Cẩu Tử
Đại đa số diễn viên quần chúng muốn được chọn phải chăm chỉ ngồi chờ trong các đoàn làm phim, một số khác thì được trung gian giới thiệu, nhưng phải chia hoa hồng. Cát xê của diễn viên quần chúng rất thấp, mỗi ngày quay được từ một trăm đến ba trăm, có đoàn bao cơm, có đoàn không bao cơm. Cơm hộp cũng có từng loại, có loại là thức ăn nhanh, có loại như cơm hộp ở công trường.
Đoàn phim này của Từ Mộng xem như có tiền, không phải quay phim chiếu mạng, cũng không phải chỉ quay chụp ở bối cảnh này, nữ chính là tiểu hoa đán đang hot, năm ngoái còn nhận được giải ảnh hậu, mặc dù lễ được tổ chức trong nước, nhưng cũng rất đáng giá, fans cũng nhiều.
Kịch bản phim cải biên từ một vở kịch cổ trang nổi tiếng, nói về tranh bá chốn triều đình nhà Đường, chỉ có một diễn viên chính duy nhất, cùng con đường đăng cơ xưng đế của nàng.
Với kịch bản và bối cảnh như vậy, cho dù chỉ là vai quần chúng có năm câu thoại thì cũng có một đám người nằm mơ cũng muốn.
Từ Mộng có thể giành được cơ hội này, cũng là do có người đề cử.
Cho nên cô mới nóng vội như vậy, bỏ qua cơ hội lần này, ai mà biết cơ hội tiếp theo là khi nào?
Tối đến, Vưu Minh nghỉ ngơi trong khách sạn, khách sạn xung quanh đây hầu hết là mới xây, chủ yếu dành cho minh tinh, hoặc đoàn phim lớn nghỉ ngơi. Giá một đêm là tám trăm đồng một phòng rất nhỏ, tuy rằng nội thất không tệ, nhưng hiển nhiên có chút nghẹn khuất. Vưu Minh chọn phòng cho hai người, không gian lớn hơn khá nhiều, cũng tiện nghi hơn phòng đơn.
Đến tối, Triệu Dương và Từ Mộng xách theo xiên nướng cùng tôm hùm đất đến tìm cậu, còn mang theo cả bia.
Từ Mộng có lẽ được Triệu Dương khai sáng qua, vừa vào đến phòng đã xin lỗi Vưu Minh: “Vưu đại sư, lúc sáng là tôi không hiểu chuyện, việc của Triệu Dương cũng là do tôi không suy nghĩ kỹ càng, lúc đó vì quá tức giận anh ấy không giữ tôi lại, cho nên mới dùng chút pháp thuật, đến lúc đó kiểu gì ánh ấy cũng phải tìm đến tôi.”
Từ Mộng sảng khoái nói: “Lúc nãy anh ấy đã nói với tôi không ít, tuy rằng ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp tôi không còn ưu điểm gì, biết sai mà sửa cũng xem như một ưu điểm đi.”
Vưu Minh để hai người vào trong, đối mặt với tình huống như vậy cậu cũng rất vô lực, thanh quan khó đoạn chuyện nhà. Trong tiểu khu trước của nhà cậu, có một nhà kia, vợ nghi ngờ chồng ngoại tình, nửa đêm bưng một chậu nước sôi dội lên người chồng, ông chồng bị bỏng nghiêm trọng bị đưa đi bệnh viện, chữa trị một thời gian dài mới tốt lên, việc còn kinh động đến cảnh sát địa phương, trong lúc ông chồng đang hôn mê thì bà vợ bị bắt tạm giam.
Cha mẹ chồng tố bà vợ cố ý gây thương tích.
Kết quả ông chồng vừa tỉnh lại, thế nào cũng không muốn kiện bà vợ, còn muốn cha mẹ đón vợ về, hai người còn phải trải qua cuộc sống tốt đẹp.
Làm cho người khác cảm thấy thật không hiểu nổi.
Còn có hai vợ chồng nhà kia đánh nhau, bà vợ bị đánh đến mức nhập viện, nói thế nào cũng không ly hôn, xuất viện về nhà đánh tiếp, một bên cãi nhau một bên ném đồ.
Mỗi cặp vợ chồng đều không giống nhau, người yêu cũng là như vậy.
