Cẩu Tử
Vưu Minh nhìn Giang Dư An, cậu cho rằng vẻ mặt mình lúc này rất nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh, lại không biết rằng lúc này gò má bản thân ửng đỏ, ánh mắt dao động, không dám nhìn thẳng vào mắt Giang Dư An.
Sống đến chừng này, Vưu Minh chưa từng nói chuyện yêu đương. Từng có nữ hài tử nói thích cậu, nhưng có lẽ cậu vì lý do sức khỏe bị việc học làm cho mệt mỏi, không còn tinh lực nói đến việc này.
Đây là lần đầu bị người… Quỷ trắng trợn ve vãn như vậy, Vưu Minh cảm thấy cậu có chút chống đỡ không được.
Cậu cho rằng chuyện như vậy cần phải chậm rãi, bắt đầu từ việc cùng nhau trò chuyện, sau đó đi xem phim cứ theo trình tự như vậy mà tiến hành. Nhưng Giang Dư An hình như không nghĩ như vậy, anh nhìn chằm chằm Vưu Minh, không bỏ qua bất luận biến hóa gì trên mặt cậu.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An, là lần đầu tiên cậu cẩn thận tỉ mỉ quan sát.
Lông mày của anh, đôi mắt, mũi, giống như Thượng Đế tự tay tạo ra, không phải tinh xảo như thiếu niên, mà là nam tính tuấn mỹ, trên người mang theo khí chất bất kham, làm người khác không thể không chú ý, không thể không mê muội vì anh.
Ánh mắt anh mang theo ý cười như có như không, khóe miệng cong lên, làm Vưu Minh thất thần trong nháy mắt.
“Nghĩ xong chưa?” Giang Dư An nhẹ giọng hỏi, giống như ma quỷ dụ dỗ.
Vưu Minh nhỏ giọng: “Anh cúi đầu xuống.”
Giang Dư An hạ mí mắt, chậm rãi cúi xuống.
Vưu Minh hít sâu một hơi, hôn lên trán Giang Dư An.
Cái hôn như chuồn chuồn lướt qua, vừa nhẹ vừa nhanh chóng, Giang Dư An còn chưa kịp cảm nhận tư vị thì đã tiêu thất.
Giang Dư An ngẩng đầu lên, khẽ cười ra tiếng: “Miễn cưỡng chấp nhận.”
Vưu Minh không dám nhìn anh: “Vậy nhanh đi vào.”
Giang Dư An không có được voi đòi tiên, anh nhẹ nhàng đụng vào cánh cổng, cửa sắt liền mở ra, trong màn đêm yên tĩnh không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vốn dĩ lúc trước công nhân đều ở lại trong công trường, từ khi có lời đồn nổi lên, đa số đều chuyển ra ngoài ở.
Vì thế nửa đêm khuya khoắt, trong công trường rộng lớn, ngoại trừ Vưu Minh thì không còn ‘người’ khác.
“Tiếng khóc phát ra từ trên lầu bên kia.” Vưu Minh đi theo tiếng khóc, càng đi càng gần, tiếng khóc càng rõ ràng, càng thê thảm, nam nữ gì đều có: “Thật giống như không chỉ có bên đó.”
Giang Dư An đến bên cạnh cậu, so với Vưu Minh, anh đã gặp qua quá nhiều lệ quỷ cùng ác sát, nhiều đến mức không gợi dậy một tia tâm tình trong anh.
Đêm khuya trên công trường, đường dưới chân không bằng phẳng, bởi vì không có ai bên trong, cho nên không mở đèn. Vưy Minh chỉ có thể dựa vào ánh trăng nhìn đường, mà đêm nay ánh trăng ảm đạm, thỉnh thoảng cậu lại bị cục đá nhô lên bên dưới làm vấp, nhiều lần xém chút té lộn nhào, cũng may là có Giang Dư An đỡ kịp.
Vưu Minh chỉ đành nắm lấy cánh tay Giang Dư An tiến về phía trước.
“Có thể ôm tay tôi.” Giang Dư An nhẹ giọng nói: “Em không cảm thấy tư thế này không thoải mái sao?”
Không hiểu tại sao, Vưu Minh nghe đến hai chữ ‘tư thế’ liền cảm thấy ám muội quỷ dị.
Thế nhưng cậu nỗ lực bắt buộc bản thân không được nghĩ lung tung.
Đại khái là bản thân đen tối thì cảm thân lời nói đen tối đi.
Vưu Minh: “Tôi thấy tốt lắm.”
Giang Dư An thở dài cực nhẹ, cực kỳ tiếc nuối.
Tiểu khu này có biệt thự, cũng có chung cư, chung cư là loại căn hộ thông tầng, chiếm diện tích vô cùng lớn trong tiểu khu, Vưu Minh đang đứng dưới tòa lâu truyền ra tiếng khóc.
“Đã sắp làm xong.” Vưu Minh lần mò vách tường.
Tay vịn cầu thang đã lắp đặt xong, nhưng chưa có thang máy.
Chỉ có thể dựa vào hai chân đi lên.
