Võng Phối Chi 1- Chuyện 1 Người Từ Từ Dụ Và Bị Dụ

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bí Uyên phát điên lên, đương nhiên không phải đương nhiên không phải rồi! Anh một chút cũng không miễn cưỡng em! Lúc đoạn tin tức chuẩn bị nhập vào để gửi đi, thế giới bỗng nhiên thoáng cái đen ngòm.

Nhà trường thông báo, đêm nay mất điện từ h-h. Bí Uyên lấy lại tinh thần trong bóng đêm, chỉ có điều vừa rồi bản thân đã quên hoàn toàn chuyện này. Trước khi màn hình máy tính để bàn bỗng nhiên tối đen thì Bí Uyên

âu sầu lo nghĩ, vừa rồi cái tin đáp lại kia, hẳn là không thể gửi qua rồi.

Thế là Bí Uyên đầu nóng lên túm lấy ba lô lao ra khỏi ký túc xá, ra khỏi cổng trường, vọt tới trạm tàu điện ngầm. Lên tàu điện ngầm đi được trạm rồi lại hoảng hốt lao ra khỏi đó, đây là đâu a. Nơi này mình hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả, bởi Bí Uyên

đối với “ấn tượng địa lý” không được tự tin cho lắm, thực sự cũng không thể xác định rốt cục có xuống sai trạm không nữa.

Gió đêm tháng sáu ở đế đô vẫn lành lạnh, Bí Uyên lao ra khỏi ký túc xá vội quá nên trên người chỉ có một chiếc áo cộc tay, lúc này nhịn không được run rẩy một trận. Bí Uyên bất lực và mê man, sốt ruột lại cảm lạnh cho nên cậu vô cùng kinh ngạc và vui mừng khi phát hiện

di động trong túi quần, cậu lập tức vào phần danh bạ tìm lấy cái dãy số kia rồi gọi qua.

Trong thanh âm đô đô dài chờ bắt máy, đối phương rốt cục đã nhận điện thoại, nhưng không giống bình thường gọi tên mình ngay.

Sư huynh nhất định là giận rồi… Bí Uyên khẩn trương mà thở dốc: “Sư, sư huynh?”

“Làm sao vậy?” Ngữ khí cân nhắc như bình thường lại khiến Bí Uyên nơm nớp lo sợ vẫn cứ nghe ra cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn.

“Sư huynh em lạc đường rồi…” Bí Uyên tủi thân kể khổ.

“Lạc đường ư? Em không phải đang ở ký túc xá sao?” Bên kia Ly Đồ cũng bất ngờ.

“Em… Vừa rồi ký túc xá đột nhiên mất điện, em muốn ngồi tàu điện ngầm trực tiếp đi tìm anh luôn, kết quả xuống xe thì không tìm được đường, ” Bí Uyên vừa tiếp tục giải thích lại vừa cực kỳ thấp thỏm, “Hơn nữa… Em nghĩ mình có khả năng xuống nhầm trạm rồi.”

Ly Đồ cũng chẳng nói thêm nhiều lời, để Bí Uyên báo lại tên trạm hiện tại cậu đang đứng, sau đó thì cúp điện thoại.

Bí Uyên nắm chặt điện thoại tựa người vào bên tường ngoài tàu điện ngầm nhịn không được cảm thấy may mắn, may là mang theo di động, nếu không cũng chỉ có thể lần theo đường cũ trở về thôi. Aizz, vừa rồi lúc gọi điện sao lại quên giải thích với sư huynh chứ, mình kỳ thực không phải

có ý kia… Bây giờ còn muốn sư huynh đêm hôm tới đón mình nữa.

Bí Uyên gõ vào đầu mình, bởi cậu bỗng nhiên phản ứng lại, lúc mất điện ấy cậu vì sao không chút do dự đã chạy đi, không phải chỉ cần gọi một cú nói chỗ là tốt rồi sao!

Bí Uyên ảo não quá mức nên chẳng nghe thấy có người đang gọi tên cậu, cậu quay đầu lại, thấy dưới ánh đèn đường màu vàng chanh, người ấy còn đang cực lực hồi phục lại hô hấp hỗn loạn.

Bỗng nhiên cảm thấy chạy đến tìm anh thực sự là tốt hơn so với gọi điện thoại nhiều lắm.

Bí Uyên bước lên trước một bước, toàn bộ dũng khí và quyết tâm xông tới mãnh liệt mà lưu loát: “Sư huynh, không phải em có ý để chế độ ẩn mình thì có thể thấy rõ rằng em từ hôm trở về từ Hàng Châu đã cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện với anh đâu chẳng qua là em sau đó quên sửa lại

chứ một chút cũng không có ý lảng tranh anh, anh không nên giận em, kỳ thực mỗi lần anh đến tìm em, em đều rất… vui mừng.”

Ly Đồ hơi sợ run, duỗi tay qua dắt Bí Uyên, Bí Uyên lo sợ nghi hoặc bất an mặc anh dắt, sau đó theo anh đi về phía trước.

Ly Đồ bỗng nhiên quay người lại: “Sao tay lại lạnh thế?” Nâng mắt lên thấy trên người cậu là chiếc áo cộc tay mỏng manh, Ly Đồ hơi cau mày: “Đi nhanh chút, đừng để cảm lạnh.”

“Ừm.” Bí Uyên bước nhanh thêm vài bước đuổi kịp, động tác trên tay âm thầm dùng sức, chậm rãi, rốt cục thành công cùng anh mười ngón đan xen. Ly Đồ quay đầu nhìn cậu, Bí Uyên xoay mặt qua, chỉ để lỗ tai đỏ hồng để lại trong tầm mắt của Ly Đồ.

