Hướng Hoài Chi vừa làm xong nhiệm vụ ngày thì nhận được thông báo từ hệ thống.
[Bạn bè Tiểu Điềm Cảnh đã chuyển vàng cho bạn, đã bỏ vào kho vàng đặc biệt của bạn, hãy kiểm tra và nhận ngay.]
Anh đến kho vàng, chuyển hết số tiền này và một phần mình đã dùng cho Lộ Hàng.
Làm xong lại ngẫm nghĩ, sau đó chuyển lại năm trăm vàng cho Tiểu Điềm Cảnh.
Tuy giết Yêu Vương không được phần thưởng vật phẩm gì, nhưng thưởng kinh nghiệm cực kỳ phong phú, còn tặng thêm buff Yêu Vương có tác dụng gấp đôi kinh nghiệm trong bảy ngày, vả lại thao tác ném Huyết Trì của Tiểu Điềm Cảnh cũng tốt, anh gần như chẳng cần cắn thuốc, nên năm trăm này xem như tiền giúp đỡ vậy.
Làm xong nhiệm vụ ngày, anh đang định đăng xuất thì mục tin nhắn riêng chợt nhấp nháy.
Tiên Manh Manh gửi đoạn tin nhắn âm thanh dài sáu mươi giây sang, Hướng Hoài Chi nhíu mày, chẳng muốn nghe chút nào.
[Riêng] Tâm Hướng Vãng Chi: Có gì nói thẳng.
[Riêng] Tiên Manh Manh: Anh không muốn nghe giọng của em luôn sao.
[Riêng] Tiên Manh Manh: Trước đây anh luôn đòi bật mic trò chuyện với em rồi mới chịu ngủ.
Hướng Hoài Chi cảm thấy người này thật nhạt nhẽo, không định trả lời.
[Riêng] Tiên Manh Manh: Anh chơi em chán rồi nên định chuyển sang Tiểu Điềm Cảnh phải không.
[Riêng] Tâm Hướng Vãng Chi:?
[Riêng] Tiên Manh Manh: Cô ta tệ như vậy mà anh cũng hứng thú sao?
[Riêng] Tâm Hướng Vãng Chi: Tôi lặp lại lần cuối, mấy tháng trước không phải bản thân tôi chơi acc này, người yêu qua mạng và gặp mặt bên ngoài với cậu không phải tôi. Đừng dây dưa nữa, cũng đừng liên lụy người khác.
Nói xong, Hướng Hoài Chi trực tiếp đăng xuất.
Vừa tắt máy, điện thoại đã vang lên. Anh nhìn màn hình hiển thị, cầm điện thoại ra ban công.
Gần đây Mãn Thành đã vào mùa mưa, Hướng Hoài Chi nhìn màn mưa bên ngoài, bắt máy: “Mẹ.”
“Ừ.” Tiếng mạt chược va nhau vang lên bên kia: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ạ, còn mẹ?”
“Ăn rồi, đang tán dốc với mấy dì của con này.” Mẹ Hướng nói: “Ngoài trời đang mưa, mẹ chỉ định gọi đến để hỏi chân con còn đau không?”
Mấy tháng trước Hướng Hoài Chi chơi bóng rổ bất cẩn bị ngã gãy xương, không nghiêm trọng lắm, cả bác sĩ cũng nói chỉ cần bó bột nghỉ ngơi nửa tháng là được. Nhưng mẹ anh lại không thấy vậy, cứ bắt anh phải ở nhà nghỉ ngơi hơn hai tháng, uống canh bổ xương muốn nôn luôn mới thả anh về trường.
“Không đau, con chỉ bị ngã thôi, đâu phải phong thấp.” Hướng Hoài Chi dựa lên cửa sổ: “Mẹ quan tâm bố còn hay hơn.”
“Ông ấy thì có gì để quan tâm chứ?” Đầu bên kia vang lên tiếng cạch nhỏ: “Này xin lỗi nhé, ù nữa rồi… Hướng Hướng à, vậy mẹ cúp máy nhé, con ở trường học hành tốt đấy.”
