Hôm sau nghe giảng, Cảnh Hoan ngồi hàng cuối đeo tai nghe xem video.
Lục Văn Hạo dựa lên lưng ghế, hai tay buông thõng bên người lắc lư qua lại, quay đầu với vẻ chán chường: “Hoan Hoan, sao mới sáng sớm mà cậu đã cầm điện thoại rồi?”
Nhìn màn hình điện thoại của Cảnh Hoan, cậu ta sửng sốt: “Cậu đang… xem gì vậy?”
Trên màn hình là video PVP của Cửu Hiệp, chàng trai áo đen đang tra tấn anh chàng mặt cọp đối diện một cách tàn nhẫn và máu me.
Tiêu đề video tên “DPS đứng đầu Cửu Hiệp Tâm Hướng Vãng Chi VS Hồ Tiên Động đứng đầu Cửu Hiệp Lạc Cửu.”
“Xem PK.” Cảnh Hoan chẳng thèm quay đầu.
Cậu nghĩ không thông.
Tuy trang bị của cậu không tốt, nhưng hôm qua Tâm Hướng Vãng Chi cũng đổi sang đồ phàm rồi, kết quả cậu chẳng những thua, thậm chí còn chẳng chống đỡ nổi ba phút kia kìa.
Ba phút!!!
Cảnh Hoan chơi Cửu Hiệp đã nhiều năm, chưa từng chịu nhục nhã nhường này.
Tuy Lạc Cửu không có thần binh, nhưng qua ánh sáng tỏa ra từ trang bị, có thể thấy chắc chắn cũng là trang bị cấp thần.
Đa số người chơi thích PVP trong Cửu Hiệp đều từng xem video này, tất nhiên Lục Văn Hạo cũng thế, cậu ta xem lại cùng Cảnh Hoan một lần, tấm tắc rằng: “Tôi từng xem trang bị của Lạc Cửu, toàn là đồ tím thuộc tính mạnh, nhưng trước mặt Tâm Hướng Vãng Chi cũng không chống đỡ nổi mười phút.”
“Mười phút?” Cảnh Hoan mở thanh tiến độ ra, quả nhiên, chín phút bốn mươi tám giây.
“Đúng đó, tôi nghĩ chắc một phần cũng do may mắn nữa, tốc độ di chuyển của Hồ Tiên Động cao như vậy, tỷ lệ chính xác của Hướng thần lại tận %.” Lục Văn Hạo hỏi với vẻ rầu rĩ: “Nhưng sao tự dưng cậu lại xem video PK? Thích PK đến thế thì mua acc về chơi đi.”
Tại sao lại xem video?
Tất nhiên là nghiên cứu cách đánh bại Tâm Hướng Vãng Chi rồi!
Sau một thời gian theo đuổi Tâm Hướng Vãng Chi, Cảnh Hoan cảm thấy không chừng vẫn nên giết Tâm Hướng Vãng Chi nghỉ game, con đường trả thù sẽ dễ đi hơn.
Ôi, con đường trả thù của cậu sao mà lắm chông gai thế.
“Mua acc con khỉ, tôi đâu có thời gian chơi.” Cảnh Hoan đáp bừa.
“Cậu không có thời gian? Vậy thường ngày cậu làm gì? Đêm qua tôi còn cố ý nhìn thử, cậu cũng đâu chơi LOL và PUBG.”
Hết video, Cảnh Hoan nhìn Hồ Tiên Động bị Tâm Hướng Vãng Chi chém bay, dường như nhìn thấy mình của ngày hôm qua.
Cậu nhíu mày: “Thị gian chiến tích của bố cậu à?”
“Đây không phải thị gian, tôi đang quan tâm bạn cùng phòng thôi. Cậu nói xem, cậu dọn ra lâu thế rồi, vừa không ra cửa cũng chẳng chơi game, ngày nào cũng ở trong phòng trọ làm gì?” Lục Văn Hạo nói: “Hay là thế này, tôi có một acc nhỏ, lúc trước mua để làm hoạt động, tặng cậu nhé.”
“Không cần.” Cảnh Hoan từ chối.
Lục Văn Hạo: “Tặng mà cậu cũng không cần?!”
“Sắp thi, không có hứng.”
Câu này không phải nói bậy, tuần sau họ có một đợt thi, mà giờ cậu còn chưa ôn bài nữa.
“Được, vậy thi xong rồi tính.” Lục Văn Hạo sực nhớ một điều: “Dạo này cậu không ra ngoài, đừng nói đang lén ôn bài nhé?”
Đừng nói ôn bài, khoảng thời gian qua vừa rời khỏi lớp, Cảnh Hoan còn chẳng chạm vào sách nữa kìa.
Bị nhắc như thế, Cảnh Hoan cũng thấy lo lắng không rõ nguyên nhân: “Đó là chuyện Tường Nhi mới làm.”
Cao Tự Tường: “Tôi không có. Hay là mai đến thư viện học.”
Ba người đều là thiếu niên nghiệm game, nếu ở trong phòng ký túc xá nhìn màn hình máy tính thì gần như chẳng học được gì. Nên mỗi lần sắp thi, họ đều ở trong thư viện suốt ngày.
“Đừng mai nữa.” Cảnh Hoan nói: “Chiều nay luôn đi.”
Cao Tự Tường: “Chiều không được, tôi phải video call với cục cưng.”
Lục Văn Hạo: “Tôi cũng không được, tôi phải đánh phó bản với bà xã.”
Cảnh Hoan vô cùng mừng rỡ vì mình đã dọn khỏi ký túc xá, không thì mỗi ngày ăn bánh chó cũng đủ no rồi.
Thế là buổi chiều, một mình Cảnh Hoan ôm sách đến thư viện. Bấy giờ đa số sinh viên đều đang có tiết nên thư viện khá vắng vẻ, cậu chọn bừa một vị trí ở gần cửa sổ, ngồi xuống.
Sau đó lấy điện thoại ra, định vọc một lúc.
Cậu mở nhóm thảo luận ba người với bọn Tâm Hướng Vãng Chi.
Tiểu Cảnh Nè: (gõ cửa) Có ai không~
Lộ Điều Điều: Có đây Tiểu Cảnh Cảnh!
Tiểu Cảnh Nè: . Làm được bao nhiêu nhiệm vụ rồi?
Lộ Điều Điều: rồi! Ngày mốt chắc chắn sẽ giết đúng giờ!
Tiểu Cảnh Nè: Ồ ồ được, anh tôi đâu?
Lộ Điều Điều: … Cậu chỉ muốn hỏi tôi câu này đúng không.
Tiểu Cảnh Nè: (^.^) Hì hì, vì anh thân yêu không trả lời tin nhắn riêng của tôi.
Lộ Điều Điều: Biết ngay
Lộ Điều Điều: Cậu ấy vừa chơi bóng về, đang tắm rửa, chắc không thấy nhỉ? Lát sẽ trả lời cậu thôi. Đúng rồi Tiểu Cảnh Cảnh, tôi nói với cậu chuyện này, đội Chiến Thần chúng ta thiếu một người, tôi có thể gọi Thu Phong đến không?
Tiểu Cảnh Nè: Hả, tôi sao cũng được.
Lộ Điều Điều: Hê hê, vậy thì được, trang bị của Thu Phong tốt lắm, cậu ấy đến cũng bớt việc.
Cảnh Hoan tắt nhóm thảo luận, vừa định chuyển sang mục Khoảnh khắc bạn bè thì nhóm chat phòng ngủ của họ nhảy lên.
Lục Văn Hạo: (ảnh)
Lục Văn Hạo: Hoan Hoan, đôi giày này ngầu không? Phiên bản giới hạn, tám giờ sáng mai bắt đầu mở bán trên web XX!
Cảnh Hoan mở ảnh ra xem, phần thân giày là màu bạc và trắng xen kẽ, đường nét đơn giản tuyệt đẹp, chỗ ngầu nhất là logo nhãn hiệu ở mặt bên đôi giày được thiết kế bằng chất liệu đặc biệt, vừa đen vừa sáng.
Tiểu Cảnh Nè: Ngầu!! Bao nhiêu tiền?
Lục Văn Hạo: Hơn tám nghìn thôi!
Tiểu Cảnh Nè: Á á á, mẹ nó, mua >.
Lục Văn Hạo: …
Lục Văn Hạo nhìn biểu tượng cảm xúc bằng ký tự nọ, không nhịn được nói với người bên cạnh: “Tường Nhi này, sao tôi cảm thấy dạo gần đây Hoan Hoan gõ chữ õng ẹo quá nhỉ?”
