Chuyện chặn acc này bị Lục Văn Hạo lải nhải đến tận hôm sau.
Họ hẹn gặp ở cổng sau, Cảnh Hoan đã ra cửa từ sớm, đứng cạnh cửa vọc điện thoại một lúc, chợt tai nghe bị người khác tháo xuống.
“Tên khốn nạn? Có đó không?” Lục Văn Hạo hỏi.
“Chẳng phải hôm qua đã xin lỗi cậu rồi à…” Cảnh Hoan phì cười, “Sao còn nhắc chuyện này nữa.”
“Xin lỗi là giải quyết được mọi chuyện thì cần gì báo cảnh sát hả?!” Lục Văn Hạo rụt cổ vào trong áo, “Đệt, đang nói chuyện vui vẻ, tự dưng thông báo tôi không phải bạn của người kia nữa.”
“Đã bảo là nhấn nhầm.” Cảnh Hoan nâng tay choàng qua vai cậu ta, “Tối nay cậu ăn thoải mái, tôi trả tiền, muốn gọi gì cứ gọi, xem như tôi đền bù cho cậu nhé?”
Cao Tự Tường cười: “Cậu không biết tối qua cậu ấy hú hét cỡ nào đâu, tôi còn tưởng cậu ấy bị vợ chặn acc rồi đấy… Sao cậu đến sớm vậy?”
Cảnh Hoan thuận miệng đáp: “Nhìn nhầm giờ.”
Thật ra là lo Hướng Hoài Chi lại đến sớm giống đêm Giáng sinh rồi chờ một mình.
Nhưng rõ ràng là cậu cả nghĩ quá rồi.
“Tôi hỏi xem chừng nào tụi anh Lộ tới.” Lục Văn Hạo cầm điện thoại, “Nếu chưa tới ngay thì chúng ta vào tiệm lẩu chờ họ luôn, ngoài này lạnh quá.”
Lục Văn Hạo vừa dứt lời, hai người kia đã đến.
Cảnh Hoan ngước mắt đã thấy Hướng Hoài Chi, chàng trai mặc áo khoác đen, vẻ mặt biếng nhác trông như vừa ngủ dậy.
Đúng là Hướng Hoài Chi mới dậy thật, anh uống vài viên thuốc cảm nên bắt đầu buồn ngủ, vả lại mấy nay cứ xem sách, có hơi mỏi mắt, ngủ một giấc đến tận giờ cơm tối.
Lộ Hàng nhìn đồng hồ: “Tôi còn tưởng mình đến muộn chứ… Thói quen này của phòng ký túc xá các cậu tốt thật đấy, đúng giờ ghê.”
“Anh Lộ.” Cảnh Hoan chào hỏi, sau đó chuyển sang Hướng Hoài Chi, gọi: “Anh ơi.”
Giọng Cảnh Hoan không lớn, người xung quanh chỉ nghe loáng thoáng, nhưng vào tai Hướng Hoài Chi lại rất rõ ràng.
Anh ngước mắt, cơn buồn ngủ vơi đi một ít: “Ừ.”
Những người khác không chú ý đến sự tương tác đơn giản giữa họ, Cao Tự Tường nhìn điện thoại: “Còn hai số thứ tự nữa là đến lượt chúng ta rồi, giờ đi là vừa.”
Cao Tự Tường và Lộ Hàng cùng đi phía trước, Cảnh Hoan liếc nhìn Hướng Hoài Chi, cố tình bước chậm lại đi cạnh anh.
Nếu đã tỏ tình rồi thì chẳng có gì phải thẹn thùng nữa, Hướng Hoài Chi chịu ra ăn chung với cậu chứng minh ít ra anh còn xem cậu là bạn.
Tất cả đều hoàn hảo, nếu bên cạnh không có Lục Văn Hạo.
“Hoan Hoan, nghỉ đông cậu có kế hoạch gì chưa?” Lục Văn Hạo bắt chuyện hỏi cậu.
Cảnh Hoan nói chuyện phả ra làn khói trắng: “Ở nhà đón Tết.”
“Nhạt nhẽo thế?” Lục Văn Hạo nói: “Hay chúng ta ra nước ngoài chơi một chuyến không? Trong nước lạnh quá, ông không chịu nổi.”
Cảnh Hoan lắc đầu: “Không đi.”
Kết quả là đến tiệm lẩu rồi, Cảnh Hoan vẫn chưa nói được câu nào với Hướng Hoài Chi.
Cao Tự Tường đặt bàn vừa, tổng cộng sáu ghế, Cảnh Hoan vừa vào tiệm đã đi vệ sinh, lúc về chỉ còn một chỗ trống, đó là ở giữa Cao Tự Tường và Lục Văn Hạo, đối diện Lộ Hàng.