Hướng Hoài Chi cười bất đắc dĩ: “Biết rồi ạ.”
Hôm sau, Hướng Hoài Chi có tiết học cả ngày.
Sáng sớm Lộ Hàng đã buồn ngủ, cứ ngồi cạnh anh gật gù mãi, chẳng bao lâu đã ngáy khò khè.
Hướng Hoài Chi vỗ anh ta dậy trước khi giảng viên tức giận.
Lộ Hàng dụi mắt: “Sao… tan tiết rồi à?”
Hướng Hoài Chi nói giọng lạnh nhạt: “Vậy thì chưa, nhưng cậu mà ngủ tiếp thì đừng mơ được điểm nào trong môn này nữa.”
Lộ Hàng giật mình, thẳng lưng ngay tắp lự.
“Mẹ, phải trách bộ phim đó, ngốn gần ba tiếng đồng hồ, đêm qua tôi xem xong cũng gần bốn giờ sáng.” Lộ Hàng ngáp một cái: “Thôi xong, tôi còn buồn ngủ lắm… Thôi, tìm chút chuyện làm vậy.”
Dứt lời, anh ta lấy điện thoại ra lướt diễn đàn Cửu Hiệp.
“Này, có người đăng video cậu và Tiểu Điềm Cảnh giết Yêu Vương kìa. Mới một tối thôi mà hơn chục nghìn lượt truy cập, ghê gớm đấy người anh em.”
Hướng Hoài Chi: “Mới chục nghìn thôi à?”
“Hê hê coi giọng điệu của cậu rồi, video đánh PK liên server của người ta cũng không tăng nhanh như cậu.” Lộ Hàng lướt xuống, chợt nhìn thấy một thứ, ngón tay khựng lại, sau đó hô lên đầy kinh ngạc: “… Mẹ ơi!”
Giảng viên không nhịn được nữa: “Em Lộ Hàng này, em không muốn nghe thì ra ngoài, đừng ảnh hưởng những bạn học khác!”
Lộ Hàng: “… Em sai rồi ạ.”
Giảng viên vừa dời mắt đi, Lộ Hàng đã vội kéo vạt áo Hướng Hoài Chi, đưa điện thoại sang: “Cậu mau xem nè!”
Hướng Hoài Chi cúi đầu nhìn thoáng qua: “Đây là gì?”
Lộ Hàng: “Lời tỏ tình của Tiểu Điềm Cảnh!”
Lộ Hàng: “Đối tượng bày tỏ là cậu!”
Hướng Hoài Chi: “…”
Cuối cùng anh cũng rời mắt xuống nhìn điện thoại.
Là video phát sóng trực tiếp của Tiên Manh Manh, bấy giờ đang chiếu đến đoạn đối thoại riêng của Tiên Manh Manh và Tiểu Điềm Cảnh.
Khi anh nhìn thấy mấy chữ “đàn ông không hư, đàn bà không yêu”, khóe môi co giật, chẳng biết nên phản ứng bằng vẻ mặt gì.
Lộ Hàng nghẹn đỏ cả mặt vì nín cười: “Anh Hướng, có đó không?”
“Có con mẹ cậu.” Hướng Hoài Chi ném điện thoại về.
“Sao, Tiểu Điềm Cảnh gọi được, tôi không gọi được à?” Lộ Hàng nói: “Uổng cho tôi còn ngủ với cậu hai năm!”
Hướng Hoài Chi sửa đúng: “Là ngủ cùng phòng hai năm. Hơn nữa cô ấy không gọi tôi như vậy.”
Lộ Hàng: “Vậy cô ấy thường gọi cậu là gì?”
Anh ơi.
Anh Chiến Thần ơi.
… Hình như cũng không ổn hơn anh Hướng bao nhiêu.
Hướng Hoài Chi mím môi: “Dù sao cũng không gọi như vậy, cậu có học nữa không? Không muốn học thì ra ngoài, đừng ảnh hưởng tôi học.”