Người khác cảm thấy bọn họ não tàn, chính bọn họ lại cảm thấy bản thân trải qua rất hạnh phúc.
Vưu Minh ngồi trên ghế đối diện, nói với Từ Mộng: “Là Triệu tiên sinh mời tôi tới, Triệu tiên sinh đã không truy cứu, tôi nào có lập trường để truy cứu.”
“Pháp thuật không phải nguyền rủa, cơ bản chỉ dùng để giáo dục, phê bình là chính, chính cô phải nhớ kỹ.”
“Lần này là tôi, nếu như lần sau dùng pháp thuật trên người khác, người ta mời thiên sư tới, cô phải tự mình gánh hậu quả.”
Từ Mộng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vưu Minh, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi biết, chỉ là… Tôi chỉ muốn anh ấy giữ tôi lại.”
Triệu Dương ở bên cạnh khổ sở nói: “Lúc đó chỉ là anh không có mặt mũi để giữ em, Mộng Mộng, anh sai rồi!”
Hai người sến sẩm xong, đem xiên nướng và tôm đặt lên bàn, mở ba lon bia, Triệu Dương nói: “Vưu đại sư, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào, anh giúp tôi tìm được Mộng Mộng, lát nữa còn phải đi giải quyết việc của đoàn phim, cho nên tôi mua xiên nướng tới, đợi chúng ta ăn no lại đi xem.”
“Lúc trước thấy anh ăn thanh đạm, cho nên nói chủ quán không làm quá cay, bia này làm từ lúa mạch tinh khiết, uống có vị ngọt, mùi vị rất được.”
Từ Mộng cũng nói: “Anh thử đi, quán này làm rất được, tôi và bạn bè đều thích ăn quán này.”
Trước đây Vưu Minh chưa từng ăn xiên nướng, lúc trước dạ dày cậu như thủy tinh, không thể ăn cay, muối cũng không thể ăn nhiều, bột ngọt càng không thể đụng. Ớt là thứ gì? Cậu cũng chỉ nghe qua, nhìn qua, chứ không được hưởng qua, đối với mỹ thực vỉa hè, Vưu Minh vẫn luôn muốn nếm thử.
Ba người vừa uống bia vừa ăn xiên nướng.
Vưu Minh bị cay đến đỏ mặt, môi sưng đỏ, hai mắt cũng lấp lánh ánh nước, nhưng vẫn không nhịn được miệng.
Triệu Dương ăn được cay hơn so với Vưu Minh và Từ Mộng: “Quê mẹ tôi ở Tứ Xuyên, lúc bé mẹ tôi vẫn còn, mỗi ngày đều làm món thịt luộc phiến, cá chua cay, món ngọt cũng có, thịt xé sợi vị cá, gà Cung Bảo cho tôi ăn, cho nên lớn lên khẩu vị tôi luôn thiên về cay ngọt.”
Từ Mộng thì lại nói: “Quê tôi ở Quảng Châu, thích ăn xá xíu, khẩu vị thiên về ngọt.”
Vưu Minh im lặng không nói, cậu là khẩu vị gì?
Khẩu vị nhạt?
“Nếm thử tôm hùm này.” Triệu Dương mang bao tay lột cho Vưu Minh một con: “Đừng nghĩ lúc này chưa tới mùa tôm hùm, chưa phải rất lớn, thế nhưng rất tươi, trước khi vào nồi còn nhảy tưng tưng, xử lý cũng sạch sẽ, mùi vị tốt, đặc biệt thơm.”
Vưu Minh dùng đũa nhận lấy, tôm hùm còn cay hơn xiên nướng, trong nháy mắt nước mắt của cậu đã muốn trào ra.
Làn da từ trắng biến thành đỏ, Từ Mộng nhìn đến ngẩn ngơ.
“Đại sư, anh dùng mỹ phẩm loại gì?” Từ Mộng vẻ mặt thành khẩn hỏi: “Anh nói cho tôi, tôi đảm bảo sẽ không nói cho người khác biết, dùng mỹ phẩm dưỡng trắng sao? Lúc trước tôi có mua qua, nhưng dùng không có tác dụng.”
Vưu Minh uống chút bia, người có chút vựng, nói chuyện cũng trực tiếp hơn nhiều.
“Da cô có lông, có dùng mỹ phẩm loại nào cũng vô dụng.”