Đi tới nhà Ly Đồ chẳng qua là phút thôi, Ly Đồ vừa đóng cửa lại đã xoay người kéo Bí Uyên đặt ở phía sau cửa, Bí Uyên giật mình, nhưng chỉ là ngốc sững mặc người trước mắt càng ngày càng gần.

“Tiểu Uyên, đêm nay em vì sao tới tìm anh?” Ly Đồ dừng lại một khoảng chừng cm trước mặt Bí Uyên, chuyên chú theo dõi cậu.

“Em…” Bí Uyên nuốt một chút nước bọt, ấm ách trả lời, “Em không muốn sư huynh giận em.”

“Còn gì nữa?” Tiếng nói từ tính cộng thêm giọng điệu dụ dỗ, mơ hồ lộ ra chờ mong và nóng bỏng.

“Em… Cũng không muốn để sư huynh hiểu lầm, lại càng không muốn sư huynh thương tâm.”

Sau một khoảng trầm mặc ngăn ngắn, Ly Đồ tiếp tục hỏi: “Vì sao anh lại thương tâm?”

“Bởi vì… Anh đối tốt với em.”

“Vì sao lại đối tốt với em… Em có biết không?”

“Em… biết.”

“Như vậy, em có mong muốn anh tiếp tục đối tốt với em nữa không?”

“Em…” Bí Uyên khẩn trương liếm môi dưới, “Em rất dễ lạc đường, sẽ mang đến một đống phiền phức cho người bên cạnh, có đôi khi em còn rất trì trệ khiến người để ý em không vui, em còn rất tham an lại thường đau dạ dày khiến người ta cảm thấy đau đầu… Cho nên em muốn hỏi một chút,

em như vậy, còn có thể mong muốn người ta đối tốt với em không?”

Trên mặt Ly Đồ không có thay đổi gì, nhưng cổ tay lại ấn mạnh vào cánh tay Bí Uyên, bỗng anh cúi đầu phủ lên khóe môi cậu, dần dần cố sức lại chăm chú xâm nhập khoang miệng, sau đó tiếp tục thâm nhập dây dưa sâu hơn. Người bị dây dưa hai mắt và thần trí mê man, rất dịu ngoan ngẩng mặt phối hợp.

Bí Uyên thở hổn hển nghe thấy người kia cũng đang thở hổn hển nói bên tai mình: “Anh nói, có thể.”

○○○

Rạng sáng hôm sau, Bí Uyên thức dậy thì cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, đây chính là điềm báo không may rằng cậu đã bị cảm mạo rồi, đồng thời đầu lưỡi cũng khó chịu. Xem ra tối hôm qua cậu đã bị cảm lạnh rồi. Bí Uyên xê dịch thân thể, đôi cánh tay kia vẫn chặt chẽ vây quanh cậu, càng khiến anh ôm cậu chặt hơn.

“Tỉnh à?” Ly Đồ cọ cọ vào đầu người trong lòng.

“Chúng ta nên rồi giường rồi ha?” Tuy rằng nằm giường rất thoải mái, nhưng Bí Uyên luôn là cậu bé chịu khó vận động.

Ly Đồ cười cười, kéo người tới ôm chặt hơn, hung hăng hôn một cái: “Nếu hôm nay em không phải làm thí nghiệm thì…” Trong miệng tràn đầy tiếc nuối.

Bí Uyên mơ hồ phản ứng lại, oanh một cái mặt đỏ bừng.

Ly Đồ đưa Bí Uyên thẳng một mạch tới cổng trường. Trước khi xuống xe, tài xế im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm vào hành khách, thế là thiếu nam đàng hoàng tú sắc khả xan kia rất tự giác hôn nhẹ người lái xe cần mẫn, vừa vặn lại hôn lên cái lúm đồng tiền kia, Bí Uyên rất đắc ý.

Người lái xe bất đắc dĩ cười cười: “Tối nay anh có thể sẽ phải tăng ca, đêm mai nếu như mà tiện ấy à, gọi Tiểu V cùng chúng ta ăn một bữa cơm đi.”

Bí Uyên nửa khiếp sợ nửa khác là hoảng hốt mà dõi theo sư huynh nhà cậu: “Chúng ta cùng nhau, mời Tiểu V sao?”

Ly Đồ cười: “Nếu không có Tiểu V, chúng ta sẽ không quen nhau.”

“Nhưng mà…” Bí Uyên mặt đỏ bừng, sư huynh đương nhiên là không sợ Tiểu V rồi, nhưng mình thì mỗi lần nói chuyện với Tiểu V thì đều khó khăn vô cùng.

Ly Đồ mở đường: “Em có biết phương pháp tốt nhất đối phó với scandal và trêu chọc là gì không?”

Bí Uyên ước mơ chờ đợi đáp án.

“Ngốc, chính là biến chúng thành sự thực.” Ly Đồ tiếp tục hướng dẫn, “Cứ bình tĩnh mà thừa nhận mới là vũ khí cuối cùng tốt nhất đấu với sự tò mò.”

Bí Uyên thừa nhận lời sư huynh có đạo lý, nhưng vì sao, luôn cảm thấy có loại cảm giác bị trúng kế nhỉ?

Tối nay Bí Uyên vội ghi âm kỳ của “vở kịch chủ dịch thứ ″, tuy rằng tổ kịch vẫn luôn ý qua lời lại khiến CV không biết nên theo ai, nhưng Bí Uyên lo lắng giọng nói của mình rất có khả năng vì cảm mạo mà xuống giọng cho nên cậu đành bất đắc dĩ thu âm thô trước cho an toàn.

Thu xong thì để đó, cậu vội đi gọi học muội.

○○○

Tiểu V: Lam sư huynh, hiếm lắm mới thấy anh chủ động nói chuyện với em, hảo cảm động ~~o(>__

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio