Chương cuối của tuần này, hihi, hẹn các bạn tuần sau nha, nếu như không có hẹn ăn uống ^^
Một bài Sáo mã can hát xong Tiếu Thần cũng muốn hôn mê luôn, vốn có lần trước hắn còn cố ý đi nghe nhiều lần bài trái táo nhỏ, để phòng ngừa bất cứ lúc nào Văn Ý Tô muốn nghe, dù sao đối phương não động có chút lớn, không ra bài theo lẽ thường, ai biết cho dù sớm làm công tác chuẩn bị vẫn là không bắt kịp tiết tấu của cậu, tự động dâng đến cửa đối phương mà một bài sáo mã can hắn liền bại trận, sau khi hát xong chỉ có một ý nghĩ là, may mắn là ở một mình, nếu không cha mẹ cũng là sợ ngây người.
Mỗi một lần cùng Văn Ý Tô giao phong đều có loại lỗi giác “sống sót sau tai nạn”.
… Dù sao hắn cũng là con người
Sau khi Tiếu Thần hát xong không có lập tức mở miệng nói chuyện, lẳng lặng nghe hết mấy giây, xác định bên Văn Ý Tô quả thật một chút âm thanh cũng không có, hắn đoán được đối phương cùng lần trước giống nhau tắt mic, lần này hai người chat voice cũng là dùng QQ không có lên YY, Tiếu Thần là bởi vì lâu lắm không có lên YY, mật khẩu hầu như đã quên mất rồi, phiên bản YY cũng phải tải lại lần nữa, về phần Văn Ý Tô mà nói hắn cũng không biết, bất quá đối phương cũng không có ý muốn mở miệng nói, nghĩ đến bất kể là chat voice QQ hay là YY đều là không thèm để ý.
Sau khi Tiếu Thần thấy đối phương gửi tin nhắn đến yên lặng cảm giác gần đây tiết tháo của mình rơi đến tựa hồ có chút quá nhiều lần, từ lúc Văn Ý Tô trao quyền kịch truyền thanh, có một câu nói không sai, đây là một loại thần triển khai, có lẽ là phương thức của hắn và Văn Ý Tô gặp nhau sai.
Văn Ý Tô: Hát thật hay, thật đại thần.
Trầm Tiêu: Không, là cậu chọn bài hát hay.
Tiếu Thần nghĩ một đằng nói một nẻo trả lời một câu, quả thực chọn rất tốt, tốt đến nổi hắn chẳng biết là chỗ nào tốt.
Văn Ý Tô: Tôi cũng nghĩ như vậy (^__^).
Từ sau khi thêm QQ Văn Ý Tô này vẫn là lần đầu tiên Tiếu Thần thấy cậu dùng ký tự, không biết vì sao trong đầu không rõ não bổ khuôn mặt thiếu niên cong cong, rõ ràng là chưa từng gặp đối phương, ở trong lòng lại tự động chắp vá hình dáng thiếu niên có thể sẽ như vậy, tâm trạng vô cùng tốt reply lại cho đối phương ký tự giống như vậy.
Trầm Tiêu: (^__^).
Tiếu Thần không biết là Sở Tô ở bên kia máy tính khi nhìn thấy ký tự mỉm cười này ngốc lăng mấy giây, trong lòng dâng lên một nhúm lửa, đại thần bán manh… manh đến không đành lòng nhìn thẳng, lăng lăng gõ một hàng chữ.
Văn Ý Tô: Đại thần, anh có thể nói chuyện không?
Anh có thể nói chuyện không, em muốn nghe thanh âm của anh.
“ừ?”
Sau khi gửi đi câu nói kia trong tai nghe Sở Tô truyền đến thanh âm Trầm Tiêu trầm thấp hỏi thăm, một tiếng “ừ” mang theo giọng mũi, cái loại thanh âm từ xoang mũi vọng lại gợi cảm đến rối tinh rối mù.
Ngón tay Sở Tô dừng lại trên bàn phím thật lâu không có gõ chữ, tựa hồ là càng tiếp cận đối phương lại càng không khống chế được chính mình, nếu như nói đại thần diễn dịch các loại vai diễn ở trong kịch truyền thanh làm cho cậu mê luyến, như vậy hiện tại Trầm Tiêu biết cậu hồ đồ, biết được tâm tình cậu không tốt, sẽ kéo âm cuối gọi cậu lão đại, sẽ hát trái táo nhỏ và sáo mã can cho cậu nghe, lại là chân chính làm cho cậu không kiềm chế được.
Nếu như có thể cùng người kia luôn bên nhau thì tốt rồi.
Nếu như là người này, có phải cũng sẽ không giống như hai người kia (ý nói là hai bạn La Thiếu Hằng với Trầm Mạc Thành) làm cho mình cô đơn, cho dù không ở cùng một chỗ cũng không có quan hệ đi.
“Lão đại, làm sao vậy?” Có lẽ là không nhìn thấy cậu trả lời, Trầm Tiêu lại lên tiếng hỏi thăm một lần, “Vẫn nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Ngón tay Sở Tô khẽ động.