Từ Mộng trợn mắt há mồm: “… Thì ra… Là như vậy à?”
Từ Mộng vẻ mặt đưa đám: “Tôi còn đi châm cứu dưỡng nhan, thật lãng phí! Tiền của tôi!”
Chờ ăn uống no đủ, dọn dẹp rác xong, ba người mới đến phim trường.
Giờ này còn rất nhiều đoàn phim quay đêm, hoặc quay bù cảnh, huyên náo như ban ngày. Chỉ có bãi quay của đoàn phim Từ Mộng là không có ai, đối lập hoàn toàn với các đoàn phim khác.
Vưu Minh đương muốn bước vào cửa phòng cổ đại của đoàn phim, người có chút rượu mơ hồ nháy mắt thanh tỉnh.
Cậu nhẹ giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Phía sau cậu, Triệu Dương và Từ Mộng vội vàng đứng im, hai người ôm nhau run lẩy bẩy.
Vưu Minh nhẹ giọng niệm chú: “Nam mô táp sỉ lẩm bẩm…”
Niệm xong chữ cuối cùng, cảnh vật xung quanh không chút biến hóa.
Cũng không nhìn thấy quỷ.
Là chú ngữ không phát huy tác dụng, hay là nơi này căn bản không có quỷ? Việc ma quái là do người sống giở trò?
Vưu Minh mím môi, đi vào bên trong.
Bên trong phòng không mở đèn, cảnh tượng cổ đại khiến người ta có cảm giác khác thường, Vưu Minh vén rèm, từng bước đi vào bên trong.
Triệu Dương và Từ Mộng ôm nhau, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên vào hay không.
Vưu Minh đi phía trước không lưu ý đến hai người, cậu nghe thấy tiếng xé vải vóc vang lên ‘xoẹt xoẹt’ ngay bên tai, trong bóng tối càng làm cho người ta sợ hãi.
Cậu men theo tiếng động tìm đến, rốt cuộc tìm thấy mục tiêu trong phòng đạo cụ tạm thời.
Gian phòng nhỏ không có cửa sổ, chỉ có thể dựa vào ánh sáng len lói qua khe cửa để nhìn, có lẽ vì không thường dùng, bên trong có một cỗ mùi bụi bặm không cách nào xua đi. Vưu Minh xuyên thấu qua khe hở cánh cửa, nhìn thấy một bóng lưng của ma nữ.
Cô ta mặc một thân chỉnh tề áo liền váy, váy áo rách nát cực kỳ, trên đầu đội mũ vàng, khảm nạm mã não, thân thể cô ta đẫy đà, quay lưng về phía Vưu Minh, cầm diễn phục trong tay, từng cái từng cái mà xé.
—— Cô ta không phải là người.
Càng giống nữ diễn viên chết trên phim trường.
Vưu Minh gõ cửa.
Nếu như xác định là ác quỷ, đọc chú ngữ tiếp cũng không muộn.
Dù sao những chú ngữ này cậu học chưa lâu lắm.
Nữ quỷ nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu nhìn về phía Vưu Minh đang đứng.
Sau khi nhìn thấy mặt nữ quỷ, Vưu Minh liền ngẩn người, cùng diễn viên nữ đột phát bệnh tim mà Từ Mộng nói qua căn bản không phải một người.
Nữ quỷ này rất đẹp, không gầy, khuôn mặt tròn trịa, ngũ quan không đủ tinh xảo, lại tạo ra cảm giác yêu mị không thể nói rõ, không có vẻ nhu nhược, trái lại còn phóng khoáng tự nhiên, khí thế bức người.
Nữ quỷ híp mắt: “Phàm nhân, ngươi nhìn thấy ta?”
Vưu Minh phục hồi tinh thần: “Thực ra cô nên gọi tôi là người sống.”
Nữ quỷ: “Ngươi nhìn thấy ta? Có thể nghe được ta nói, vậy tốt, ngươi đến rất đúng lúc! Đưa hết những thứ này đến cho ta xé! Xé hết!”
Vưu Minh vẻ mặt mộng bức: “Tôi có thể hỏi vì sao chứ?”
Nữ quỷ vẻ mặt khinh bỉ: “Nói đây là trang phục chế theo thời Đường, giống lịch sử trăm phần trăm, bọn họ sao lại không biết xấu hổ như vậy? Bắt nạt người thời Đường chúng ta chết hết rồi đúng không? Mỗi ngày chúng ta mặc y phục lộ ngực sao? Cho dù mặc cũng không mặc loại lộ vai lộ lưng!”