Lộ Hàng gật đầu, chụp màn hình đoạn đối thoại lưu về máy: “Được, cậu học đi, tôi xem bình luận.”
Một lúc sau, Hướng Hoài Chi đặt bút xuống: “Bình luận nói gì?”
Lộ Hàng: “Ồ, cậu học hành đàng hoàng đi, đừng phân tâm nữa.”
Hướng Hoài Chi liếc nhìn anh ta, Lộ Hàng vội nói: “Được rồi được rồi, cũng chẳng nói gì, chỉ nói Tiểu Điềm Cảnh không biết xấu hổ. Ồ… còn có người đang sáng tác chuyện giữa cậu và Tiên Manh Manh kìa, phải công nhận nghe cũng thật lắm, drama hơn mấy phim truyền hình mà mẹ tôi xem nhiều, Tiên Manh Manh bị miêu tả đáng thương khủng khiếp… Tôi mà không biết chuyện thì không chừng cũng đang mài dao chuẩn bị đi đâm tên đàn ông khốn nạn rồi.”
Hướng Hoài Chi: “Cậu không giết nổi tôi.”
Lộ Hàng: “… Ok.”
Hết tiết, hai người cùng ăn bữa tối, sau đó về ký túc xá.
Hướng Hoài Chi tắm rửa ra ngoài thì nghe Lộ Hàng lẩm bẩm: “Cậu xong chưa? Mau vào game đi, mười hai giờ là phó bản reset tiến độ đó, chúng ta còn ba phó bản chưa đánh kìa!”
Hướng Hoài Chi lau tóc, nói giọng lạnh nhạt: “Không dẫn ba buff, hai tiếng là xong.”
“Không dẫn nữa không dẫn nữa, lần này tôi chỉ gọi hai người, còn một buff thì do giọng không đủ ngọt nên bị loại rồi.” Lộ Hàng mở danh sách bạn bè ra xem: “Tôi gọi thêm một DPS vậy… Ồ, giờ này hình như bạn bè đánh phó bản hết rồi.”
Hướng Hoài Chi mở máy, đăng nhập Cửu Hiệp.
Vừa vào đã nhận ngay tin nhắn của Tiểu Điềm Cảnh.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: . Anh ơi, sao anh trả em vàng vậy?
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Phí giúp đỡ Yêu Vương.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Không đâu không đâu! Là anh giết giúp em mà, nếu cho tiền thì phải là em cho anh chứ.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Chờ em hái xong thuốc rồi gửi lại anh nhé (xoa đầu)
Hướng Hoài Chi dời chuột lên ảnh đại diện của Tiểu Điềm Cảnh.
Tọa độ của đối phương ở Cốc Thảo Dược.
Anh bay đến Núi Lạc Hà, định tranh thủ làm vài nhiệm vụ trong lúc Lộ Hàng tìm người thì chợt thấy có đội năm người ở góc phải màn hình, nhìn kỹ lại, danh hiệu trên đầu những người chơi này toàn là “Tinh Anh Nhàn Nhân Các”.
Cũng không biết có phải ảo giác không, anh cảm thấy sau khi gặp anh, hình như đội trưởng của họ đã đi đường vòng để khuất tầm mắt của anh.
Vài giây sau, Hướng Hoài Chi hiểu ra.
Trong thế giới Cửu Hiệp, mỗi bản đồ đều liên kết với nhau, có vài bản đồ được bay thẳng, có bản đồ thì không, cần phải đến cổng truyền tống chỉ định mới vào được.
Cốc Thảo Dược là một bản đồ không thể bay thẳng, cần đến cổng truyền tống của Núi Lạc Hà để vào.
Năm người này muốn đuổi giết Tiểu Điềm Cảnh đây mà.
“Đi mau.” Bấy giờ, không biết ai trong đội kia mở mic giục: “Đừng để Tâm Hướng Vãng Chi nhìn thấy, nhỡ anh ta nhúng tay thì chúng ta còn giết cái giống gì nữa.”
