Lúc Cảnh Hoan ra khỏi sân bay thì trùng hợp có làn gió thổi thẳng vào mặt cậu.
Cậu ngước đầu nhìn, sắc trời đã âm u nhiều, ban sáng dự báo thời tiết có nói cơn bão sẽ đổ bộ vào đêm nay, cả thành phố bắt đầu trở gió.
Thời tiết thế này, máy bay chẳng tài nào cất cánh được.
Nhưng chị họ của cậu vẫn khăng khăng đòi đặt vé máy bay đi Mỹ, bảo rằng không thể ở đây thêm giây phút nào nữa, hôm nay bay được thì bay, nếu không bay được, cô sẽ ở lại trong khách sạn mà sân bay sắp xếp cho.
Cảnh Hoan vừa ngồi vào xe, điện thoại đã vang.
“Hoan Hoan, chị cậu đi rồi à?” Là bạn cùng phòng của cậu, Cao Tự Tường.
Bây giờ Cảnh Hoan nghe gì cũng khó chịu: “Chị cậu mới đi rồi ấy.”
Cao Tự Tường: “… Cậu đừng nhạy cảm như vậy được không, ý tôi là chị cậu sang Mỹ rồi à?”
Trời đã bắt đầu mưa lâm râm, Cảnh Hoan nhìn màn mưa qua cửa sổ xe, rầu rĩ đáp “Ừ”.
Cao Tự Tường: “Này, chị cậu thảm thật đấy, nhưng theo tôi thấy cũng không đến nỗi nào mà, chuyện xảy ra trên mạng, chỉ cần rút dây mạng ra thì chẳng ai biết ai cả. Thật sự không đáng phải ra nước ngoài vì chuyện như vậy đâu.”
Nhớ đến nguyên nhân chị họ rời đi, Cảnh Hoan lại tức giận: “Cậu cứ phải nhắc đến đám ngu ngốc trong game đó với tôi à?”
“Không phải không phải.” Đúng là không thể động chạm đến mấy tên cuồng chị gái được, biết tâm trạng cậu không tốt, Cao Tự Tường vội phanh lại, đổi chủ đề ngay: “Được rồi, cậu tiễn xong thì mau về ký túc xá nào. Hôm nay trong phòng còn một người bị tổn thương nữa đấy, một mình tôi không xuể đâu.”
Cảnh Hoan nhíu mày: “Ai tổn thương?”
“Phòng chúng ta chỉ có ba người, cậu nói xem còn ai vào đây?”
Cao Tự Tường vừa dứt lời đã nghe một giọng nói nghẹn ngào như tiếng lợn ré vang lên bên cạnh, Cao Tự Tường vội dỗ dành: “Ôi Hạo Nhi cậu đừng khóc mà, lau nước mắt trước đã.”
Nghe ra tiếng đó là của Lục Văn Hạo, một bạn cùng phòng khác của mình, Cảnh Hoan khởi động xe: “Hạo Nhi sao vậy?”
“Chuyện này nói ra dài dòng lắm, cậu về trước đã.” Cao Tự Tường đáp.
Lục Văn Hạo khụt khịt mũi: “Mua chai bia về đi Cảnh Hoan.”
Dừng xe lại, Cảnh Hoan vào cửa hàng tạp hóa bên cạnh, biết họ uống chẳng được bao nhiêu nên cậu chỉ mua ba chai bia giấu vào áo rồi về ký túc xá.
Vừa mở cửa, chưa kịp vào đã nghe tiếng hô thảm thiết của Lục Văn Hạo: “Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?!”
“Cô ấy đối xử thế nào với cậu?” Cảnh Hoan đẩy cửa đi vào.
Lục Văn Hạo ngồi giữa phòng, trên đùi là hộp khăn giấy, bấy giờ đang khóc lóc ỉ ôi.
Cao Tự Tường nhức đầu khủng khiếp, thấy cậu thì như gặp cứu tinh, vội đứng phắt khỏi ghế: “Cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Cảnh Hoan đóng cửa, đưa túi nilon cho cậu ta: “Rốt cuộc là sao?”
Cao Tự Tường nhìn Lục Văn Hạo: “Cậu nói hay tôi nói?”
