Trước đây Cảnh Hoan luôn cảm thấy giai đoạn thi cử là khoảng thời gian dài lê thê, mỗi sáng đều phải giơ tay đếm từng ngày, trông mong đến kỳ nghỉ.
Nhưng lần này, thi xong môn cuối cùng, lúc Cao Tự Tường đến choàng vai cậu hẹn về nhà gặp, Cảnh Hoan cứ thả hồn đâu đâu.
Hai người bạn thân chí chóe qua lại bên cạnh, Cao Tự Tường trêu Lục Văn Hạo về chuyện gặp mặt, Lục Văn Hạo nói không lại cậu ta, chẳng bao lâu đã chửi tục rồi ‘động tay động chân’ luôn, hai thằng con trai vờn qua lại trông còn chẳng kịch liệt bằng hai con mèo đánh nhau nữa kìa.
Cảnh Hoan không tham gia, cậu lấy điện thoại, việc đầu tiên là tìm acc WeChat của Hướng Hoài Chi.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi, em thi xong rồi.
Hướng: Ừ, chừng nào về nhà?
Tiểu Cảnh Nè: … Mai?
Cảnh Hoan ủ rũ gõ chữ.
Đây là ngày mà cậu đã hẹn trước từ lâu với người nhà, vì ngày mai là sinh nhật ông nội Cảnh Hoan, mừng đại thọ nên nhà phải tổ chức tiệc lớn. nếu không vì sợ cậu mệt, đêm nay bố cậu đã cử người đến đón về luôn rồi.
Hướng: Gặp mặt không.
Hướng: Mời em ăn cơm.
Cảnh Hoan hăng hái hơn rồi.
Về nhà, cậu tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ mà mình cho là đẹp trai nhất, sau đó còn xịt thêm chút nước hoa.
Đến con đường đã hẹn, sau khi thấy bốn người đứng chung với nhau, ý cười trên mặt cậu bỗng chốc mất hút theo gió lạnh.
“Hướng Hướng nói hẹn cậu ăn cơm chung, tôi nghĩ hay là cứ tụ tập một lần nữa nên đi theo, còn nhân tiện gọi thêm Hạo Nhi và Tự Tường.” Lộ Hàng đùa, “Hai người không để bụng chứ?”
Cảnh Hoan nhếch môi đầy gượng ép, “Tất nhiên là không.”
Cậu quay đầu nhìn Hướng Hoài Chi, bấy giờ đối phương cũng đang nhìn cậu, đong đầy trong mắt là sự bất đắc dĩ và hối hận, khiến Cảnh Hoan phì cười.
“Mùi gì đây?” Lục Văn Hạo chu môi ngửi, sau đó kề sát vào Cảnh Hoan: “Đệt, cậu còn xịt nước hoa á? Lẳng lơ quá đấy.”
Cảnh Hoan đẩy nhẹ cậu ta ra: “Không lẳng lơ cho cậu xem, cút.”
Lục Văn Hạo nghe thế hí hửng, đùa rằng: “Vậy cậu lẳng lơ cho ai xem? Chẳng phải hẹn anh Hướng thôi à? Tôi hỏi anh Hướng giúp cậu xem anh ấy có thích không nhé.”
Dứt lời, cậu ta quay đầu giả vờ định hỏi.
Hướng Hoài Chi đang nói chuyện với Lộ Hàng chợt ngoái đầu sang, nhìn lướt qua cậu: “Thích.”
Cảnh Hoan: “…”
Lục Văn Hạo sửng sốt: “Em chưa hỏi mà anh Hướng.”
“Hỏi con khỉ.” Cảnh Hoan huých vai cậu ta, “Cậu câm mồm đi…”
Lần này đến tiệm cơm Tây, Cảnh Hoan đi trước nhất, giành được chỗ ngồi cạnh Hướng Hoài Chi.
Nhưng trong lúc ăn hai người cũng chẳng có động tác gì quá đáng, sảnh ăn không lớn, ghế ngồi chơi chen chúc, dù chỉ hành động nhỏ thôi cũng sẽ bị phát hiện.