Vưu Minh hiếm khi trèo cầu thang, chung cư có bốn mươi tám tầng, Vưu Minh trèo được một nửa đã thở hồng hộc, phía sau cậu, Giang Dư An khí định thần nhàn, nhìn Vưu Minh trèo vất vả, cực kỳ săn sóc hỏi: “Tôi cõng em lên? Hoặc cũng có thể ôm.”
Vưu Minh: “Không cần, cảm ơn, tôi tự lên được.”
Cũng may thân thể Vưu Minh đã hồi phục tốt, trèo đến tầng cao nhất cũng không có ngất đi.
Ban công trên tầng cao nhất đã lắp rào bảo hộ, gió đêm thổi qua, Vưu Minh sờ tay, da gà đã nổi đầy cánh tay.
Cậu xoay người nhận lấy balo từ tay Giang Dư An: “Cảm ơn.”
Giang Dư An hỏi: “Cảm ơn chuyện gì?”
Vưu Minh nghiêm túc đáp: “Cảm ơn anh giúp tôi cầm balo.”
Giang Dư An: “Còn gì nữa không?”
Vưu Minh ngẩng đầu nhìn anh: “Cảm ơn anh giúp tôi trúng số.”
Giang Dư An: “Còn có?”
Vưu Minh chớp mắt: “Cảm ơn anh cùng tôi đến đây?”
Giang Dư An thở dài: “Em suy nghĩ thêm.”
Vưu Minh nghĩ tới: “Cảm ơn anh cứu mạng tôi.”
Giang Dư An gợi lên nụ cười bất đắc dĩ.
Vưu Minh biết mình khẳng định không đưa ra câu trả lời Giang Dư An mong muốn, nhưng cậu thực sự không nghĩ ra được, chỉ có thể trước tiên dùng nước sương xoa lên mí mắt.
Mở mắt nhìn lại, vốn tưởng rằng trên này sẽ có dày đặc quỷ hồn, không ngờ lại làm cậu kinh hãi đến mức lùi về sau.
Trước mắt không phải một đám quỷ hồn, mà là một con quái vật khổng lồ.
Nó có thân thể cao lớn, trong ánh mắt Vưu Minh, nó là màu xám, quỷ hồn trong cơ thể nó phát ra tiếng khóc.
Đầu nó rất to, nhưng không giống đầu người, cũng không giống đầu thú, mà giống như một đống bùn nhão, trên mặt toàn là nếp uốn, trừ miệng ra, nó không có ngũ quan, miệng nó có năm tầng, mỗi tầng đều có hàm răng bằng người, lít nha lít nhít dính phía trên, còn không ngừng ngọ nguậy.
“Đây chính là sát.” Giang Dư An nói.
Vưu Minh nuốt nước miếng, thứ này so với quỷ còn đáng sợ hơn.
Ít nhất, quỷ vẫn mang dáng vẻ loài người, cho dù là dáng vẻ lúc chết, vẫn dễ nhìn hơn sát.
Giang Dư An: “Không nghĩ tới sẽ nhanh như thế.”
Vưu Minh nhỏ giọng hỏi: “Nó không nhìn thấy chúng ta?”bg-ssp-{height:px}
Giang Dư An cười khẽ: “Nó không có mắt.”
Vưu Minh: “Vậy nó làm sao nuốt quỷ hồn khác được?”
Giang Dư An nắm lấy vai Vưu Minh, kéo cậu ra phía sau minh: “Đó là bản năng, chỉ có thể nuốt quỷ nhỏ yếu hơn, không có năng lực hại người, mấy ngày nữa thì chưa biết chừng.”
“Em muốn luyện tay, cũng không thể dùng nó.” Giang Dư An trấn an nói: “Ngoan.”
Vưu Minh: “…”
Không rõ vì sao, Vưu Minh cảm thấy Giang Dư An lúc này tràn đầy ý muốn bảo hộ gia trưởng.
Giang Dư An đi về phía ác sát khổng lồ, ác sát không có thần trí, nó chỉ có thể làm theo bản năng, tận đến lúc tiêu tan mới ngừng lại.
Nhưng trước khi tiêu tan, ác sát nhỏ yếu nhất vẫn sẽ cường đại hơn ác quỷ.
Giang Dư An che trước người Vưu Minh, từ góc độ của Vưu Minh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng anh.
Chốc lát trôi qua, Vưu Minh không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy ác sát rít lên, muốn chạy trốn, quỷ hồn bên trong thân thể nó tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, nó muốn chạy khỏi ban công.
Đáng tiếc Giang Dư An sẽ không cho nó cơ hội, Vưu Minh nhìn thấy Giang Dư An giơ tay, ác sát như gặp phải nam châm, cho dù có giãy dụa như thế nào, thân thể vẫn bị chia ra từng mành nhỏ, bị đầu ngón tay Giang Dư An hấp thu.
Vưu Minh lui về sau một bước.
Chỉ là một bước mà thôi.
Giang Dư An cũng đã quay đầu lại.
