Sở Tô thu tay về nhìn người con gái tới bên cạnh, Trầm Lỗi ở bên cạnh gọi một tiếng chị, Sở Tô cũng chào hỏi.
“Xin chào.” Cô gái ôn nhu cười nói, “Cậu là bạn học của Tiểu Lỗi đi, tôi là chị của nó gọi là Trầm Đan, nếu không ngại cậu cũng có thể gọi tôi là chị Đan.” Trầm Đan khoảng chừng tuổi, mặc áo sơ mi trắng, tóc ngắn lưu lại xinh xắn, sắc mặt tươi cười mang theo nhu hòa, làm cho người khác cảm nhận loại cảm giác thân thiết ôn nhu.
“Chị Đan xin chào, em là Sở Tô.” Sở Tô lễ phép gọi một tiếng.
Trầm Đan bất động thanh sắc âm thầm quan sát Sở Tô một chút, tối hôm qua Trầm Lỗi nói với cô hôm này sẽ mang một cậu bạn học đến xem bồn hoa, trước đây Trầm Lỗi cũng thường giới thiệu nhiều bạn học trong lớp muốn mua thực vật, thế nhưng này vẫn là lần đầu tiên chủ động nhắc tới chuyện sẽ dẫn theo bạn học tới, nói đến lúc đó để cho cô giúp đỡ chọn một bồn hoa dưỡng thật đẹp mắt, lúc đó mặt mày thần thái Trầm lỗi nói chuyện phấn chấn, mang theo chút vui vẻ ngay cả nó cũng không có chú ý đến, khiến cho Trầm Đan đối với vị bạn học chưa thấy mặt này nổi lên lòng hiếu kỳ, thầm thì trong lòng không phải là người trong lòng của nhóc con này?
Bắt đầu từ tối qua Trầm Đan vẫn suy đoán Trầm Lỗi sẽ mang con gái nhà ai tới, khiến cho cô ngoài ý muốn chính là hôm nay gặp vậy mà là một thiếu niên có ngoại hình xuất sắc, da thiếu niên rất trắng, đến gần hầu như không nhìn thấy lỗ chân lông, trên mặt mặc dù không có biểu tình dư thừa, thế nhưng Trầm Đan vẫn luôn giao tiếp cùng hoa cỏ có thể cảm giác được khí tức đối phương bởi vì mấy cây tiên nhân cầu nhỏ kia mà trở nên nhu hòa, mà em trai của mình cũng không chịu thua kém đứng ở bên cạnh nhìn người đờ ra, thật là làm cho cô vừa bực mình vừa buồn cười.
“Tôi cũng giống Tiểu Lỗi gọi cậu là Sở Tô ha, nghe nó nói cậu muốn mua cây tiên nhân cầu phải không?” Trầm Đan đi tới, cầm lấy một gốc cây tiên nhân cầu nhỏ chỉ cao có nửa lóng tay, quay đầu lại hỏi Sở Tô.
“Dạ.” Sở Tô gật đầu, ánh mắt dừng ở cây tiên nhân cầu nhỏ trong tay của cô, đó là một gốc cây tiên nhân cầu rất nhỏ, cũng không phải là hình tròn trái lại có chút giống chữ n, bồn hoa trồng còn chưa đến một nắm đấm, toàn bộ được Trầm Đan đặt ở trong lòng bàn tay, thân cây tiên nhân cầu màu xanh biếc thể hiện đầy gai nhọn màu vàng nhạt, Sở Tô lại có chút nhịn không được nghĩ muốn vươn tay sờ nó.
Chú ý tới ánh mắt Sở Tô không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm cây nhỏ trong tay của mình, Trầm Đan cười cười, nói, “Cậu thích nó sao.”
“Dạ thích.” Sở Tô không chút do dự gật đầu.
Trầm Đan đối với cậu thành thực rất hài lòng, đem cây tiên nhân cầu nhỏ trong tay đưa cho cậu cầm, nói, “Kỳ thực mua một cây tiên nhân cầu đã phát triển còn không bằng mua cây tiên nhân cầu còn đang trong giai đoạn phát triển càng có ý nghĩa, lại nói có kiên nhẫn cậu có thể chậm rãi dưỡng nó, nhìn nó lớn lên, quá trình này sẽ rất thú vị.”
Ở trong tâm của người thích thực vật, dưỡng thực vật tựa như người khác nuôi thú cứng, ở trong lòng bọn họ thực vật cũng không phải vật chết, mà là đồng dạng có lực sinh mệnh gì đó, chúng nó đồng dạng có hỉ nộ ái ố, sẽ thích mọi người thân cận, hướng về người dưỡng nó biểu diễn một mặt nó xinh đẹp dồi dào nhất.