Văn Ý Tô: Nghe thấy.
“Vậy là tốt rồi, tâm tình khá hơn chút nào không?” Trầm Tiêu mở miệng hỏi, sau đó như là nhớ đến cái gì đó lại hỏi một câu, “Đúng rồi, lần trước nói cổ họng không tốt hiện tại thế nào? Ngô, nói với cậu không nên ăn nhiều đồ nóng, có nhớ hay không?”
Cách internet, thanh âm Trầm Tiêu mang theo quan tâm hỏi thăm truyền đến trong tai Sở Tô, không hề báo trước trực tiếp tiến vào trong lòng, khi cậu phong bế nội tâm nhiều năm bị vạch ra một cái khe hở, chiếu vào dương quang bất tận.
Trong nháy mắt đó Sở Tô cảm thấy trong tâm mềm yếu có chút ngứa ngấy, không khó chịu, thế nhưng mang theo loại khát vọng khó mà chịu đựng, cậu cảm thấy phải làm cái gì đó, mới có thể bổ khuyết vào chỗ trống.
Trầm Tiêu: “Lão đại, cậu còn onl không?”
Sau khi Trầm Tiêu lại một lần nữa mở miệng, Sở Tô cấp tốc gõ chữ trả lời đối phương.
Văn Ý Tô: Còn.
Văn Ý Tô: Cổ họng đã tốt hơn nhiều rồi, không có ăn cái gì nóng, anh nói tôi đều nhớ rõ, không cần lo lắng.
Văn Ý Tô: Cảm ơn đã quan tâm.
Kỳ thực lần chat voice trước Sở Tô nói cổ họng không thoải mái cũng không có nói dối, lúc đó không nói lời nào một là bởi vì sợ chính mình quá kích động nói năng lộn xộn, một còn lại là cổ họng bị nhiễm trùng, cùng thanh âm lúc bình thường có chút chênh lệch, tuy rằng cùng âm sắc lúc bình thường không khác nhiều nhưng cũng sợ sẽ lưu lại cho Trầm Tiêu ấn tượng xấu, dù sao làm một CV đối phương nhiều ít vẫn sẽ đối với thanh âm có độ nhạy cảm nhất định, cho dù ngay từ đầu ở trước mặt người này đã hèn (mọn) không biết xấu hổ đến một mức độ nhất định, nhưng cũng vẫn muốn tận khả năng của mình ở phương diện nào đó làm cho đối phương có ấn tượng tốt.
“Vậy là tốt rồi.” Thanh âm Trầm Tiêu mang theo mỉm cười, tiện đà lại hỏi, “Sau khi nghe xong ca khúc này tâm tình tốt hơn chút không, tôi thế nhưng là hạ vốn gốc rồi.”
Sáo mã can đều đã hát, lúc gặp mặt cậu, thế nhưng ngay cả tiết tháo cũng không cần a.
Văn Ý Tô: Ừ, tốt lắm.
Văn Ý Tô: Bất quá gần đây chất lượng giấc ngủ có chút kém, mất ngủ tương đối nghiêm trọng (. ﹏. ).
“Hửm? Mất ngủ sao, cần thu cho cậu ca khúc ru ngủ không?” Sau khi Trầm Tiêu thấy tin nhắn Văn Ý Tô gửi đến, lại một lần nữa não rối loạn, khi ý thức được mình đang nói cái gì quả thực muốn cắn rụng đầu lưỡi của chính mình, tự động dâng lên bài hát ru ngủ gì đó vân vân, chiếu theo tính tiện của đối phương, muốn làm cho mình thu âm một bài “Thấp thỏm” hoặc là “Giang Nam style” cũng là vô cùng có khả năng.
Lời vừa nói ra bất quá chỉ ngắn vài giây, đầu óc Trầm Tiêu liền bách chuyển thiên hồi (vòng vèo trăm vòng) tưởng tượng đến nhiều loại tính khả năng, đơn giản chỉ cần tưởng tượng như vậy…. Trầm Tiêu liền muốn hôn mê!
Nếu như người vẫn dùng văn tự gửi đến ký tự biểu tình Trầm Tiêu cũng không cảm thấy có cái gì, bất quá Văn Ý Tô cũng không phải người có thể dùng cái này để giải thích, thường thường càng như vậy càng làm cho hắn không đành lòng cự tuyệt.
Thật đúng là có kỹ xảo đặc thù bán manh, bất quá, bài hát ru con gì đó vân vân…. Lão đại, cầu buông tha!!! ⊙▽⊙
Văn Ý Tô: Được, hát cái gì nha?
“Cậu…” Cậu chọn đi, muốn nghe cái gì?
Thời điểm vừa mới nói ra một lời Trầm Tiêu sinh sinh dừng lại, thiếu chút nữa thành thói quen tìm đường chết, như vậy không tốt, đề tài chuyển một vòng Trầm Tiêu giống như suy tư một chút, mới mở miệng nói, “Tôi nghe rất nhiều người mất ngủ đều nói đếm cừu có thể giúp đề cao giấc ngủ, cậu có muốn nghe đếm cừu hay không?”