Thậm chí lần trước Cảnh Hoan còn gửi biểu tượng cảm xúc đỏ mặt cho họ nữa, làm hai người hú hồn hú vía, từng nghi ngờ cậu chàng bị hack acc.
Cao Tự Tường chẳng thèm ngước đầu lên: “Cậu nói câu này trước mặt cậu ấy là biết ngay có õng ẹo không thôi.”
“…” Lục Văn Hạo lặng lẽ câm mồm.
Cảnh Hoan đặt báo thức giờ mở bán, định sáng mai dậy sớm giành mua giày.
“Đàn anh?” Người sau lưng chợt gọi khẽ một tiếng.
Cảnh Hoan ngoảnh đầu, là cô gái lần trước tặng nước cho cậu trong sân bóng, cô ấy có mái tóc xõa dài, mặc áo sơ mi trắng quần jean, tay ôm sách.
Cô gái chỉ vào chiếc ghế cạnh cậu, gò má ửng hồng: “Em ngồi đây được không?”
Cảnh Hoan chớp mắt, cất điện thoại vào với vẻ điềm tĩnh: “Tất nhiên là được.”
Hướng Hoài Chi ra khỏi phòng tắm thì thấy có bốn tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.
“Trong mười mấy phút cậu tắm rửa, Tiểu Cảnh Cảnh đã đến tìm tôi.” Lộ Hàng nói với vẻ đầy hứng thú: “Cậu mau xem có phải cần tìm cậu bàn chuyện ‘chung thân đại sự’ gì không.”
Hướng Hoài Chi im lặng mở điện thoại ra.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi thứ Năm vui vẻ nha!
Tiểu Cảnh Nè: Em đang học, buồn ngủ quá =o=
Tiểu Cảnh Nè: Anh đang làm gì thế (ló đầu)
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi, tuần sau em phải thi, chiều ra thư viện ôn bài nước tới chân mới nhảy! Chắc không đánh phó bản với anh được rồi QAQ
Lộ Hàng thuận miệng bảo: “Đúng rồi, hồi nãy tôi hỏi Tiểu Cảnh Cảnh, cô ấy nói không để bụng chuyện Thu Phong sang, vậy tôi đồng ý Thu Phong nhé, người ta hăng hái muốn giúp đỡ, tôi cũng khó từ chối lắm.”
“Tùy cậu.”
“Này, thật ra tôi vốn muốn nhờ Xuân Tiếu, vừa buff được vừa đánh DPS được, nhưng trùng hợp là cô ấy không có thời gian…” Thấy rõ động tác của người phía sau, Lộ Hàng khựng lại: “Cậu đi đâu vậy?”
Hướng Hoài Chi khoác chiếc áo khoác mỏng: “Đi trả sách.”
“Trả sách? Chẳng phải buổi chiều cậu cần đánh phó bản à?”
“Sắp hết hạn rồi.” Hướng Hoài Chi nói ngắn gọn, vớ bừa vài quyển sách trên bàn: “Đi đây.”
“… Ồ.”
Sở hữu ngoại hình đẹp nên từ nhỏ đến lớn Cảnh Hoan từng được rất nhiều người tỏ tình.
Cậu vừa chống tay đỡ đầu, bút đặt dưới cằm, nghĩ bụng nhỡ cô gái đàn em bên cạnh mà tỏ tình, mình nên từ chối thế nào mới phải đây.
Lúc Hướng Hoài Chi vào thì thấy cảnh tượng này.
Cậu chàng rũ mắt nhìn xuống, tập trung đọc quyển sách trên bàn, cô gái bên cạnh đang cúi đầu nhìn lén cậu, một tia nắng chiếu lên hai người họ, giống hệt mấy cảnh trong phim thần tượng học đường.
Trai đẹp gái xinh, rất nhiều người xung quanh đều không nhịn được nhìn lén.
Đúng lúc này, dường như cô gái đã lấy đủ can đảm, bèn quay đầu nói gì đó với Cảnh Hoan.
Ban đầu Cảnh Hoan sửng sốt, sau đó nở nụ cười xin lỗi.
Hướng Hoài Chi rời mắt về, trong tay là hai quyển sách ban nãy lấy bừa, vừa định tìm một vị trí ngồi xuống thì bị đàn em cách đó không xa trông thấy.