Lục Văn Hạo có hơi mập, bấy giờ khóc đến mặt mũi đỏ bừng: “Tôi không nói! Tôi không nói!”
“Rồi rồi rồi, tôi nói tôi nói, cậu đừng khóc nữa!” Cao Tự Tường thở dài: “Cậu còn nhớ đối tượng yêu qua mạng của Hạo Nhi không?”
“… Liên lạc nhau hai mươi bốn tiếng, tối ngủ cũng mơ thấy cảnh hai người họ khoe khoang tình yêu, cậu nghĩ tôi quên nổi à?” Cảnh Hoan khựng lại: “Sao, chia tay rồi hả?”
Cao Tự Tường nghiêm túc gật đầu.
“Tôi còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm…” Cảnh Hoan thở phào, bắt đầu cởi áo khoác: “Đừng khóc nữa Hạo Nhi, chẳng phải chỉ là thất tình thôi sao, đàn ông con trai không được mau nước mắt.”
“Quan trọng là không chỉ vậy thôi đâu.” Cao Tự Tường lộ vẻ lúng túng: “Chắc cậu cũng biết Hạo Nhi đã tiêu rất nhiều tiền cho đối tượng yêu qua mạng trong game nhỉ?”
Game mà Lục Văn Hạo chơi tên Cửu Hiệp, là một trò chơi truyền kỳ gây sốt suốt mười năm qua, nổi tiếng tốn của tốn thời gian. Mấy năm trước Cảnh Hoan cũng có chơi, biết chỉ về ngoại trang thôi mà con game khốn này đã ngốn tận cả nghìn tệ.
Ngày nào cậu cũng nghe giọng nữ nọ vòi Lục Văn Hạo mua cho trang bị quần áo, Lục Văn Hạo là người hào phóng, gần như lần nào đối phương cũng được như nguyện.
“Mua ngoại trang thôi mà, tốn bao nhiêu chứ.” Để an ủi bạn cùng phòng, Cảnh Hoan cũng cố hết sức nói nhẹ nhàng.
Lục Văn Hạo nghẹn ngào: “Tu vi nửa năm qua của cô ấy đều do tôi nâng giúp cô ấy.”
Cảnh Hoan: “… Cũng ổn, mấy chục nghìn thôi mà.”
Lục Văn Hạo khóc to hơn: “Tám món đồ tím trên người cô ấy, có sáu món tôi mua cho, trong đó có một món tôi còn đập lên đá mười lăm cho cô ấy nữa.”
Cảnh Hoan: “…”
Cảnh Hoan đi đến vỗ vai cậu ta: “Hạo Nhi, chúng ta phải ra dáng đàn ông, không được làm chuyện khốn nạn như kiểu chia tay rồi tìm bạn gái cũ đòi quà.”
Lục Văn Hạo vốn đã dịu đi, bấy giờ nghe cậu nhắc đến, cơn phẫn nộ lại trào dâng: “Tất nhiên tôi không làm vậy rồi! Tôi đang khóc thương cho số tiền ít ỏi đó hay sao?! Tôi đang khóc vì anh ta dám gạt tôi! Tôi đang khóc cho tình cảm chân thành nửa năm qua của mình!”
Cảnh Hoan hỏi: “Cô ấy gạt gì cậu?”
Cao Tự Tường không nghe nổi nữa: “Tên đó là đàn ông.”
“Ôi, có gì đâu chứ, chẳng phải chỉ là đàn ông…” Cảnh Hoan an ủi được một nửa thì nín bặt.
Lục Văn Hạo: “Á hu hu hu!”
Cảnh Hoan sững sờ: “Đàn ông?!”
Cao Tự Tường: “Cậu đừng lặp lại hai lần chứ, không thấy phòng chúng ta sắp ngập nước luôn rồi à?”
“Không…” Cảnh Hoan chấn động: “Giọng nói ấy mà là đàn ông á?!”
Cậu từng nghe Lục Văn Hạo trò chuyện với cô bạn gái trên mạng rồi, giọng nữ ngọt ngấy luôn, âm cuối câu nào cũng nhão nhẹt như bôi mật vậy, mỗi lần làm nũng còn khiến cậu nổi cả da gà.