Hướng Hoài Chi ngồi cạnh Lộ Hàng, bấy giờ đang ung dung xé túi đựng muỗi đũa.
Họ đã gọi sẵn món trên đường đến rồi, mới ngồi chưa đầy năm phút, nồi lẩu đã sôi.
Mọi người bàn từ chuyện trong trường sang chủ đề bóng rổ, cuối cùng đến trò chơi.
Lộ Hàng cứ giữ mãi chuyện bị giết hồi trước trong lòng, nghĩ ngợi một lúc cảm thấy vẫn là đừng nói thì hơn. Anh ta nuốt miếng bao tử bò xuống: “Đúng rồi, gần đây các cậu có nghe nói về chuyện nữ livestream chưa? Đang live được một nửa thì mất filter, mấy ông chủ đứng đầu bảng cống tiền cho cô ấy tự kỷ tại chỗ, quậy tới mức phải xóa acc luôn đó.”
“Tất nhiên biết rồi, lên hot search hai ba ngày rồi.” Cao Tự Tường nói, “May mà ít ra là nữ.”
Lộ Hàng nghe thấy bật cười, “Sao, nghe như có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì.” Cao Tự Tường nhếch môi, nâng đũa chỉ vào Lục Văn Hạo, “Cậu ấy có.”
Lục Văn Hạo tức xì khói, dựng ngón giữa với cậu ta.
Ở cùng một server, tất nhiên Lộ Hàng biết Lục Văn Hạo có bà xã, anh ta không nhịn được hỏi: “Bà xã cậu là nam à??”
“Bà xã cũ.” Lục Văn Hạo bị xát muối vào tim nhiều lần, đã chết lặng rồi, “Yên tâm, lần này đã mở wc giám định, đúng thật là nữ, đáng yêu bám người, còn thích buộc hai bên nữa.”
Cao Tự Tường phì cười: “Nhỡ nghỉ đông gặp mặt, người đó vạch váy lên còn to hơn cả cậu…”
“Thì tôi sẽ kéo cậu ta chết chùm.” Lục Văn Hạo cười nhạt, nhìn cậu ta, “Nhân tiện lôi cậu theo.”
Lộ Hàng mở cờ trong bụng, bèn chọt người ngồi bên cạnh: “Hướng Hướng, nhỡ Cảnh… bà xã cậu vạch ra cũng to hơn cậu, cậu sẽ làm gì?”
Động tác nhai nuốt của Cảnh Hoan khựng lại, suýt sặc.
Cậu vội nuốt thức ăn xuống, cầm ly nước lọc lên uống một hớp lớn, bấy giờ mới ngước mắt nhìn người bị kéo vào đề tài trò chuyện.
Chuỗi động tác của cậu đã bị Hướng Hoài Chi nhìn thấy cả, lúc cậu chàng đặt ly nước xuống, Hướng Hoài Chi mới lặng lẽ rời mắt về.
“Không đâu.” Hướng Hoài Chi nói.
Lộ Hàng gặng hỏi: “Sao cậu biết là không? Chẳng lẽ hai người từng gọi video với nhau rồi?”
Hướng Hoài Chi gắp con tôm đã lột vỏ lên, vô cùng tự nhiên rằng: “Ý của tôi là không to hơn tôi.”
“Khụ, khụ…” Bấy giờ Cảnh Hoan vẫn không thoát nổi, ho đến đỏ cả mặt.
Đệt.
Không ngờ Hướng Hoài Chi lại nói về đề tài đen tối như vậy…
Những người khác cũng sững sờ, cuối cùng Lục Văn Hạo hoàn hồn trước, bật ngón cái lên nói lời thật lòng: “Anh Hướng đỉnh lắm, đàn ông tự tin là đẹp nhất. Nhưng chẳng phải anh bỏ game rồi à? Sao lại có thêm bà xã ở đây?”
Hướng Hoài Chi nói: “Acc mới mua, về dưỡng lão.”
Lục Văn Hạo “ồ” lên, cười rằng, “Sao không nói sớm, đến server bọn em chơi nè, em bảo kê anh!”
Cảnh Hoan nghĩ bụng cậu mẹ nó đừng múa rìu qua mắt thợ nữa được không.
Cậu hắng giọng: “Gọi nước uống nhé?”
Cậu vốn định gọi nước ô mai, nào ngờ Cao Tự Tường phất tay gọi bia lên.
Cảnh Hoan chỉ muốn cắt ngang chủ đề của họ, nhưng người ngồi đây đều là người chơi Cửu Hiệp lâu năm, hễ nhắc đến là như đụng trúng công tắc, lải nhải mãi không có điểm dừng.
“Anh Hướng mà cũng yêu qua mạng á.” Cao Tự Tường khá kinh ngạc, “Em còn tưởng Hạo Nhi…”
“Cậu cút đi.” Lục Văn Hạo mắng cậu ta, đoạn cầm ly bia có sẵn đá lên đặt trước mặt Cảnh Hoan.
