Lục Văn Hạo tự dưng bị mắng mà chẳng rõ nguyên nhân, cậu ta cầm điện thoại, ngớ người thật lâu mới hoàn hồn.
Lục Văn Hạo: Cậu mắng tôi làm gì?
Lục Văn Hạo: Tôi đã thảm thương vậy rồi mà cậu còn mắng tôi?
Cảnh Hoan bị gọi là ông chú trung niên tuổi cũng tức sôi máu, cơn bực dọc mỗi buổi sáng cũng muộn màng kéo đến.
Nhưng cậu không thể giải thích rõ được, thé là cắn răng gõ chữ.
Tiểu Cảnh Nè: Tự nhiên nhìn ảnh đại diện của cậu thấy ghét quá.
Lục Văn Hạo:? Hành vi của đại ca trường.
Lục Văn Hạo: À đúng rồi, đây còn là ảnh đôi nữa đấy, nhắc tới chuyện này là ông cay… Cô ấy là công chúa Bạch Tuyết, bảo tôi đổi thành quả táo độc, mẹ nó, bây giờ ông đổi liền.
Lục Văn Hạo: Nhưng ảnh đại diện màu hồng của cậu thì có quyền gì nói tôi? Cậu không thấy WeChat của cậu nhìn ẻo lả lắm à?
Tiểu Cảnh Nè: Nhóm chat được cấm chat không?
Cao Tự Tường: Không được, nhưng được đá người ra.
Lục Văn Hạo: (mỉm cười) (vẫy tay)
Cảnh Hoan thích nằm nướng, nhất là lúc này ngoài trời đang mưa, cực thích hợp để ngủ, cậu lại càng chẳng muốn rời giường.
Hướng Hoài Chi ngồi dậy, nâng tay vuốt tóc: “Sáng muốn ăn gì, gọi ngoài hay anh nấu cho em?”
Cảnh Hoan đặt điện thoại xuống: “Anh biết nấu à?”
“Xem thường ai vậy?” Hướng Hoài Chi dừng một lúc, cầm điện thoại đang đặt bên gối, “Thôi được, chỉ biết chiên trứng thôi… gọi đồ ăn ngoài vậy.”
“Đừng mà.” Cảnh Hoan giữ tay anh, “Chiên trứng đi, em thích ăn trứng.”
Hướng Hoài Chi giãy khỏi tay cậu rồi xoa nhẹ đầu cậu, vén tóc con trên trán ra.
Cảnh Hoan còn tưởng anh muốn hôn mình, sực nhớ mình chưa đánh răng, thế là mím chặt môi nghĩ bụng, thôi thì chạm nhẹ cái… chắc không sao nhỉ.
Nào ngờ Hướng Hoài Chi không hôn, anh im lặng một lúc, cuối cùng chỉ vuốt tóc cậu: “Được, chờ anh.”
Ăn sáng xong, hai người cũng chẳng ra khỏi phòng ngủ, Hướng Hoài Chi mở PC chuẩn bị thuốc dùng cho buổi đánh Đấu Trường tối nay, còn Cảnh Hoan thì dựa lên lưng anh xem.
Thấy cậu lặng thinh cả buổi trời, Hướng Hoài Chi vươn tay vân vê tai cậu: “Chán à?”
“Không chán.”
“Vậy sao không nói chuyện.”
Cảnh Hoan ngáp một cái, ăn sáng xong càng buồn ngủ hơn, cậu nghi ngờ kiếp trước mình là con gấu nên cứ hễ vào đông là chỉ muốn vùi đầu trong chăn mãi thôi.
Cậu đáp: “Đang suy nghĩ.”
Hướng Hoài Chi hỏi: “Chuyện gì?”
“Đang nghĩ,” Cảnh Hoan dừng một lúc, tiếp tục, “tại sao sáng nay bạn trai em không hôn em.”
Lực tay của Hướng Hoài Chi mạnh hơn đôi chút.
Cảnh Hoan: “Quả nhiên thứ không có được mới là thứ quý giá nhất, mới bắt đầu hẹn hò một đêm thôi, người ấy đã không còn nhiệt tình với em nữa…”
Cậu chẳng thể nói hết câu này.
Hướng Hoài Chi dẹp PC sang một bên, chồm hẳn qua hôn cho đến khi cậu ngoan ngoãn vâng lời.
Đm…
Tai Cảnh Hoan đỏ bừng, hôm qua cậu còn đang nghĩ có phải họ tiến triển nhanh quá không, mới ở bên nhau bao lâu đâu mà đã làm mấy việc này rồi… Nhưng mỗi lần hôn vào là suy nghĩ này tức tốc bị cậu quẳng đi xa thật xa.