“Là phần mềm chỉnh giọng.” Cao Tự Tường nói: “Hình như hồi sáng bạn gái cậu ấy quên mở thứ này, nên dùng giọng nam đòi thời trang mới, nghe anh ta làm nũng mà suýt đi đời nhà ma tại chỗ… Giọng nói kia còn thô hơn cả thầy Ngôn nữa, không chừng cũng phải ba mươi tuổi đó.”
Thầy Ngôn là thầy phụ đạo của họ.
Lục Văn Hạo khóc nấc.
Cảnh Hoan chợt không biết phải nói gì: “Các cậu chưa chat video với nhau bao giờ à?”
“Không có, chỉ xem ảnh thôi.” Lục Văn Hạo nói: “Anh ta đã thừa nhận là ảnh giả rồi.”
Cảnh Hoan: “…”
Cũng đến nước này, chẳng lẽ tên lừa đảo kia còn phủ nhận được sao?!
“Cậu chưa chat video bao giờ mà đã nạp cho người ta nhiều tiền vậy sao?”
“Chuyện này bình thường lắm mà.” Cao Tự Tường khui bia, đưa cho Lục Văn Hạo: “Chẳng phải tình yêu qua mạng kích thích ở chỗ mong chờ và ảo tưởng trước khi gặp mặt đó sao? Chỉ là Hạo Nhi xui xẻo quá thôi, mới lần đầu đã gặp ngay loại ghê gớm như vậy, tôi còn tưởng kinh khủng nhất chỉ là tấm ảnh giả…”
Lục Văn Hạo khụt khịt mũi: “Tôi cũng không xót tiền, tôi chỉ khó chịu quá, buồn nôn quá! Tôi xóa acc luôn rồi!”
Cao Tự Tường nghe thế sửng sốt: “Xóa?! Cậu điên rồi sao Hạo Nhi?!”
“Thì xóa acc thôi, trang bị và thú cưng vẫn còn.” Lục Văn Hạo lau nước mắt: “Cậu không biết à, acc đó của tôi là tên đôi với anh ta, còn mẹ nó cố định Bạn Đời Trọn Kiếp rồi.”
Cao Tự Tường: “…”
Bạn Đời Trọn Kiếp là một hệ thống kết hôn trong Cửu Hiệp, sau khi hai bên nam nữ kết hôn có thể đến chỗ Nguyệt Lão để xin lập khế ước, sau khi lập khế ước, trừ khi hai acc game này bị treo lên bán hoặc xin xóa acc, nếu không, quan hệ hôn nhân sẽ được giữ mãi.
Cao Tự Tường nói: “Thôi vậy Hạo Nhi, lần này cậu cứ xem như rút bài học, chúng ta không giẫm lên vết xe đổ nữa, sau này đánh chết cũng không yêu qua mạng, tránh cho bị gạt lần hai!”
Lục Văn Hạo rưng rưng nước mắt hỏi cậu ta: “Không yêu qua mạng vậy tôi còn chơi game làm gì?”
“Tại sao không yêu qua mạng thì không thể chơi game?” Cao Tự Tường phản bác: “Tôi chơi Cửu Hiệp nhiều năm rồi cũng đâu kết hôn lần nào.”
Lục Văn Hạo: “Đó là do cậu có bạn gái chơi với nhau từ nhỏ!”
Cao Tự Tường nghẹn họng, bèn rời mắt sang người bên cạnh: “Vậy cậu nhìn Hoan Hoan đi, trước đây cậu ấy cũng chơi Cửu Hiệp rất lâu, chẳng phải cũng không yêu đương qua mạng đó à?”
“Nếu tôi đẹp trai giống Hoan Hoan, có nhiều cô gái theo đuổi thì ai thèm yêu đương qua mạng nữa? Vả lại lúc cậu ấy chơi game còn đang học cấp ba, học hành bận rộn quá mà. Hơn nữa yêu qua mạng thì đã sao? Cậu thấy chị họ của Hoan Hoan có vui vẻ gì không, điều kiện tốt như thế chẳng phải lúc yêu qua mạng…” Lục Văn Hạo nói một lúc thì nín thinh.