Con mắt của anh biến thành đen tuyền, không có tròng trắng, đen đến không có tạp màu.
Vưu Minh đột nhiên cẩm thấy Giang Dư An xa lạ làm cho cậu sợ hãi.
Lúc này cậu mới ý thức được rõ ràng, Giang Dư An không phải là người.
Móng tay vốn không dài của cậu bởi vì nắm chặt mà đâm vào thịt phát đau.
Cậu khắc chế sợ hãi của bản thân, khắc chế ý muốn chạy trốn.
Trực giác nói cho cậu biết, Giang Dư An còn cường đại, đáng sợ hơn ác sát rất nhiều.
Tiếng rít chói tai của ác sát dần biến mất, cơ thể khổng lồ của nó hóa thành khói xám, bị Giang Dư An hấp thu.
Không biết có phải ảo giác hay không, Vưu Minh cảm thấy làn da Giang dư An không còn tái nhợt như trước, tuy rằng cũng không được coi là hồng hào.
Vưu Minh đứng tại chỗ, cùng Giang Dư An bốn mắt nhìn nhau.
Ác sát tiêu thất, tia khói xám cuối cùng chui vào đầu ngón tay Giang Dư An, không gian khôi phục yên tĩnh.
Màu đen trong mắt Giang Dư An chậm rãi rút đi, tròng trắng trong mắt lại xuất hiện.
Giang Dư An quay đi về phía Vưu Minh.
Bản năng nói cho Vưu Minh biết người trước mặt rất nguy hiểm, cậu cần phải trốn đi.
Thế nhưng cậu chống lại loại bản năng này, nhìn thẳng vào Giang Dư An.
Giang Dư An đứng trước mặt Vưu Minh, hắc vụ quanh quẩn bên người anh, cả người toàn là âm khí, dù cho chưa đến gần, Vưu Minh đã cảm nhận được khí lạnh từ người anh phát ra.
Không biết có phải ảo giác của Vưu Minh hay không, cậu cảm thấy ánh mắt Giang Dư An nhìn cậu trần đầy cảm xúc không nói rõ, thật giống như một giây sau có thể nuốt cậu vào bụng.
Vưu Minh cho rằng giọng nói của cậu sẽ phát run, lúc nói ra miệng, lại dị thường bình tĩnh: “Giang Dư An, bây giờ trở về sao?”
Giang Dư An nhìn cậu, lâu đến mức Vưu Minh càng thêm khó chịu.
“Tôi còn nghĩ rằng em sẽ sợ.” Giang Dư An cười nhẹ, nắm lấy tay Vưu Minh, nói với cậu: “Sẽ không đi cầu thang.”
Vưu Minh vừa định hỏi ‘Vậy đi đường nào’.
Đã bị Giang Dư An ôm eo, đẩy lên lan can ban công, Vưu Minh ngồi bên trên, trọng tâm bất ổn, gió lạnh thổi qua sau lưng.
Vưu Minh: “…Nhảy lầu?”
Giang Dư An: “Kích thích giống như nhảy bungee vậy.”
Vưu Minh liếc mắt nhìn xuống phía dưới, nói: “Vậy tôi liền nhảy.”
Giang Dư An nhẹ giọng hỏi: “Không sợ?”
Vưu Minh: “Trước đây rất muốn đi nhảy bungee, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.”
Thời điểm học cao trung, cậu vẫn luôn muốn được như các bạn học khác, được đi nhảy bungee, ngồi tàu siêu tốc, thế nhưng cậu không có cơ hội, ba mẹ cũng không đồng ý.
“Hình như chuyện gì cũng không dọa được em.” Hai tay Giang Dư An đặt hai bên người Vưu Minh, gác cằm lên vai cậu, anh hỏi: “Em chỉ cần tin tưởng một việc, đó là tôi sẽ không bao giờ làm hại em.”
Giang Dư An phủ tay lên mắt Vưu Minh, thấp giọng nói: “Em vừa nhìn vào mắt tôi, làm tôi cảm thấy tổn thương.”
Vưu Minh muốn lên tiếng.
Giang Dư An rút tay về, mặt của anh chỉ cách mặt Vưu Minh centimet.
Hình ảnh phản chiếu trong mắt anh chính là đôi mắt Vưu Minh.
Anh nhẹ giọng nói: “Làm sao bồi thường tôi?”
Vưu Minh: “…”
Có cảm giác như Giang Dư An đang giở trò lưu manh là sao?
Vưu Minh đang muốn hôn lên trán Giang Dư An, ngay lúc sắp chạm đến, Giang Dư An ngẩng đầu, miệng hai người chuẩn xác đụng vào nhau.
Chỉ đơn thuần là môi chạm môi, không có bất kỳ thâm nhập nào.
Vẻ mặt Vưu Minh cùng cơ thể cậu đều ngây ra.
Giang Dư An khẽ cắn môi Vưu Minh.
Vưu Minh không biết phải làm sao, không biết phải đón nhận hay nên làm gì.
Đúng lúc này, Giang Dư An ôn nhu dụ dỗ: “Nhắm mắt, mở miệng.”