Vả lại so sánh với tên đàn ông xấu xa Lục Văn Hạo mang bao cao su đi gặp mặt bạn gái, hình như cậu cũng chẳng quá đáng nhỉ.
“Em cười gì?” Hướng Hoài Chi tách ra, dùng ngón tay cọ xát khóe môi cậu.
Cảnh Hoan nhịn cười: “Không có gì, em chỉ đang nghĩ tới Lục Văn Hạo thôi.”
“…”
Cảnh Hoan còn định nói thêm, nào ngờ ngay sau đó lại bị chặn môi, cậu bật cười chưa kịp đáp lại, vạt áo bị vén lên, làn da tiếp xúc đột ngột với không khí mang cảm giác lành lạnh, sau đó tức thì được thay thế bởi nhiệt độ lòng bàn tay của Hướng Hoài Chi.
Cảnh Hoan giật nảy mình, cậu cong người lại, nhưng ngặt nỗi đã bị đè cứng.
Mười phút sau, Cảnh Hoan thở hổn hển, hai mắt long lanh mơ màng.
“Biết nguyên nhân tại sao hồi sáng bạn trai em không hôn em chưa?” Hướng Hoài Chi hôn tai cậu, “Tuyên dâm giữa ban ngày, sợ em không quen.”
Cổ họng Cảnh Hoan nghèn nghẹn: “Em thấy bây giờ trời còn sáng…”
Hướng Hoài Chi “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Nên định để em bắt đầu làm quen từ bây giờ.”
Tim Cảnh Hoan đập dồn dập.
Cậu và Hướng Hoài Chi nhìn nhau một lúc, sau đó vươn tay choàng qua cổ anh, rướn người lên cắn thẳng vào yết hầu nhô ra với dáng vẻ không muốn chịu thua.
Nụ hôn kết thúc đã lâu, Cảnh Hoan mới muộn màng nhận ra, đừng nói Hướng Hoài Chi hôn cậu tới tấp như vậy là vì cậu vừa nhắc đến Lục Văn Hạo đấy nhé?
Hướng Hoài Chi ngồi trước máy tính, đang bàn bạc với nhà phát hành về việc live stream, Cảnh Hoan thì nằm trên sofa sau lưng anh, ôm điện thoại, treo nhân vật đứng ngơ ra ở Đàn Thờ Trời.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Ăn Ăn, đánh phó bản không?”
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Không đánh! Tôi đang nạp năng lượng cho cuộc sống!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Năng lượng gì?
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Đọc truyện H!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: …
Mỗi lần gặp tình huống này, lương tâm của tên trai giả gái Cảnh Hoan lại có hơi nhức nhối.
Cậu nghĩ một lúc, gõ chữ: Vậy tôi không quấy rầy cậu phát triển khỏe mạnh…
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Huhuhu hai cậu trai này hợp nhau quá, tôi khóc luôn rồi!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh:? Hai cậu trai??
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Đúng vậy! Truyện mới của tác giả tôi thích đó! À cậu không xem Đam Mỹ nhỉ? Vậy xem như tôi không nói gì.
Ngày nào Cảnh Hoan cũng ngâm mình trên mạng, tuy chưa từng tiếp xúc nhưng cũng biết đến khái niệm “Đam Mỹ”.
Truyện H của… hai thằng con trai?
Cảnh Hoan nuốt nước bọt, nhìn lén Hướng Hoài Chi.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Cho tôi xem với được không?
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: (kinh ngạc) Cậu cũng xem á?!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Thỉnh thoảng…
[Bạn bè] Yêu Là Chia Cậu Ăn: Chắc chắn cậu chính là người chị em lạc mất nhiều năm của tôi! Check WeChat! Tôi đề cử cho cậu ngay!
Cảnh Hoan mở WeChat, quả nhiên nhận được một file.
Ăn Ăn: Đây là những file TXT mà tôi tự lưu đó! Bên trong có đầy đủ thể loại! Chúc cậu hạnh phúc!
Cảm ơn xong, Cảnh Hoan mở file ra xem.
Bên trong có tám truyện, tên truyện đều rất dài, Cảnh Hoan do dự một lúc, nhấp vào truyện có tên “Cao H”.
Cảnh Hoan lại nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu tải về không phải để làm chuyện bậy bạ đâu.
Cậu chỉ muốn học hỏi thêm thôi.
Nhỡ sau này cần dùng đến…
Cảnh Hoan nhấp vào xem với tâm thế học tập, sau đó co chân lại, đẩy màn hình laptop ra trước mặt như tên trộm, sợ sẽ bị Hướng Hoài Chi phát hiện.
Cảnh Hoan đọc vài chương, biểu cảm tìm tòi trở thành ngờ vực, cả con ngươi cũng run rẩy…
Đệt, sao mới vô mà tên này đã trói người ta rồi?
Còn trói vào xích sắt nhốt lại nữa?
Người anh em à cậu làm vậy là giam giữ bất hợp pháp đấy???
Còn cậu chàng kia nữa, tại sao không phản kháng?!
Tay bị trói nhưng vẫn còn chân mà?!
Đúng là không coi ai ra gì!!!
Nghe thấy tiếng trầm đục do đập tay lên sofa, Hướng Hoài Chi nhíu mày: “Đang xem gì?”
“Tiểu thuyết tội phạm.” Cảnh Hoan cắn răng.
Cảnh Hoan không chịu đựng nổi, mở bộ khác ra xem.
Bộ này bình thường hơn nhiều, chỉ là… cậu không học hỏi được.
Đọc đến chương sáu, nam chính buồn nôn.
Cảnh Hoan đắn đo suy tư, quả nhiên miệt mài quá độ sẽ sinh bệnh.
Lật sang trang sau, nam chính vào bệnh viện, đến khoa Phụ sản.
Cảnh Hoan:?
Cậu hoang mang kéo tiếp, thấy một vị bác sĩ ung dung xuất hiện, cầm báo cáo xét nghiệm ra, nói với nam chính bằng giọng khẩn thiết…
Cậu đã có thai ba tháng rồi, chồng cậu biết chưa?
?
Chuyện này cmn ai mà biết được???
Cảnh Hoan lặng lẽ tắt luôn file.
Hoàng hôn buông, ăn xong thức ăn gọi bên ngoài, Hướng Hoài Chi vào phòng tắm tắm rửa, Cảnh Hoan thì rảnh rỗi đi dạo mấy phòng live stream Cửu Hiệp.
Nhà phát hành quyết tâm tuyên truyền rộng rãi, gần như đều gửi lời mời cho những người chơi có tên trên các bảng xếp hạng ở từng server, Cảnh Hoan lia mắt nhìn danh sách live stream, có rất nhiều cái tên cậu từng nghe từ hồi trước khi bỏ game, danh tiếng của phòng stream cũng chẳng hề thấp.
Kênh của Xuân Tiếu có hẳn ba mươi nghìn người đang xem, Cảnh Hoan tiện tay nhấp vào mới biết Xuân Tiếu mở camera.
Xuân Tiếu để tóc tém trông rất gọn gàng, mặt mày xinh đẹp, giống hệt với hình tượng trong game của cô.
Bên cạnh cô còn có một cô gái tóc xoăn, trang điểm rất nhẹ, lúc cười lên thì hai mắt cong tít lại, Cảnh Hoan đoán đây là Tương Tư Không Màng.
Hai người họ đeo tai nghe cùng kiểu dáng.
Tương Tư Không Màng tựa cằm lên vai Xuân Tiếu, hai người thi thoảng lại nói khẽ vài câu, gần như chẳng mấy quan tâm những lời mà người xem đang chat.
Đây mẹ nó… giống stream game cái gì, rõ ràng là đang live stream phát cơm chó mà?
Cậu tiếp tục lướt danh sách các phòng stream, tìm thấy phòng mà nhà phát hành đã sắp xếp cho Hướng Hoài Chi.
Tên phòng cực kỳ khoa trương: Người chơi cấp thần trong Cửu Hiệp, chiến thần đầu bảng “Tâm Hướng Vãng Chi” lần đầu live stream.
Nhìn số lượng người, Cảnh Hoan giật cả mình.
Còn ba mươi phút mới đến giờ live stream, ấy vậy mà trong phòng đã hơn hai mươi nghìn người chờ sẵn.
Thậm chí cậu còn nghi ngờ trong này có một nửa là người của nhà phát hành cài vào để tạo khí thế cho Hướng Hoài Chi…
Cảnh Hoan lập tức nhảy khỏi phòng Xuân Tiếu.
[Tiểu Điềm Cảnh vào phòng này.]
[Đừng Hỏi Ngày Về: Sao đại thần chưa mở live stream nữa?]
[Đừng Hỏi Ngày Về: Đại thần phu nhân tới rồi!]
[Bán Sinh: Ha ha.]
[Lộ Điều Điều: Tiểu Cảnh bảo Hướng Hướng nhanh lên nào, tôi đã chuẩn bị sẵn quà cho cậu ấy rồi!]
…
Khu bình luận tưng bừng náo nhiệt, toàn là người quen.
Cảnh Hoan vừa định gõ chữ giải thích thì nghe tiếng “ting”, acc của cậu đã được ôm lên mic.
?
Đang hoang mang, quản lý gửi tin nhắn sang.