“Không ngại ngùng nói tôn trọng lịch sử! Không biết xấu hổ!”
Vưu Minh: “Đây là đoàn phim giả tưởng, chỉ là dùng bối cảnh Đường Triều…”
Nữ quỷ hừ một tiếng, hừ đến mềm mại đáng yêu: “Ta không quan tâm, không được chính là không được!”
Nữ quỷ căm tức nhìn Vưu Minh: “Ngươi tới làm gì?”
Vưu Minh: “… Là như vầy, có diễn viên trong đoàn phim đến tìm tôi giúp đỡ, bởi vì có cô ở đây, đoàn phim không có cách nào thuận lợi quay chụp.”
Nữ quỷ: “Ta đây mặc kệ, ấn theo bối phận, ta có thể tính là tổ tông của tổ tông các ngươi, kính già yêu trẻ, truyền thống mỹ đức!”
Vưu Minh thở dài: “Cho dù tuổi tác cô có lớn hơn nữa, cũng phải nói đạo lý, đoàn phim người ta cũng không quảng cáo rùm beng nói giống một trăm phần trăm lịch sử, chỉ là mượn dùng bối cảnh, tuyên truyền cùng website đều có chú thích thật to.”
Nữ quỷ giận không thể át: “Ai cho bọn họ mượn dùng bối cảnh Đường triều?! Làm sao không mượn Nguyên triều? Không mượn Tống triều? Triều đại khác ta không xen vào, ta chính là muốn quản Đường triều! Mớ y phục này không được chính là không được!”
“Có công chúa nào mặc lộ vai lộ lưng lộ ngực?” Nữ quỷ há mồm chê bai trang phục từ trong ra ngoài: “Thợ thủ công cũng không tốt! Tay áo sa lam thế mà lại dùng chất liệu vải mùng! Các ngươi không ngại mất mặt, ta còn ngại mất mặt đây!”
“Vậy… Cô là muốn thế nào?” Vưu Minh dùng ngữ khí ôn hòa thương lượng với nữ quỷ.
Nữ quỷ thở phì phò nói: “Dù sao bọn họ không thể tiếp tục đóng phim như thế, khác nào bôi đen chúng ta? Ai không biết còn cho rằng người Đường triều chúng ta chính là không có đức hạnh như vậy!”
Vưu Minh: “Luôn có cách giải quyết, cô cũng không muốn bị cường ép đuổi đi đúng không?”
Nữ quỷ cười lạnh: “Ngươi uy hiếp ta?”
Vưu Minh không biến sắc: “Không dám.”
Nữ quỷ giận dữ nhìn Vưu Minh, hai người đối diện, ai cũng không lùi bước, không biết giằng co như thế bao lâu, nữ quỷ mới nói: “Ta có một điều kiện.”
Vưu Minh nghiêm túc: “Mời nói.”bg-ssp-{height:px}
Nữ quỷ: “Để ta gặp chỉ đạo trang phục, ta muốn nói cho hắn biết, trang phục Đường triều không phải như vậy, kiến thức cơ bản không có mà chạy đến làm chỉ đạo, người hiện đại các ngươi còn chấp nhận.”
Vưu Minh nghĩ đến Từ Mộng chỉ là diễn viên quần chúng, phỏng chừng không thể gặp được chỉ đạo trang phục, trước hết chỉ có thể nói: “Tôi sẽ trở về thương lượng với bọn họ, mấy ngày tới chờ chúng tôi thương lượng ra quyết định, cảm phiền cô không tiếp tục phá tài vật của đoàn phim.”
Nữ quỷ: “Ta còn không hiếm lạ đâu!”
Đối với quỷ như thế này, Vưu Minh không có biện pháp nào tốt, trực tiếp thu phục thì quá tàn nhẫn, dù sao người ta ngoại trừ xé quần áo cũng không làm ra chuyện xấu gì, làm ngơ không quản thì cũng không tốt lắm.
Sau khi quyết định thời gian gặp lại giữa hai bên, Vưu Minh mới ra khỏi phòng.
Chờ cậu ra khỏi phòng rồi, thanh âm xé quần áo cũng không tiếp tục vang lên nữa.