Nhìn thấy anh, Cảnh Hoan sửng sốt, sau đó nâng tay chào hỏi, vì không được làm ồn trong thư viện nên Cảnh Hoan chỉ nói qua khẩu hình miệng: “Đàn anh!”
“…” Hướng Hoài Chi do dự một lúc, vẫn đi sang bên kia.
Lúc anh đi tới trước mặt mình, Cảnh Hoan mới hỏi: “Đàn anh, anh cũng đến ôn bài sao?”
“Trả sách.” Hướng Hoài Chi nói: “Nhân tiện xem thử.”
Cảnh Hoan nhìn mấy quyển sách trên tay anh, toàn là tác phẩm nổi tiếng nước ngoài.
“Em đến ôn thi, tuần sau thi rồi, tự cứu mình thôi.” Cảnh Hoan hỏi: “Chúng ta ngồi cùng nhé?”
Hướng Hoài Chi nhìn cô gái bên cạnh cậu.
“À, cô ấy nói phải đi rồi.” Cảnh Hoan giải thích.
Mặt cô gái càng đỏ hơn, cô vội đứng dậy: “Đúng thế, giờ em phải đi rồi… Đàn anh Hướng ngồi đi.”
Dứt lời, cô gái ôm sách lúng túng rời đi.
Hướng Hoài Chi ngồi xuống thì nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Cảnh Hoan.
“Sao vậy, không thích mẫu con gái này à?”
Cảnh Hoan sửng sốt: “Anh nghe thấy ư?”
“Đoán.”
Với bầu không khí ban nãy, ánh mắt mong chờ của cô gái bỗng chốc hóa thành thất vọng, nhìn vào biết ngay tỏ tình bị từ chối.
“Cũng xem là vậy… Chủ yếu là em vốn không quen biết cô ấy, đồng ý mới lạ đúng không?” Cảnh Hoan vươn vai một cách lười nhác.
Nghe giọng Hướng Hoài Chi, cậu cứ không nén được nhớ đến Tâm Hướng Vãng Chi.
Thế là cười nhạt, buột miệng rằng: “Vả lại em đang theo đuổi người khác.”
Mí mắt Hướng Hoài Chi giật một cái, bình tĩnh rằng: “Vậy à, trường chúng ta sao?”
“Không phải.” Cậu cũng chẳng biết người nọ đang ở xó xỉnh nào trên thế giới này.
“Đó là người như thế nào?”
Cảnh Hoan sửng sốt, sau đó cười rằng: “Không phải chứ đàn anh, anh hứng thú với việc này à?”
Hướng Hoài Chi lật một trang sách: “Hỏi bừa thôi, không tiện thì có thể không trả lời.”
“Cũng chẳng có gì không tiện.” Cảnh Hoan cười nhạo: “Người em đang theo đuổi là một kẻ không ra gì.”
…
?
“Kẻ không ra gì?” Hướng Hoài Chi nghiêng đầu, nhìn cậu với vẻ mặt quái lạ: “Vậy tại sao cậu còn theo đuổi người đó?”
Còn sao được chứ, tất nhiên là có ý đồ riêng rồi.
Cảnh Hoan cũng chỉ đáp bừa thôi, không hề định nói rõ. Dù sao thì chuyện này cậu còn chẳng nói với bọn Lục Văn Hạo, tất nhiên sẽ không kể với Hướng Hoài Chi.
Chờ kế hoạch của cậu thành công, chuyện cậu giả gái sẽ mãi mãi bị chôn vùi trong kho số liệu của Cửu Hiệp cùng với acc của Tâm Hướng Vãng Chi!
“Còn tại sao nữa.” Cảnh Hoan nói giọng đương nhiên: “Vì em thích người đó thôi.”
Vẻ mặt Hướng Hoài Chi phức tạp vô cùng: “Dù người đó là một ‘kẻ không ra gì’?”
“Đúng thế, mỗi người mỗi sở thích mà.” Cảnh Hoan buồn cười, quay đầu nhìn anh: “Đàn anh, anh sẽ không khinh thường em vì em thích nhầm người chứ?”
“…”
Mắt Hướng Hoài Chi tối đi, một lúc sau mới đáp bằng giọng máy móc: “Không đâu.”