặp mẹ mình, người phụ nữ tên Thư Giai.
Thư Giai rất đẹp, nhưng vô hồn.
Thư Giai là xác rỗng không có linh hồn, chỉ hoạt động dựa vào chấp niệm. Khi thấy Mộc Tử, Thư Giai chậm rãi bước đến, vẫy tay với hai người. Mộc Tử gật đầu với Đoàn Lâm, cậu vội chạy theo.
Hai người theo chân Thư Giai đi một quãng đường dài, cảnh sắc ven đường ngày càng quen thuộc, Đoàn Lâm nhận ra mình đang quay lại quê hương Phần Lĩnh.
Thư Giai dẫn hai người vào sâu trong núi, ở đó có một hang đá, Đoàn Lâm chợt có ảo giác Thư Giai đang đưa họ về nhà. Thư Giai đang đưa chồng con mình “về nhà”.
Đoàn Lâm quan sát hang đá, càng nhìn càng thấy nó giống một ngôi mộ.
Thư Giai muốn một nhà ba người cùng nằm xuống mồ sao?
Đoàn Lâm định gọi Mộc Tử, giây tiếp theo bỗng thấy Thư Giai vươn tay về ngực trái của mình.
Đoàn Lâm trơ mắt thấy… Mộc Tử!
Tại sao Mộc Tử lại xuất hiện trước mắt mình?
Đoàn Lâm không dám tin, nhìn xuống mới thấy bàn tay Thư Giai đã xuyên thủng lồng ngực Mộc Tử!
Máu tươi bắn đầy mặt, Đoàn Lâm ngây dại.
Quả nhiên Thư Giai muốn giết họ ngay tại đây.
“Kết hôn với người chết là cực kỳ liều lĩnh, không cẩn thận chút thôi sẽ bị kéo xuống cõi âm…”
Câu nói của Mộc Tử vang lên trong đầu, Đoàn Lâm bừng tỉnh.
“Mộc Tử… cậu biết trước… Thư Giai sẽ… cậu biết Thư Giai sẽ giết ba tôi?” Chỉ có người chết mới có thể chung sống với người chết, chắc chắn Thư Giai sẽ giết chết chồng mình.
“Biết vậy sao cậu còn…” Còn dùng thân mình thay thế ba tôi?
Mộc Tử không lên tiếng, cậu ta dùng một tay nắm tay Thư Giai, tay còn lại cầm dao găm khoét lấy trái tim của Thư Giai.
Tia nắng đầu ngày rọi vào hang, Đoàn Lâm nghe Thư Giai phát ra tiếng nức nở, cửa hang đóng lại, trái tim trong tay Mộc Tử hóa thành tro.
“Chậc, vồ hụt hàng tốt rồi.” Mộc Tử ném tro bụi trong tay, ngồi sụp xuống.
Đoàn Lâm vẫn chưa hoàn hồn sau màn vừa rồi.
“Trái tim đó chứa tất cả bí mật của Thư Giai, không có trái tim, cô ta…” Mộc Tử không nói tiếp, nhưng Đoàn Lâm vẫn hiểu khúc sau.
Cậu chân thành nói tiếng cảm ơn, Mộc Tử nhìn cậu một cách rất kỳ lạ, cậu ta không màng thương tích, chợt nói, “Cô ta không phải người sống, việc cô ta có mặt trên đời này là đi ngược lẽ trời, đưa cô ta quay về quỹ đạo vốn có mới là tốt cho cô ta, anh đừng đau lòng.”
Đoàn Lâm nhìn mặt đất, hồi lâu sau mới hỏi, “Cậu nói xem… có phải tôi cũng nên biến mất không?”
Như mẹ kế nói, con của người chết sao có thể là con người được chứ?
Đoàn Lâm nghi ngờ sự tồn tại của bản thân. Cậu chẳng còn gì cả, không có ông ngoại, không có bà Vương, không có mẹ. Có lẽ cậu vốn không nên xuất hiện trên cuộc đời.
“Tôi nói rồi, người chết không có tư duy.” Mộc Tử nói, “Anh có tư duy, tuy anh dễ dao động nhưng vẫn luôn sống bằng ý chí của mình, cho nên anh là “con người”, biết chưa? Anh đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Nghe Mộc Tử nói, Đoàn Lâm mỉm cười, phát hiện Mộc Tử dùng tay bịt kín lồng ngực, Đoàn Lâm phát run.
“Sợ hả? Chậc, dù là người sống hay cương thi… một khi mất đi trái tim thì nhất định phải chết.”
Mộc Tử lạnh lùng nhìn trái tim giập nát trong lồng ngực mình, giọng điệu thản nhiên như đang nói chuyện của ai khác.
Bấy giờ Đoàn Lâm mới nhận ra vừa rồi Mộc Tử đã chịu một đòn trí mạng.
“Tôi vốn muốn lấy trái tim của anh, với kẻ đã chết một nửa như tôi, phải tìm được một trái tim bất tử mới có thể cảm nhận sự sống, nhưng bây giờ… tôi lại không nghĩ như vậy nữa.
Chết cũng không hẳn là chuyện xấu, làm người ai mà không phải chết, cái chết không phải kết thúc mà là mở đầu cho một hành trình khác. Tôi nghĩ… tôi sắp đặt chân lên con đường mới rồi.” Mộc Tử chậm rãi nhắm mắt, như mọi khi ngủ ở giường dưới vậy.
Nhưng Đoàn Lâm biết lần này Mộc Tử sẽ không bao giờ mở mắt, không bao giờ nữa…
Đoàn Lâm ôm Mộc Tử, nước mắt lăn dài trên má.
—oo—
“Phát hiện kho tàng ở thôn nhỏ! Khai quật phần mộ của quý tộc triều Minh.”