Đôi tình nhân nhỏ đứng ôm nhau run lẩy bẩy trước cửa thấy Vưu Minh đi ra, tựa như thấy người thân, vội tiến lên đón.
Mồ hôi lạnh trên trán Triệu Dương đều toát ra: “Vưu đại sư, anh không biết, sau khi anh vào bên trong đó tôi và Mộng Mộng cảm thấy đặc biệt lạnh.”
Từ Mộng điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Vưu Minh kỳ quái nhìn Từ Mộng: “Hồ ly cũng sợ quỷ sao?”
Yêu ma quỷ quái, hồ ly tinh chính là yêu, quỷ quái còn xếp sau yêu ma, làm sao có thể sợ quỷ?
Từ Mộng rụt cổ, nói: “Tôi chưa từng thấy quỷ, hơn nữa anh không thể có thành kiến với yêu quái, tôi là yêu quái nhìn hồ lô oa và hoa tiên tử lớn lên!”
Vưu Minh cười cười, nói ra lai lịch của nữ quỷ cùng điều kiện của cô ta cho hai người nghe.
“Nếu như không đáp ứng được điều kiện đưa ra, tôi kiến nghị các người nên tìm người đuổi quỷ. Tôi còn chưa đuổi quỷ bao giờ, mà cô ta không hồn phi phách tán thì sẽ không bỏ qua.”
Từ Mộng cắn răng nói: “Ngày mai tôi thử xem có thể nói với đạo diễn hay không.”
Triệu Dương: “Mộng Mộng, em còn có thể nói chuyện với đạo diễn à?”
Từ Mộng: “… Đều có thể nói, nhưng đạo diễn có đồng ý hay không lại là chuyện khác.”
Phim trường lớn như vậy, đạo diễn cùng người phụ trách cũng không thể tự tìm đến phòng tối để xem xét.
“Làm phiền Vưu đại sư ở lại đợi thêm mấy ngày.” Triệu Dương ngại ngùng nói: “Thế nhưng nói đi nói lại… Quỷ Đường triều vì sao còn ở đây không đi đầu thai?”
Vưu Minh giải thích: “Người sau khi chết, quỷ môn quan chỉ mở một phút, từ quỷ môn quan đi qua Hoàng Tuyền lộ, vượt sông Vong Xuyên, đến cầu Nại Hà, đến chỗ Mạnh Bà nhận một chén canh mạnh bà, sau đó mới có thể đi đầu thai.”
“Rất nhiều người sau khi chết không muốn tiến vào quỷ môn quan, hoặc vì nguyên nhân khác mà bỏ lỡ thời gian, chỉ đành du đãng ở trần gian, có người thân cung phụng còn đỡ, nếu không có ai cung phụng, chẳng mấy chốc sẽ hồn phi phách tán, hòa vào trong trời đất.”
“Có một số ít quỷ thì không như vậy, chúng trở thành quỷ tu, mặc dù không được xem là quỷ thuần túy, cũng có thể coi như chủng loại khác, thời gian trôi qua, chúng sẽ trở nên lớn mạnh, thậm chí có thể biến hóa thành người.”
Triệu Dương nói: “Vậy tôi sau này chết không cần phải đi đầu thai đi? Nói không chừng có thể thành quỷ tu, không khác với trường sinh bất lão là bao, chẳng phải là càng hay?”
Vưu Minh không chút lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của anh ta: “Ngọai trừ quỷ có chấp niệm, cơ bản quỷ khi tiến vào quỷ môn quan đều không có ý thức, ngơ ngơ ngác ngác, đến đầu thất mới có lại ý thức, cho nên mới có tục lệ đầu thất quỷ trở về thăm người thân.”
Triệu Dương thở dài: “Ai, tôi còn nghĩ muốn vĩnh viễn một chỗ với Mộng Mộng đây!”
“Dương Dương!” Từ Mộng cảm động nhìn anh ta.
Hai người ngọt ngào đối mặt, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh xung quanh, cũng quên mất còn có Vưu Minh bên cạnh.
“Tôi đi về ngủ trước, hai người nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Vưu Minh ngáp dài: “Bye.”
Lúc này, Triệu Dương và Từ Mộng mới sực tỉnh: “Vưu đại sư đi thong thả, ngày mai chúng tôi lại mang xiên nướng đến mời anh.”