Cao Tự Tường đau đầu, đỡ trán.
Thôi xong, giẫm trúng mìn rồi.
Cảnh Hoan im lặng nghe, không phản ứng gì, cũng chẳng lên tiếng.
Lục Văn Hạo: “Không không Hoan Hoan, tôi chỉ thuận miệng thôi, hôm nay tôi xui xẻo như vậy, cậu đừng so đo với tôi nhé.”
Cảnh Hoan hoàn hồn, chợt kéo ghế sang ngồi cạnh Lục Văn Hạo: “Hạo Nhi, bây giờ cậu đau khổ lắm à?”
Lục Văn Hạo sửng sốt: “Cái, cái gì?”
Cảnh Hoan nghĩ ngợi: “Nếu tôi cho cậu hai lựa chọn, một là yêu qua mạng bị đàn ông lừa, hai là acc bị khóa vĩnh viễn do BUG, thì cậu chọn cái nào?”
“Cái thứ hai!” Lục Văn Hạo khó hiểu lắm: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Chỉ là yêu qua mạng bị gạt thôi mà đau khổ vậy thật á? Còn đau khổ hơn mất acc sao?
Cảnh Hoan ôm lưng ghế trầm ngâm.
Cao Tự Tường thấy có gì đó sai sai: “Hoan Hoan, cậu muốn làm gì?”
Điện thoại trên bàn chợt reo, Lục Văn Hạo cầm lên xem, suýt đã tắt thở luôn, cậu ta nâng tay nhấn vào huyệt nhân trung phía trên môi mình.
Hai người vội chạy đến dìu cậu ta, Cảnh Hoan nhận lấy điện thoại cậu ta xem.
Bé Cưng: Ông xã ơi, em nghĩ cả buổi trưa mà vẫn thấy đau khổ quá. Em thích anh thật lòng, tiếc là duyên phận giữa chúng ta chỉ có thể đến đây thôi (bé thỏ khóc lóc)
Bé Cưng: Em gửi ảnh thật của em cho anh xem nhé, mong anh sẽ mãi nhớ đến chàng trai ngây ngơ này, nhớ rằng luôn có một người trên Trái Đất nhìn anh đầy chăm chú và dịu dàng.
Bé Cưng: (ảnh)
Trong ảnh là một người đàn ông trung niên khá phúc hậu, trên trán còn hói một mảng nhỏ, mắt rưng rưng nước đong đầy tình yêu nhìn vào ống kính.
Cảnh Hoan: “…”
Cao Tự Tường: “Mẹ nó! Tên này mẹ nó đéo phải người! Giết người đâm xuyên tim! Hạo Nhi, Hạo Nhi cậu cố chịu đựng nào!”
Sức công phá của tấm ảnh này đã cướp đi nửa cái mạng của Lục Văn Hạo.
Cậu ta ngồi bật dậy với vẻ hoảng hốt và tiều tụy: “Ông phải xóa bạn bè anh ta ngay! Ông phải bỏ acc QQ này! Acc QQ này đã vấy bẩn rồi!”
Cảnh Hoan đắn đo suy nghĩ, nghe thế thì vội đưa tay ngăn cản cậu ta: “Khoan đã Hạo Nhi, tôi có lời muốn nói với anh ta.”
Lục Văn Hạo cảm động lắm: “Sao thế Hoan Hoan, cậu muốn mắng anh ta giúp tôi à?”
“Mắng anh ta làm gì? Lãng phí thời gian cho loại người này thì chẳng có ý nghĩa gì cả.” Cảnh Hoan lấy điện thoại qua, cúi đầu gõ tách tách.
Cao Tự Tường đi đến nhìn: “Vậy cậu lấy điện thoại của Hạo Nhi làm gì?”
Bé Cưng: Cục cưng Hạo Hạo, sao anh không trả lời em…
Lục Văn Hạo: Có đó không?
Bé Cưng: v Cục cưng! Em đây!
Lục Văn Hạo: Gửi tôi link phần mềm chỉnh giọng đi.
Cao Tự Tường: “…”
Cao Tự Tường: “?”