Tiêu đề giật gân tràn lan khắp các tờ báo, bản tin bổ sung vừa tìm thấy thi thể của một thiếu niên mất tích bảy năm trước ngay lối vào ngôi mộ, thi thể thiếu niên vẫn duy trì dáng vẻ tại thời điểm mất tích khiến người đọc tấm tắc.
Đoàn Lâm vứt tờ báo, vào thang máy lên lầu. Cậu vẫn ở trọ chỗ cũ, không có ý định chuyển nhà, dù giường dưới không còn người ở nhưng cậu vẫn không cất chăn đệm.
Đoàn Lâm không phải người đa cảm, cậu còn sống, chỉ khi còn sống thì mới có thể trải nhiệm vô vàn xúc cảm khác.
Ra khỏi thang máy, khi thấy cậu thiếu niên đứng trước cửa phòng mình, Đoàn Lâm ngây ngẩn.
Cậu thiếu niên mặc quần áo đen, mang giày đen, khoác áo lông xanh đen, đội mũ đen che khuất gương mặt, song nhìn cách ăn mặc vẫn cảm giác được cậu ta rất trẻ.
Khi nhìn rõ đối phương là ai, Đoàn Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thiếu niên cũng kinh ngạc, song biểu cảm ngạc nhiên chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Cậu ta ngẩng đầu lên, lộ rõ diện mạo, Đoàn Lâm thấy một gương mặt tuấn tú đến khác thường.
Dưới ánh đèn, mặt cậu ta có vẻ tái nhợt, ngũ quan quá tinh xảo so với nam giới, mắt nhỏ mày dài, tròng mắt và tóc đen nhánh. Khi đôi đồng tử sâu hun hút ấy nhìn mình, Đoàn Lâm mỉm cười.
“Cậu là khách trọ mới đến à? Chỗ này không được gõ cửa, ai có chìa khóa mới có thể vào phòng, nhớ đấy. Chìa khóa đây, sau khi vào trong phải khóa trái cửa, đó là luật bất thành văn.
Không cần phải chào hỏi hàng xóm, họ bộn bề công việc, mà khách trọ cũng đông nên không cần thiết. Phòng này có hai nhà vệ sinh, phòng cuối cùng bên trái không có vòi sen, phòng bên phải có thể dùng để tắm, phòng của cậu ở đối diện. Trong phòng luôn có nước nóng, cũng tiện.”
Đoàn Lâm dẫn cậu ta vào nhà, cởi áo khoác ném lên giường trên, sau đó chỉ giường dưới đã được dọn ngay ngắn.
“Cậu ngủ ở đây. Tôi là Đoàn Lâm, từ giờ sẽ là bạn cùng phòng của cậu.”
Nghe giới thiệu xong, cậu thiếu niên chỉ lãnh đạm gật đầu.
Mắt Đoàn Lâm đỏ ửng, nhìn cậu ta cởi áo khoác, lười biếng lên giường nằm đọc sách.
Chợt nhớ Mộc Tử từng nói cái chết không phải kết thúc mà là mở đầu cho một hành trình khác, thế là Đoàn Lâm nhoẻn cười.
…
..
.
Hết.
Tâm sự của tác giả:Xin chào mọi người, tôi là Nguyệt Hạ Tang, cảm ơn mọi người đã đọc đến giờ phút này.
Bảy quyển Vong Linh Thư đến đây là hết.
Văn chương của tôi không tốt, lại thích thừa nước đục thả câu nên phải bịa ra nhiều chi tiết lấp hố. Chắc chắn mọi người đọc hết sẽ có nghi vấn, không biết quyển có giải đáp đầy đủ không.
Quyển – “Mặt” sau lưng có thể xem như lý thuyết bổ sung. Vong Linh Thư là câu chuyện kể về người chết, nhân vật chính trong tác phẩm cũng là người chết. Đoàn Lâm là người chết đang sống, Mộc Tử là người sống đã chết, cuối cùng thì thành người chết danh xứng với thực.
Lầu bốn mà Đoàn Lâm ở chính là quán trọ của người chết trước khi họ rời khỏi trần gian. Đoàn Lâm vừa sinh ra đã là người chết, được ông ngoại che chở nên mới bình an trưởng thành, sau đó ông ngoại qua đời, thế là bà Vương đưa cậu đến ở trong quán trọ của người chết, để rồi gặp gỡ Mộc Tử. Mộc Tử còn sống, nhưng vì thế mạng cho cháu gái nên đã bị gạch tên trong sổ sinh tử, thời gian của cậu ta dừng lại, cũng xem như người chết.
Sự tồn tại của hai người họ trái ngược thế đấy.
Thế nên, từ đầu đến cuối bộ Vong Linh Thư là câu chuyện về ma đó.
Cơ mà mọi người đừng sợ, nếu ai đọc hết Vong Linh Thư xong phát hiện mình không sợ ma, không sợ chết nữa, tức là tôi đã thành công rồi. Cái chết không phải dấu chấm hết, đó chỉ là trải nghiệm ai cũng phải nếm qua, bạn hãy hiểu như vậy mới thấy cái chết không quá đáng buồn. Mọi người cũng đừng lo khi Mộc Tử chết, trên cơ bản là không có gì thay đổi hết. Đoàn Lâm có thể giúp linh hồn hóa thành thực thể mà, tác phẩm này không có đau thương, chỉ có ấm áp thôi. Vong Linh Thư là một câu chuyện kể về ma nhưng ngập tràn hy vọng và ánh sáng (??).
Cuối cùng, tôi rất vui vì mọi người đã đọc Vong Linh Thư, vô cùng cảm ơn! Hẹn gặp lại.