Trở về khách sạn, Vưu Minh nằm trên giường, nhớ đến Triệu Dương ngày mai muốn mang xiên nướng đến, dạ dày một trận co giật, bắt đầu đau. Đây không phải lần đầu Vưu Minh cảm nhận tư vị đau dạ dày, nhưng lại là lần cảm thấy đau đến chết đi sống lại.
Thật giống như có người cầm máy khoan, khoan vào trong dạ dày cậu, Vưu Minh co người, muốn lấy điện thoại gọi xe cấp cứu, tốt xấu gì đến bệnh viện còn có thuốc giảm đau, tốt hơn bây giờ.
Nhưng còn chưa đụng đến điện thoại, liền bị một sức mạnh kéo vào trong lồng ngực ai đó, một bàn tay đặt lên chỗ đau của cậu. Vưu Minh cảm thấy như được sống lại, cảm giác đau đớn từ từ biến mất, cậu thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Em xem, tôi làm sao yên tâm để em ra ngoài một mình đây?” Cằm Giang Dư An để sát bên lỗi tai Vưu Minh, giọng nói ôn nhu, tràn ngập đau lòng: “Sau này muốn ăn xiên nướng, tôi làm cho em ăn.”
Vưu Minh vuốt bụng: “Em cho rằng thân thể đã tốt hẳn rồi.”
Giang Dư An sửng sốt, nói: “Người khỏe mạnh cũng có bệnh vặt, xiên nướng bên ngoài cũng không chắc sạch sẽ, rau dưa còn không tươi mới, em lại không ăn quen.”
Vưu Minh thở dài, cậu thật sự rất thích xiên nướng, mặc dù cay đến rơi nước mắt.
“Được rồi, sau này tôi sẽ nghĩ phương pháp.” Giang dư An an ủi: “Sau đó em muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.”
Trong mắt Giang Dư An, Vưu Minh thở dài tương đương với làm nũng.
Người yêu làm nũng, vô luận yêu cầu cái gì, nhất định phải thỏa mãn.
Vưu Minh vừa đau dạ dày đổ mồ hôi cả người, cũng may có mặc áo ngủ, nếu không liền ướt cả ra giường: “Em đi tắm.”
Nhưng cậu chỉ mang theo một bộ đồ ngủ, nếu bây giờ giặt quần lót, đến sáng mai mới mặc lại được.
Vưu Minh tắm xong đứng trong phòng tắm xoắn xuýt, không biết nên mặc quần lót ướt hay là trực tiếp mặc áo ngủ thả rông bên trong đi ra ngoài.
Nếu như chỉ có một mình cậu, không mặc quần lót là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ có Giang dư An bên ngoài, hơn nữa hôm qua Giang Dư An còn đối với cậu…
Vưu Minh nhìn gương, người trong gương sắc mặt ửng hồng.
Nếu như cậu cứ như thế này đi ra, mặt còn đỏ như vậy, chẳng khác nào lòng dạ Tư Mã Chiêu, ai mà chẳng nhìn ra?
Vưu Minh mím môi.
Xoắn xuýt một lúc lâu, Vưu Minh vẫn quyết định chỉ mặc áo tắm ra ngoài.
Giang Dư An nằm trên giường, rõ ràng không có mặc áo, lộ ra cánh tay rắn chắc. Vưu Minh là thân thể gầy gò, Giang Dư An lại là mặc quần áo thì gầy, cởi ra lại rất có thịt, nếu như anh còn sống, nhất định đạt chuẩn cái giá treo quần áo, cho dù mặc thành ăn mày, nói không chừng người khác còn cho rằng anh đang mặc quần áo hàng hiệu.
Vưu Minh thất thần trong nháy mắt, liền phục hồi tinh thần, trèo lên giường nằm.
Cậu kể lại chuyện của Triệu Dương, còn có nữ quỷ.
“Kỳ thực quỷ cũng giống như người sống.” Vưu Minh suy nghĩ chốc lát, nói: “Ngoại trừ không có thực thể, đều là có ham muốn riêng, có thứ bản thân muốn.”
Giang Dư An lẳng lặng nghe, mãi đến khi Vưu Minh nói xong, anh mới nói: “Không nên ảo tưởng quá tốt về quỷ.”
“Quỷ không giống người, quỷ có chấp niệm, đa số là lòng mang ác niệm.”
