Vào buổi tối ngày ăn cơm cùng Hướng Hoài Chi, Lục Văn Hạo một lần nữa chia sẻ bài viết trên diễn đàn vào nhóm.
Họ lại bị chụp ảnh.
Có lẽ đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên khi thấy bài viết này, Cảnh Hoan đã không còn kinh ngạc như lần đầu.
Thấy số lượng bình luận lên đến ba chữ số, Cảnh Hoan bất giấc “chậc” một tiếng.
Sinh viên bây giờ không chịu học hành đàng hoàng, trong đầu toàn nghĩ gì vậy không biết?
Lần này có rất nhiều ảnh, lúc họ đi đường, ngồi trong tiệm cơm, xếp hàng mua trà sữa… đều bị chụp lại cả.
Tiểu Cảnh Nè: Sao đám người này không vào Đại học Truyền thông nhỉ?
Cao Tự Tường: Hết cách, thời buổi bây giờ chuộng hai thằng con trai.
Tiểu Cảnh Nè: …
Cảnh Hoan nhìn lại tấm ảnh.
Tiểu Cảnh Nè: Anh tôi cao hơn tôi nhiều vậy à? Có phải họ kéo chân anh ấy mà không kéo chân cho tôi không.
Cao Tự Tường: Này thì không, đàn anh Hướng cao hơn cậu thật.
Lục Văn Hạo: Sao cậu gọi anh này anh nọ ngọt xớt vậy, tôi cũng lớn hơn cậu, cậu gọi anh xem nào.
Tiểu Cảnh Nè: Cút.
Thứ Bảy, tuy Cảnh Hoan không muốn nhưng vẫn phải đến sân thể dục.
Bàn ghế trong lớp không được tự ý di chuyển, không có không gian cho họ tập luyện, đành đổi sang nơi khác.
Thầy cố vấn thấy cậu, bèn nghếch cằm: “Đến rồi à?”
Cảnh Hoan định đi về phía bọn Lục Văn Hạo, nghe thế buộc phải chuyển hướng.
Cậu cười đến là thật thà: “Đến rồi thưa thầy.”
Cảnh Hoan vừa đến, mấy bạn nữ trong lớp bắt đầu chú ý sửa sang đầu tóc quần áo, hai mắt cứ liếc sang phía cậu mãi.
“Cũng tạm, không trễ giờ.” Chẳng biết nghĩ đến điều gì, thầy cố vấn cho cậu một ánh mắt phức tạp: “Cậu theo thầy sang đây một lát.”
Hai người đi đến cạnh cửa sân bóng.
Cảnh Hoan dừng nhai kẹo cao su: “Thầy, chúng ta mà đi nữa là ra khỏi sân luôn đấy.”
Thầy cố vấn dừng bước, nhìn quanh, sau khi chắc chắn sẽ không bị ai nghe thấy đoạn đối thoại tiếp theo của hai người, bấy giờ mới yên tâm.
“Cậu…” Đây là lần đầu tiên thầy cố vấn gặp chuyện này, bỗng không biết nên mở miệng thế nào: “Cậu hẹn hò rồi à?”
Cảnh Hoan nhíu mày, sao lại là câu hỏi đó.
“Thưa thầy, em đã hai mươi tuổi rồi, dù hẹn hò cũng không được tính là yêu sớm nhỉ?”
Thầy hướng dẫn thẳng thừng: “Chuyện của cậu và Hướng Hoài Chi… là thật à?”
Cảnh Hoan suýt phun kẹo cao su trong miệng ra.
“Không… sao có thể chứ, thầy nghĩ gì vậy?”
“Bất kể có thật hay không, cậu đã là người trong lớp tôi, thì tôi phải nhắc nhở cậu.” Thầy cố vấn nói với vẻ nghiêm túc: “Hẹn hò cũng được, nhưng phải chú ý vấn đề an toàn vệ sinh… ở nhiều phương diện, hiểu chưa?”
Thấy Cảnh Hoan về, Lục Văn Hạo tò mò hỏi: “Hoan Hoan, thầy cố vấn nói gì với cậu vậy?”
Cảnh Hoan đáp qua loa: “Bảo tôi… diễn cho tốt.”
Cậu đâu thể trả lời Lục Văn Hạo là thầy cố vấn tưởng cậu và Hướng Hoài Chi ở bên nhau thật, còn dặn họ chú ý an toàn.
Chậc.
Cậu nâng tay sờ ót mình.
Chuyện gì thế này…
Vai diễn của Cảnh Hoan được quyết định nhanh chóng, thầy cố vấn nói cậu chỉ cần lộ mặt thôi nên quả thật cũng chỉ cần như vậy.
Cậu đóng vai một bảo vệ, là nhân vật dư thừa gần như không có lời thoại nào, cứ đứng trong một góc sân khấu thôi.
Lục Văn Hạo biết chuyện thì gật đầu, châm chọc: “Cũng khó diễn lắm đấy, thảo nào thầy cố vấn còn cất công gọi cậu đến họp.”
Buổi tập dượt bắt đầu, những người khác đều có việc làm, cả bọn Lục Văn Hạo cũng phải chuẩn bị sẵn đạo cụ, chỉ mỗi mình Cảnh Hoan nhàn rỗi ngồi trên ghế khán giả phía trước vọc điện thoại.
Hướng Hoài Chi đang cầm cây chổi mới mua đi về ký túc xá, chiếc điện thoại trong tay rung mãi không ngừng.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ơi~ (ló đầu)
Tiểu Cảnh Nè: Mười giờ rồi, anh mà ngủ nữa là thành (đầu heo) đó nha.
Tiểu Cảnh Nè: (hôm nay cũng đặt trái tim bé bỏng của em ở chỗ anh.jpg)
Mấy tấm ảnh biểu tượng cảm xúc của người này ngày càng nhiều.
Hướng: Đây.
Tiểu Cảnh Nè: Đang làm gì thế >o