“Ai nói không được? Các cậu tưởng Tiểu Điềm Cảnh tự dâng mình à, không thấy hôm qua Tâm Hướng Vãng Chi còn giúp cô ta giết Yêu Vương đó sao?”
“Mẹ, tôi quên mất đang mở mic tất cả kênh…” Giọng nói im bặt.
Hướng Hoài Chi thao tác nhân vật game giúp NPC vẽ tranh.
Nhàn Nhân Các huênh hoang đuổi giết Tiểu Điềm Cảnh như thế, nếu cô ấy thật lòng muốn trốn, ở mãi trong khu an toàn một tuần thì lửa nhiệt của đám người kia cũng sẽ nguội xuống thôi.
Nhưng cô ấy cứ cứng đầu vậy đó, vài ba hôm lại đi dạo loanh quanh bên ngoài khu an toàn, thế thì bị giết cũng tự chịu, chẳng đáng thương gì.
Đang nghĩ ngợi, người chơi cứng đầu nọ chợt gửi tin nhắn đến.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: [Linh Thảo Hồi Phục]
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Anh ơi em đào được cái này nè!
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Hình như giết Chiến Thần cần nguyên liệu này đúng không? Chờ em đào xong sẽ tặng anh nha (hôn gió)
Hướng Hoài Chi: “…”
Rốt cuộc đầu óc người này toàn nghĩ cái gì vậy.
Anh dự tính, từ tọa độ hiện giờ đến chỗ cô ấy phải đi hai phút, chắc năm người kia sắp đến rồi.
Thôi, bị giết một lần cũng được, xem như bài học. Bản thân người ta còn chẳng để tâm chuyện bị giết, anh có gì phải bận lòng chứ.
Mười giây sau.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Đánh ba phó bản Thủy Yêu chưa.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Bay sang NPC thành chính, trong giây không đến thì thôi.
Cảnh Hoan đang gặt thuốc vui vẻ, thấy tin nhắn thì sửng sốt.
Mười giây? Chạy giặc à?
Mắng xong, cậu vội dừng động tác gặt lại, niệm chú ba giây tại chỗ, sau đó vút một tiếng về thành chính.
Năm người Nhàn Nhân Các vừa đến hiện trường bấy giờ đực mặt ra tại chỗ, mở trừng mắt nhìn Tiểu Điềm Cảnh bay đi, cả buổi trời vẫn chẳng hoàn hồn được.
“…”
“Mẹ! Tôi đã nói rồi mà! Chắc chắn Tâm Hướng Vãng Chi đã mật báo cho Tiểu Điềm Cảnh! Cậu xem cô ta mới gặt thuốc được một nửa đã bỏ ngang!”
Bên kia, Lộ Hàng xem danh sách bạn bè, vẫn chưa gọi được người: “Thôi, tôi tìm người lạ trên kênh thế giới vậy. Chậc, tôi ghét dẫn người lạ đánh phó bản Thủy Yêu lắm, dễ chết.”
“Không cần đâu, tôi gọi được rồi.” Hướng Hoài Chi nói: “Tập họp ở thành chính.”
“Đến đây!” Lộ Hàng dẫn theo hai buff của mình bay thẳng đến thành chính: “Đến đây, cậu xin vào đội luôn đi. Cậu gọi ai vậy? Thuật Sĩ? Pháp Sư? Hay phái tấn công vật lý?”
“Hồ Tiên Động, đưa đội trưởng cho tôi.”
Lộ Hàng chuyển chức đội trưởng cho anh: “Cái gì?! Cậu gọi phái đó đến làm gì? Cổ vũ cho chúng ta à? Còn chẳng bằng gọi thêm một buff… Khoan.”
Anh ta khựng lại: “… Cậu gọi Hồ Tiên Động nào?”
Vừa dứt lời, giao diện đội bỗng xuất hiện thêm một người.
Ngoại hình quen thuộc, nhân vật game quen thuộc, đuôi cáo quen thuộc.
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: (bất ngờ) (mừng rỡ) (tung hoa)
[Đội] Tiểu Điềm Cảnh: Chào buổi tối mọi người ơi (hôn gió)