[Quản lý : Á á á, xin lỗi đại thần phu nhân! Tôi bất cẩn nhấn nhầm nên đã đề cử phòng live stream của đại thần lên đầu rồi! Cứu tôi với! Đại thần vẫn chưa đến sao?]
[Tiểu Điềm Cảnh: Chưa, làm sao đây?]
[Quản lý phòng : Cậu có thể nói vài lời hâm nóng không khí giúp tôi không? Cứu với…]
[Tiểu Điềm Cảnh: Tôi?]
[Quản lý: Đúng vậy, đại thần có nói phòng live stream này là vợ chồng hai người cùng sử dụng… nói gì cũng được hết! Đừng lo bị mắng, bọn tôi đã sắp xếp nhiều quản lý lắm rồi, có sự cố gì sẽ block người ngay.]
Cần cậu nói cái gì…
Cảnh Hoan gãi đầu, vừa định từ chối thì thấy khu bình luận bắt đầu mắng.
[Không mở live stream mà còn lên bảng đề cử, Tâm Hướng Vãng Chi nhờ quan hệ à?]
[Chứ sao nữa, nghe nói bên nhà phát hành còn chỉnh xác suất rèn cho cậu ta đấy, không thì cậu ta lấy đâu ra trang bị tốt vậy?]
[Con trai ruột của Cửu Hiệp.]
[Chua loét thế… rõ ràng là bên nhà phát hành bị nhầm lẫn mà?]
Mắt Cảnh Hoan trở nên sắc bén, cậu cắn răng, kết nối màn hình game với phòng live stream.
Thấy rõ nhân vật game trên màn hình, bình luận lại bùng nổ.
[Tôi đến để xem Tâm Hướng Vãng Chi, không phải đến xem bà xã anh ấy ra vẻ đáng yêu.]
[Tôi thì khác, thậm chí tôi còn muốn nghe Tận trung báo quốc.]
[Lộ Điều Điều: Tiểu Cảnh Cảnh, ông xã cậu đâu?]
Thấy chữ “ông xã”, tim Cảnh Hoan nhộn nhạo.
Cũng đúng, ngoài đời thực không được phát cơm chó, chẳng lẽ trên mạng cũng không cho phát à.
Nói chuyện trong phòng live stream thì cần kiêng kỵ gì đâu?
Cảnh Hoan điều khiển nhân vật game đến bên cạnh Tâm Hướng Vãng Chi, mở mic nói: “Đang tắm. Nhà phát hành nói bảy giờ mở live stream, bây giờ mới sáu rưỡi, mọi người có mắng thì mắng nhà phát hành ấy. Ai mắng anh tôi, tôi cho bay màu hết.”
Mục bình luận im ắng vài giây.
Sau đó là hàng nghìn hàng vạn dấu “???” xộc ra.
Cảnh Hoan sửng sốt, máy tính cũng hơi lag bởi những dấu chấm hỏi kia.
Cậu nhìn thấy một câu trong bình luận…
[Tiên Manh Manh: Xỉu, cậu là ai???]
Cảnh Hoan nhếch môi cười, cơn bực với Tiên Manh Manh lại dâng lên: “Tôi là ai? Tôi là cục cưng bé bỏng của Tâm Hướng Vãng Chi đây…”
Cậu chưa nói xong, điện thoại đã vang ting ting liên hồi chẳng có dấu hiệu dừng lại.
Cảnh Hoan nhíu mày, cúi đầu nhìn, hằng hà sa số tin nhắn nhảy ra giữa màn hình…
Lục Văn Hạo:??? @Tiểu Cảnh Nè
Anh Lộ:???
Cao Tự Tường: Đm vcl tôi nghe thấy một người có giọng nói cực kỳ giống cậu @Tiểu Cảnh Nè
Thu Phong:???
Ăn Ăn:?
Ăn Ăn: … Tiểu Cảnh Cảnh.
Ăn Ăn: Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi cảm thấy… hình như cậu…
Ăn Ăn: Quên mở phần mềm chỉnh giọng rồi…?
Cảnh Hoan sững sờ.
Cảnh Hoan thẫn thờ.
Cậu chậm rãi cúi đầu, thấy trên phần mềm chỉnh giọng chễm chệ ba chữ cái khổng lồ: OFF.
Đầu Cảnh Hoan nổ “oành”, phản ứng đầu tiên là, mình nên dùng quan tài màu gì thì hợp nhỉ?
Tiếng mở cửa vang lên sau lưng.
Hướng Hoài Chi bước ra phòng tắm, bấy giờ còn quấn khăn tắm trên eo, giọng nói khàn đi do hơi nóng: “Anh tắm xong rồi, em muốn tắm không?”