“Lần đầu tiên, chỉ có thể trách em gái đó quyến rũ quá.” Lộ Hàng đùa, “Mọi người không biết Hướng Hướng mê người ta tới mức nào đâu…”
Cảnh Hoan ăn mà chẳng biết mùi vị gì, cậu lại liếc sang Hướng Hoài Chi, đối phương cúi đầu ăn đồ, bất ngờ là không có ý định ngắt ngang.
Lục Văn Hạo hỏi: “Tới mức nào?”
“Giết người trút giận giúp cô ấy, dẫn cô ấy làm nhiệm vụ ngày đánh Đấu Trường, còn tặng một đống quà, tóm lại chuyện gì các cậu nghĩ ra được, cậu ấy đều làm hết rồi.” Lộ Hàng uống vài ngụm bia, lời nói càng khiến người ta tưởng tượng đủ thứ, “Sến rện… Tôi nghi ngờ họ đã lén lút hẹn chuyện gặp mặt nhau rồi đấy.”
Hướng Hoài Chi cũng không biết tại sao mình lại để mặc Lộ Hàng nói.
Trông anh có vẻ không để tâm, nhưng thật ra luôn chú ý đến phản ứng của người đối diện. Mặt Cảnh Hoan thoắt đỏ thắt trắng, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Không có dự định đó.” Một lúc sau, Hướng Hoài Chi lên tiếng, “Muốn ăn thì ăn, đừng kéo tôi vào.”
Nghe thấy câu này, trái tim luôn lơ lửng của Cảnh Hoan đã được đáp xuống đất.
Cuối cùng cũng kết thúc đề tài này, người ngồi đây tán dốc tiếp về phiên bản sắp ra vào tuần sau của Cửu Hiệp.
Cảnh Hoan cầm đũa, chợt thấy chán.
Cậu liếm môi, tiện tay cầm ly bia trước mặt, tu ừng ừng.
Sau đó mọi người nói gì, Cảnh Hoan đều không nghe thấy nữa.
Không biết uống đến ly thứ mấy, cuối cùng Hướng Hoài Chi đã nhìn sang cậu: “Đừng uống nữa.”
“Không sao.” Cậu còn chẳng ngẩng đầu, “Không bao nhiêu.”
Mọi người đang nói cười say sưa, đến tận khi tiệc tàn mới phát hiện Cảnh Hoan đút hai tay vào túi, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt say túy lúy, hai mí mắt cũng sắp dính lại với nhau.
Cao Tự Tường huých nhẹ vai cậu, thấy dáng vẻ này của cậu, bèn ngước đầu nói: “Cậu đưa nhiều bia cho cậu ấy quá làm gì, không biết tửu lượng cậu ấy kém lắm à?”
“Chậc, tôi mải mê trò chuyện nên quên mất, cậu ấy đòi thì tôi tiện tay đưa thôi…” Lục Văn Hạo đáp, “Hoan Hoan? Cậu đứng dậy được không?”
Cảnh Hoan mở mắt nhìn họ, rồi lại nhìn cái bàn: “Ăn xong rồi à?”
Say thật rồi.
“Ừ.” Lục Văn Hạo dìu cậu dậy, “Tôi đưa cậu về nhé, mật khẩu nhà cậu là bao nhiêu?”
Mọi người ra khỏi tiệm lẩu, gió lạnh ùa tới, khiến cái nóng của bia rượu vơi đi một ít.
“Một mình cậu dìu nổi không?” Lộ Hàng hỏi, “Cần giúp đỡ không?”
Lục Văn Hạo cười rằng: “Đùa à, dù gì em cũng là người gần trăm kg đấy…”
Chưa nói xong, người bên cạnh chợt vùng vẫy.
Cảnh Hoan đứng thẳng lưng, đi vài bước đến trước mặt Hướng Hoài Chi.
Sau đó cậu vươn tay sờ tóc mình, ngẩng đầu hỏi: “Anh ơi, anh đưa em về được không?”
Ban đầu Hướng Hoài Chi tưởng Cảnh Hoan đang giả vờ say.
Nhưng anh nghĩ nhiều rồi, người uống kém không có kỹ năng giả say. Sau khi nói xong câu này, Cảnh Hoan đã ngả người ra phía trước, dựa lên vai anh nhắm mắt lại.
Đến nhà thuê, Hướng Hoài Chi dồn sức lên tay, đưa người vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, bóng dáng hai người in trên cửa.
Nhớ đến tiếng anh ơi ban nãy, yết hầu Hướng Hoài Chi động đậy, nâng tay nhấn số tầng.