Giang Dư An nói tiếp: “Quỷ mang thiện niệm, khi chết không có vướng bận, cũng sẽ không đợi đến lúc khôi phục thần trí mà không tiến vào quỷ môn quan.”
“Hoặc là có thù hận, hoặc là có chuyện không cam tâm.”
“Thời gian dài trôi qua, người, sự việc bọn chúng hận không còn, thần trí tan rã, sẽ biến thành ác quỷ bình thường.”
Vưu Minh yên lặng nghe, dù sao cậu là người mới tiếp xúc đến Phương thuật, tiếp xúc đến thế giới của kỳ quái, cậu rất tò mò, mỗi lời Giang Dư An nói ra, đối với cậu chính là tri thức để bước vào thế giới mới này, cho nên cậu rất thích nghe.
Giang Dư An thấy Vưu Minh đang nghiêm túc nghe, ôn nhu nhắc nhở: “Còn muốn ngủ hay không?”
Vưu Minh nhìn điện thoại di động, mới phát hiện đã quá nửa đêm, cậu không cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Có lẽ bóng đêm thích hợp, cũng có lẽ là bầu không khí quá mức ám muội, Vưu Minh mím môi, thân thể rục rịch ngóc đầu, cậu xoay người, nói: “Ngủ, đêm mai gặp.”
Giang Dư An hôn lên bên tai cậu: “Đêm mai gặp.”
Vưu Minh ngủ không được, cậu nghĩ đến việc đêm hôm qua, nghĩ đến bàn tay Giang Dư An, nhớ đến cảm thụ một khắc kia.
Giống như linh hồn được bay lên trời cao.
Cậu nhắm mắt một lúc lại mở mắt ra.
Xoay người đối mặt với Giang Dư An.
Giang Dư An đang nhắm mắt, Vưu Minh liền đánh giá gương mặt góc nghiêng này của anh.
Sống mũi Giang Dư An rất cao, lông mi dài, lại không có vẻ nữ tính, trái lại rất nam tính. Vưu Minh tiếp tục đánh giá đôi môi của anh, chỉ có cậu mới biết đôi môi mỏng này mềm mại ra sao.
Vưu Minh hít sâu một hơi, nghiêm cấm bản thân nghĩ bậy bạ, vẫn nên đi ngủ sớm mới tốt.
Ngay lúc Vưu Minh quyết tâm phải ngủ, cậu chợt mở mắt.
Giang Dư An còn nhắm mắt, khóe miệng lên câu lên độ cong không rõ. Trong bóng tối, cảm nhận của Vưu Minh như bị phóng đại đến mức lớn nhất. Cậu có thể cảm nhận được bàn tay của Giang Dư An, rõ ràng không có độ ấm, lại như đốt lên một đống lửa nơi đó.
Vưu Minh hé miệng, tiếng thở dốc không cách nào khống chế tràn ra, cậu vội im lặng, tùy ý Giang Dư An đưa cậu đến bến bỉ ngạn.
Cậu nằm ngửa, nhìn trần nhà, nhưng thực ra cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có một mảng tối đen.
Giang Dư An ở bên cạnh giả bộ ngủ, mà động tác khi thì ôn nhu, khi thì kịch liệt, Vưu Minh giống như bị đặt trên đống lửa, dù thế nào cũng bị giày vò.
Mỗi lần cậu muốn đạt tới cao trào, Giang Dư An sẽ chậm lại.
Loại dằn vặt này làm Vưu Minh trào ra nước mắt sinh lý, thuận theo khóe mắt chảy xuống.
Vưu Minh khó khăn nói: “Không muốn như vậy…”
Giang Dư An không đáp lời cậu, nằm bên cạnh không nhúc nhích.
Giống như tất cả chỉ có một mình Vưu Minh tự biên tự diễn, điều này làm cho Vưu Minh vừa xấu hổ, vừa có loại kích động không nói ra lời.
Đến lúc Vưu Minh thoát lực nằm trên giường, cả người đã đầm đìa mồ hôi.
Cậu vén chăn đứng lên, may là lần này Giang Dư An suy nghĩ chu đáo, gra trải giường không bị bẩn.
Vưu Minh đi vào phòng tắm.
Đây là lần thứ ba cậu tắm trong tối nay.
Nếu mỗi ngày đều như thế, chẳng phải muốn tắm đến tróc cả da?