Ăn được phân nửa, có bạn cùng lớp của Hướng Hoài Chi đến, cả một hàng người chào hỏi xong thì đi sang ngồi vào cái bàn bên cạnh họ.
Lục Văn Hạo nghễn cổ nhìn bàn bên cạnh, bị Cao Tự Tường phát hiện, hỏi: “Cậu đang nhìn lén ai đó?”
“Đm.” Lục Văn Hạo giật nảy mình, vỗ cậu ta một cái, “Biết ông đây đang nhìn lén mà không biết nhỏ giọng chút à?”
Lộ Hàng nghe thế bật cười, hạ giọng: “Sao, thích cô gái nào rồi? Mấy cô gái bên kia toàn FA hết đó, anh có thể xin WeChat giúp cậu.”
“Vậy thì không, em thích người nhỏ tuổi hơn mình.” Lục Văn Hạo đáp, “Em chỉ muốn xem thử người Hoan Hoan thích có ở trong đó không thôi.”
Cảnh Hoan suýt sặc bởi miếng cơm trong họng, cậu vội rút khăn giấy bụm miệng ho sù sụ, vừa định mắng người.
Đã nghe người ngồi cạnh hỏi trước.
“Ồ?” Hướng Hoài Chi cầm đũa khuấy thức ăn trong chén, vờ hỏi với vẻ bâng quơ, “Tại sao lại nói vậy?”
Con người Lục Văn Hạo chẳng có khuyết điểm gì, chỉ mỗi cái là miệng rộng, vả lại con trai với nhau không ý tứ nhiều như con gái, phải lòng một ai đó cũng chẳng phải chuyện khó nói gì: “Hoan Hoan không nói với anh à? Cậu ấy đang theo đuổi một đàn chị đó. Vậy mà không chịu nói rõ là ai, làm dạo này hễ gặp đàn chị nào em cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần…”
Cảnh Hoan cảm thấy Hướng Hoài Chi nhìn thoáng qua mình.
Tuy đã tỏ tình trước đó rồi, nhưng có lẽ vì Lục Văn Hạo lại nói ra ở một nơi đông người như vậy, cậu vẫn thấy hơi thẹn thùng.
“Vậy sao.” Hướng Hoài Chi điềm nhiên.
“Thật, nghe nói còn theo đuổi tận hai lần.” Lục Văn Hạo hất cằm với Cảnh Hoan, “Hoan Hoan, nói nghe nào, theo đuổi được chưa?”
Cảnh Hoan dựa ra sau, quay đầu chạm phải tầm mắt của Hướng Hoài Chi.
Cậu nói: “Chưa nữa đây nè, khó theo đuổi quá.”
Hướng Hoài Chi mỉm cười, không nói gì.
Lộ Hàng: “Nói anh nghe đi, anh xem mình quen người đó không, có gì còn hỏi thăm giúp cậu.”
“Thôi, để em tự cố gắng vậy.” Cảnh Hoan nhoẻn miệng cười, nâng cùi chỏ huých nhẹ người bên cạnh, “Anh ơi, anh nghĩ em sẽ theo đuổi được chứ?”
Hướng Hoài Chi cầm ấm trà rót đầy ly: “Chắc là được.”
Ăn uống no nê, cả đám về trường. Hướng Hoài Chi và Lộ Hàng phải vào thư viện, được nửa đường đã tạm biệt họ.
Cảnh Hoan và Hướng Hoài Chi đứng sóng vai phía sau, cuối cùng đã không còn mấy con kỳ đà cản mũi nữa, bấy giờ Lục Văn Hạo và Cao Tự Tường đang cãi nhau ầm ĩ, Lộ Hàng thì đứng cạnh đó hóng hớt.
“Mai anh thi tốt nha.” Cảnh Hoan khẽ nói, “Nhỡ học lại, thế chẳng phải sang năm sẽ đi học chung với em sao?”