Cảnh Hoan lúc sau luôn rất im lặng, thật ra cậu chẳng hề ngủ, chỉ không lên tiếng thôi, đến trước cửa nhà còn đọc được mật khẩu nhà chính xác cho Hướng Hoài Chi nhập.
Sau khi đặt cậu chàng lên ghế sofa, Hướng Hoài Chi rót ly nước ấm cho cậu.
“Có phải đã bảo em đừng uống không?” Anh hỏi.
Cảnh Hoan cầm ly, không đáp.
Hướng Hoài Chi cũng đâu định răn dạy một con ma men, anh cởi khăn choàng giúp Cảnh Hoan mắc lên sofa, xoay người định đi, áo khoác bỗng bị níu lại.
“Anh có thiếu người cày thuê không?” Cảnh Hoan chợt hỏi.
Hướng Hoài Chi cụp mắt nhìn xuống: “Gì?”
“Do em bỏ game lâu quá thôi, thật ra em kiếm kinh nghiệm nhanh lắm đó, còn có thể kiếm tu vi cho anh nữa, rồi tăng ngộ tính của thú triệu hồi… mấy thứ người cày thuê biết, em đều biết cả.” Giọng Cảnh Hoan hơi khàn, “Đừng ly hôn nhé? Xưng hô vợ chồng xem như phí cày thuê.”
Hướng Hoài Chi sửng sốt.
Chưa chờ anh kịp phản ứng, Cảnh Hoan lại tỉ tê: “Rốt cuộc anh muốn làm sao mới nguôi giận…”
Hướng Hoài Chi lẳng lặng nhìn cậu.
Cảnh Hoan như đang nói với anh, lại như đang tự lẩm bẩm một mình, dứt lời thì không nói thêm tiếng nào nữa.
Hồi lâu sau, Hướng Hoài Chi mở ngón tay cậu ra, vào phòng tắm lấy khăn nhúng nước ấm.
Lời thì thầm ban nãy của Cảnh Hoan cứ quanh quẩn mãi trong đầu, anh cụp mắt nghĩ, mình vẫn đang giận sao?
Đây không phải lần đầu tiên anh bị gạt trong game.
Nhiều năm trước, người anh em thân thiết của anh lấy danh nghĩa của anh để gạt rất nhiều tiền, thật ra khi đó anh cũng không hề nổi cơn tam bành gì, chỉ cảm thấy không đáng.
Bất kể là game hay những con người trong đó, đều chẳng đáng để anh dồn quá nhiều công sức và thời gian.
Nhưng lần này thì khác.
Hướng Hoài Chi chơi game luôn chỉ chú trọng việc PK, không mấy để tâm những việc khác.
Nhưng sau khi họ chia tay, anh ẩn danh hiệu vợ chồng, tắt hiển thị tọa độ, đổi thông tin cá nhân.
Đổi thông tin thành câu “Vui vẻ là được” bởi anh để ý.
Và khi đổi trở về như lúc trước, cũng bởi vì để ý.
Tiếng điện thoại rơi vang lên bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của Hướng Hoài Chi. Anh vắt khăn, quay lại phòng khách.
“Ngửa đầu lau mặt.” Anh đi đến bên cạnh Cảnh Hoan, nói.
Cảnh Hoan vâng lời ngửa đầu.
Sợ làm cậu đau, động tác của Hướng Hoài Chi rất khẽ, một tay đặt nhẹ lên đầu cậu để tiện cho việc lau.
“Anh ơi.” Giọng Cảnh Hoan xuyên qua lớp khăn, nghe hơi tủi, “Em trả tiền trang bị cho anh rồi.”
Hướng Hoài Chi đáp: “Ừ.”
“Vậy… thứ anh nợ em, chừng nào thì trả?”
Hướng Hoài Chi hỏi: “Anh nợ em cái gì?”
Cảnh Hoan xòe năm ngón tay ra: “Anh đã hôn em hai lần.”
Động tác của Hướng Hoài Chi khựng lại: “…”
“Vả lại đều trong lúc em không đồng ý.” Cảnh Hoan ngước mắt nhìn anh.
Hướng Hoài Chi câm nín, lật chiếc khăn sang mặt khác: “Ừ, trả kiểu gì? Trả tiền hay trang bị…”
Anh chưa dứt lời, cổ tay đã bị cậu chàng túm lấy.
Mắt Cảnh Hoan rưng rưng nước, ánh mắt nhìn anh trông ấm ức làm sao.
Cảnh Hoan đã say đến mức đứng không vững, cậu kéo cổ tay Hướng Hoài Chi, mượn sức hôn lên cằm Hướng Hoài Chi một cái.
Hướng Hoài Chi cảm thấy cằm mình nóng lên, lưỡi của cậu chàng vừa nóng bỏng lại mềm mại, liếm lên cằm anh một cách dè dặt.
Cảnh Hoan nằm về sofa, nói: “Còn một lần.”