Ở trong giới quả thực rất nhiều CV sẽ thu âm đếm cừu làm phúc lợi cho các fan, âm nhạc nhẹ nhàng thư giản lại kết hợp với thanh âm ôn nhu khẽ khàng, đích thật là có thể trợ giấc ngủ, hơn nữa người đếm cừu còn là bổn mạng của mình tác dụng còn lớn hơn nữa, trong giới CV share thu âm đếm cừu không phải số ít, bất quá Sở Tô cũng chưa từng tải xuống, nghe những người khác đếm cừu còn không bằng nghe kịch truyền thanh có liên quan đến Trầm Tiêu do chính cậu biên tập cắt nối còn hữu hiệu hơn.
Lại nói tiếp Trầm Tiêu vào giới lâu như vậy Sở Tô chưa từng nghe nói hắn có thu âm các loại đếm cừu, đương nhiên cũng không bài trừ đối phương thu xong thế nhưng không có công khai chỉ là share nội bộ trong xã đoàn của bọn họ mà thôi.
Loại đếm cừu này ở trong giới đường cũ rồi, tuy rằng Sở Tô cùng người khác bất đồng, thế nhưng vừa nghĩ đến người thu âm này là Trầm Tiêu cậu liền xoi mói không nổi, liên quan đến bất luận đồ vật gì của Trầm Tiêu, cho dù chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, và quan tâm lơ đãng.
“Không muốn nghe đếm cừu sao?” Không có đợi được câu trả lời của Sở Tô, Trầm Tiêu liền hỏi một câu, “Kỳ thực tôi chưa từng ghi âm qua, cũng không biết hiệu quả như nào, cậu không vui sao? Hay là muốn hát?”
Trầm Tiêu nói hắn chưa từng ghi âm qua loại đếm cừu này, câu nói này nghe vào tai Sở Tô tự động đổi thành [Trước đây chưa từng ghi âm qua, đây là lần đầu tiên của anh, em thích không.]
Làm sao có thể không thích!
Lần đầu tiên của đại thần vân vân, mặc dù phóng ngựa cũng được!!
Văn Ý Tô: Đếm cừu đi, ca đã có hai bài rồi.
“Ừ? Cậu mở ghi âm đi?”
Văn Ý Tô: Đã ghi rồi, tôi đem ca khúc cắt nối biên tập ra.
Sở Tô phản xạ tính nói một câu, nói xong mới phản ứng được mình đang nói cái gì, sau đó cậu phát hiện bên kia Trầm Tiêu thật yên tĩnh, hai người trầm mặc một hồi, lúc này Sở Tô mới ý thức được chính mình tựa hồ quá mức nóng lòng, không biết như vậy có thể đã hù dọa Trầm Tiêu rồi hay không, ý thức đến điểm đó Sở Tô đang muốn bù đắp giải thích nói mình là fan của hắn, ghi âm cũng rất bình thường, không ngờ thời điểm đang gõ chữ được một nửa, Trầm Tiêu liền lên tiếng.
“Cậu a…” Thanh âm Trầm Tiêu mang theo một chút bất đắc dĩ, còn có một tia ý tứ hàm xúc không rõ thở dài, “Chat voice ghi âm không rõ, lần sau tôi ghi âm lại một lần nữa gửi cho cậu đi, không cần phiền phức biên tập cắt nối như vậy.”
Văn Ý Tô: Được.
Sở Tô nghe thấy thanh âm của hắn, khóe miệng khẽ mím che giấu tiếu ý đang dâng lên trên môi mình, trong lòng âm thầm nói, kỳ thực không phiền phức, tất cả kịch truyền thanh của anh em đều có thể biên tập cắt nối, cái kia là thuộc về đồ vật có liên quan đến anh em đều có.
“Được rồi, ngày hôm nay tiểu thuyết có chương mới sao?” Trầm Tiêu hỏi.
Sở Tô nghĩ đến tình tiết chương mới vừa cập nhật, quả đoán trả lời không có!
Hai người lại hàn huyên một hồi, thời điểm kim giờ chỉ giờ Trầm Tiêu liền giục Sở Tô logout ngủ, thấy QQ Sở Tô tối xuống lúc này cũng cùng thoát QQ.
Bất quá hắn không biết sau khi Sở Tô thoát QQ cũng không có lập tức tắt máy tính, mà là mở một diễn đàn Thiếp Tử (nguyên văn là 论坛帖子, không biết như nào nên holy để nguyên, bạn nào biết nó là web nào chỉ holy với nha) từ lịch sử web đã cất giấu.
—[Xin giúp đỡ]Nam thần thầm mến bốn năm đột nhiên chủ động đưa đến cửa, ta nên tiến công chiếm đóng thể xác và tinh thần đại thần như nào, gấp! Onl chờ!!!
Chú thích:
Thấp thỏm
Giang nam style