Dứt lời, cậu ngập ngừng một lúc, thì thầm: “… Hình như cũng hay đó?”
Hướng Hoài Chi dở khóc dở cười: “Nghĩ tốt về anh chút đi.”
Cảnh Hoan qua quýt: “Đang nghĩ đây.”
Thư viện cách ký túc xá một quãng đường, đi được một đoạn đã phải chia đường rẽ lối.
Cảnh Hoan muốn đi theo Hướng Hoài Chi, nhưng lại sợ quấy rầy anh ôn bài, dù sao thì có Hướng Hoài Chi bên cạnh, cậu sẽ không tài nào tập trung đọc sách được.
Đang phân vân, Hướng Hoài Chi vươn tay xoa đầu cậu.
Động tác này hơi thân mật, nhưng vẫn trong phạm vi tiếp xúc của bạn bè, nên những người khác nhìn thấy cũng chẳng nghĩ chệch gì. Chỉ mỗi Cảnh Hoan biết cái xoa đầu này chan chứa nhiều tình cảm cỡ nào, bởi cậu còn cảm nhận được luôn nhiệt độ nơi lòng bàn tay của Hướng Hoài Chi nữa.
“Về đi.” Hướng Hoài Chi nói, “Nghỉ đông gặp.”
Hôm sau, tám giờ sáng Cảnh Hoan đã lên xe về nhà.
Bố cậu nói phải tổ chức tiện mừng thọ lớn cho ông nội, nói được làm được thật, thân thích ở trời nam đất bắc đều tề tụ cả, vườn hoa được căng dây bạt để tránh tuyết rơi, bên dưới toàn là ghế ngồi, chỉ mỗi đầu bếp thôi đã mời tận năm người.
Ông nội Cảnh luôn rất yêu thương Cảnh Hoan, khiến cậu suốt này phải ngồi cạnh nhân vật chính, hễ lấy điện thoại ra là sẽ nhận được ánh mắt cảnh cáo của bố mẹ mình.
Đón sinh nhật xong về tới nhà đã mười một giờ khuya.
Chuyện đầu tiên cậu làm sau khi ra khỏi nhà ông nội đó là gửi tin nhắn cho Hướng Hoài Chi.
Tiểu Cảnh Nè: Bị bố mẹ cấm lấy điện thoại.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi anh còn thức không?
Hướng: Còn.
Tiểu Cảnh Nè: Anh đang làm gì đó?
(Hướng gửi yêu cầu gọi video cho bạn)
Cảnh Hoan hú vía, mẹ Cảnh ngồi ở ghế lái phụ quay đầu: “Khuya vậy rồi mà còn ai tìm con nữa?”
Bố cảnh thì nắm vô lăng, nhìn cậu qua kính chiếu hậu.
Cảnh Hoan đáp: “Một đàn anh.”
Mẹ Cảnh “ồ” lên: “Là cậu chàng họ Hướng lúc trước à?”
Cảnh Hoan chột dạ gật đầu: “Vâng.”
“Vậy con mau nhận đi, muộn thế chắc có việc gấp.”
“…”
Cảnh Hoan vốn định về mới gọi, nhưng lại lo khi ấy Hướng Hoài Chi đã ngủ mất.
Thế là cậu lấy tai nghe trong túi ra, nhấp nhận.
Hướng Hoài Chi đang lau tóc, cằm còn hơi ướt, góc độ của camera cực khuất: “Hồi nãy đang tắm.”
Cảnh Hoan cầm dây tai nghe, giọng hơi nhỏ: “Anh vừa về phòng à?”
Hướng Hoài Chi đáp “Ừ”, cụp mắt nhìn màn hình.
Cảnh Hoan ngồi trong bóng tối, ánh đèn quá mờ nên chỉ miễn cưỡng thấy được mắt mũi.
Anh nhướng mày: “Em đang ở đâu?”
“Trên xe,” Cảnh Hoan hắng giọng, “chung với bố mẹ em.”
Hướng Hoài Chi: “…”
Cảm nhận được ánh mắt quan tâm của mẹ Cảnh, Cảnh Hoan giả vờ: “Muộn vậy rồi, đàn anh có việc gì gấp à?”
Hướng Hoài Chi bật cười, hàm răng đều và trắng, khiến Cảnh Hoan nhìn mà tim đập loạn xạ.
“Có, hôm nay mạng trường hỏng rồi, không biết khi nào mới sửa xong.” Hướng Hoài Chi nói, “Em có rảnh thì cho con ăn nhé.”
“Có, tất nhiên có.” Cảnh Hoan nghiêm túc rằng, “Anh học hành cho đàng hoàng, không phải lo những chuyện này.”
Hướng Hoài Chi tiếp tục: “Vậy về nhà còn nói chuyện không?”
“Được.” Cảnh Hoan giơ điện thoại lên trước mặt, “Anh không nghỉ ngơi sao?”
“Xem sách tới hai giờ vậy.” Hướng Hoài Chi cười, “Không sợ chạm trúng mũi à?”
“Không sao, mũi em cao.”
Mẹ Cảnh rầu rĩ vì không hiểu, “Sao lại bàn tới vụ cái mũi rồi?”
“Không có ạ, tán dốc thôi.” Cảnh Hoan hắng giọng, “Vậy về em tra giúp anh rồi gọi lại cho anh nhé?”
Hướng Hoài Chi đáp: “Được.”
Tắt cuộc gọi video, Lộ Hàng cũng vừa ra khỏi phòng tắm.
“Cậu còn nói chuyện với ai vậy? Mau sấy tóc đi, tôi đang xếp hàng chờ đây, lạnh chết mất.” Anh ta trùm kín mình trong lớp vải dày, quay đầu nói tiếp, “Mà cậu không định ra ngoài đón sinh nhật thật à? Đường An Dương có một tiệm pub mới mở đó, nghe nói thoải mái lắm, không đi thử à?”
Tay đang lau tóc của Hướng Hoài Chi khựng lại, mở lịch ra xem.
Sinh nhật anh rơi vào ngày nghỉ đông, mẹ anh thích đông vui nên đa phần đều đón với người nhà. Anh tiếp tục sấy tóc, ậm ừ cho qua chuyện: “Không đi, say rồi tôi còn phải hầu hạ cậu.”
Mấy ngày cuối cùng của học kỳ, trường tự dưng ngắt mạng, người bên nhà mạng đến vài lần mà đến tận hôm sinh viên năm ba bắt đầu thi, mạng vẫn chưa được sửa xong.
Thi hết tất cả các môn, Hướng Hoài Chi chào tạm biệt Lộ Hàng, xách va li về nhà.
Máy tính trong nhà đã lâu chưa được sử dụng, chỉ mỗi việc cập nhật Cửu Hiệp thôi đã phải chờ tận hai mươi phút.
Hướng Hoài Chi xếp hành lý xong, cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Hướng: Vừa về tới nhà.
Tiểu Cảnh Nè: (ảnh)
Tiểu Cảnh Nè: Đang dạo phố với mẹ em.
Trong ảnh, Cảnh Hoan tay xách đùm đề túi tự chụp qua gương của tiệm bán quần áo. Cậu mặc chiếc áo khoác phong cách workwear và quần jean, dù điện thoại đã che mất nửa nhưng trong vẫn đẹp trai rạng ngời.
Hướng Hoài Chi chưa gõ chữ, một đoạn nhắn thoại đã được gửi sang.
“Em còn lén mua vài đôi vớ cho anh nữa đó… anh gửi địa chỉ nhà anh cho em đi.”
Giọng rất khẽ, cứ như phường trộm cắp vậy.
Hướng Hoài Chi bật cười, những mệt mỏi uể oải do kỳ thi và quãng đường về nhà bấy giờ đã tan biết sạch.
Hướng Hoài Chi nhấn nút thu âm: “Hẹn một hôm ra gặp, đưa tận tay cho anh đi.”
Cảnh Hoan nhanh nhảu trả lời: “Khi nào!”
“Chủ nhật, rảnh không?” Hướng Hoài Chi hỏi rất tùy ý, cứ như chỉ là một ngày chọn bừa thôi.
Bên kia im lặng một lúc.
Tiểu Cảnh Nè: Chủ nhật nhà em phải đi ngâm suối nước nóng…
Tiểu Cảnh Nè: (gào khóc)
Tiểu Cảnh Nè: (lăn lộn)
Tiểu Cảnh Nè: (đập đầu xuống đất)
Hướng Hoài Chi nói: “Vậy tuần sau đi. Không gấp, kỳ nghỉ đông dài vậy mà.”
Cảnh Hoan được an ủi bởi câu sau của anh.
Vừa ngước mắt lên, mẹ cậu lại đang thanh toán tiền, còn vẫy tay với cậu: “Hoan Hoan, qua đây.”
Mẹ Cảnh không phải người tiêu xài phung phí, mấy cái túi này toàn là quà mừng năm mới mà bà định mang tặng cho đối tác hoặc mấy chị em của mình.
Cảnh Hoan đi dạo với bà cả ngày, cảm thấy còn mệt hơn hồi chạy trong Hội thao nữa. Hai mẹ con vào tiệm Pizza Hut dưới trung tâm thương mai ăn tối.
Order xong, Cảnh Hoan dựa ra sau, tập trung bấm điện thoại.
Hướng: Chừng nào về?
Tiểu Cảnh Nè: Ăn xong là về
Hướng: Anh vào acc em làm nhiệm vụ ngày.
Tiểu Cảnh Nè: Khóc rồi.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi anh tốt quá.
Cậu vừa định trò chuyện thêm, đã bị nhóm thảo luận tag tên đến mức bực bội.
Là Lục Văn Hạo, Chủ nhật này cậu ta phải đi gặp mặt vợ, bây giờ đang nổi điên trong nhóm, túm cổ họ bàn bạc xem hôm đó nên mặc gì, nên lên kế hoạch hẹn hò thế nào, nói những lời ra sao.
Cao Tự Tường: Cút, đang ngủ mà cmn cũng bị cậu làm ồn dậy.
Tiểu Cảnh Nè: Chuyện của mình thì mình tự làm, phải học cách bước đi một mình, đừng tag tên bố nữa.
Lục Văn Hạo: Hay lắm, các cậu đang đố kỵ vì tôi có mối tình qua mạng ngọt ngào chứ gì.
Cảnh Hoan cười khinh.
Tôi đố kỵ cái mốc xì.
Bố cũng có đấy nhé.
Cậu vừa định châm chọc vài câu, điện thoại chợt rung.
Thu Phong: …
Thu Phong: Sao em không nói với anh là acc của em bây giờ không phải chính chủ chứ….
Cảnh Hoan chẳng hiểu mô tê gì.
Tiểu Cảnh Nè: Tại sao tôi phải nói với anh…
Tiểu Cảnh Nè: Chuyện gì vậy?
Thu Phong: Anh nhấp nhầm người trong mục bạn bè, gửi nhầm câu anh định nói với cộng sự đánh Đấu Trường cho acc của em (mỉm cười)
Tiểu Cảnh Nè: Rồi sao?
Thu Phong: Ông xã em tưởng anh lại đang hẹn em.
Tiểu Cảnh Nè: … Rồi sao nữa?
Thu Phong: Rồi anh ngủm chứ sao.
Thu Phong: (ảnh)
Cảnh Hoan mở ảnh ra, thấy Thu Phong chỉ còn lớp da máu đứng đó, dưới chân là sợi Dây Trói Tiên đang siết chặt anh ta.
Tâm Hướng Vãng Chi đứng đối diện, trên đầu có một bóng chat.
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Còn dám lén lút hẹn bà xã tôi nữa không?