“Dưỡng thực vật tựa như cậu nuôi thú cưng, ở trong quá trình phát triển cậu sẽ phát hiện rất nhiều lạc thú.” Trầm Đan một bên loay hoay một chậu tiên nhân cầu khác, một bên cùng Sở Tô nói chuyện.
Sở Tô đối với lời nói của Trầm Đan rất tán thành mà gật đầu một cái, nhìn thực vật nhỏ trong tay của mình, trong tâm mềm nhũn, sau đó hỏi Trầm Đan, “Nó sẽ nở hoa sao?”
“Hửm?” Trầm Đan quay đầu lại, “Cậu nói nó sao?” Cô nhìn cây tiên nhân cầu nhỏ Sở Tô cầm, sau khi nhìn thấy Sở Tô gật đầu nở nụ cười, “Sẽ, bất quá bây giờ nó còn rất nhỏ, nở hoa cần một quá trình nuôi dưỡng, cậu là muốn chính mình nuôi dưỡng hay là gửi tặng cho người.” Trầm Đan nghe thấy cậu hỏi có thể nở hoa hay không cho là cậu muốn tặng người liền tiếp tục đề nghị, “Nếu như là muốn nở hoa tặng người có thể sẽ có hơi lâu, nếu không cậu xem mấy cái cây đã kết nụ khác xem.” Nói xong chuẩn bị cầm cái cây khác đã kết nụ cho cậu.
“Đúng vậy, Sở Tô nếu không cậu chọn loại lớn một chút đi.” Trầm Lỗi ở một bên cũng ra kiến nghị.
“Không có gì, cái này là tốt rồi, tự tớ chậm rãi dưỡng.” Sở Tô nói, mình dưỡng trước, chờ dưỡng ra hoa rồi lại tặng người, lúc quyết định cậu ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Đan hỏi, “Còn có cây nào cùng nó không sai biệt lắm không?”
“Có.” Trầm Đan vươn tay di chuyển giá gỗ, Sở Tô mới phát hiện cái cái này thiết kế vậy mà có thể chuyển động, cứ như vậy khách hàng cũng không cần vây quanh nó nhìn đồ phía trên, chi tiết nhỏ như vậy làm cho người cảm thấy chủ tiệm rất tri kỷ, chỉ thấy sau khi Trầm Đan di chuyển cái giá gỗ sang mặt bên kia vừa nãy không nhìn thấy được cằm một chậu tiên nhân cầu nhỏ khác lại, giống với bồn hoa nhỏ này, kích cỡ cây tiên nhân cầu cũng không sai lệch mấy, bất quá so với gốc cây trong tay Sở Tô càng yếu hơn một chút.
“Ở đây còn có một gốc cây, chúng nó là cùng một cây tiên nhân cầu mẹ, bất quá cây chị cầm tốc độ sinh trưởng so với cây trên tay cậu càng chậm hơn chút.” Trầm Đan đem gốc cây cầm lấy đưa cho cậu xem.
Màu sắc hình dạng của hai gốc cây tiên nhân cầu này hầu như giống nhau, đặt chung một chỗ chỉ có thể phân biệt bằng chiều cao, Sở Tô lập tức thốt ra, “Em có thể mua hai cây này sao?”
Trầm Đan bị ao ước trong giọng nói của cậu khiến cho sửng sốt, chỉ cảm thấy ánh sáng trong mắt thiếu niên quá mức chói người, bỗng nhiên trong lòng có chút hiểu được vì sao khi Trầm Lỗi nhắc tới cậu thì trên mặt lại có biểu tình như vậy, sau khi phản ứng kịp Trầm Đan cười nói, “Đương nhiên có thể, cậu thích là được rồi.”
Sau cùng Sở Tô chọn hai gốc cây tiên nhân cầu cùng loại song bào thai, Trầm Đan lấy túi giấy giúp cậu bọc kỹ, trong lúc đó Sở Tô một mực nhìn, tỉ mỉ nghe Trầm Đan nói về một ít nhu cầu phải chú ý trong việc dưỡng tiên nhân cầu.
Cầm cây tiên nhân cầu được bọc kỹ trong tay khuôn mặt vốn lãnh đạm của Sở Tô có ý cười rõ ràng, “Chị Đan, bao nhiêu tiền?”
Trong lòng Trầm Đan đối với Sở Tô rất có hảo cảm, hai gốc cây này cũng không thèm để ý, nhân tiện nói, “Cậu thích thì được rồi, không cần tiền.” Nói đến đây cô dừng lại chút, mắt bất động thanh sắc liếc nhìn Trầm Lỗi ở bên cạnh, nói, “Khó có được Tiểu Lỗi mang bạn học xinh đẹp như vậy đến, coi như là quà gặp mặt chị tặng cho em, đừng khách khí.”
Lời này vừa nói hai cậu nam sinh ở đây đều có chút xấu hổ, Trầm Lỗi là bị chị mình nói lời chế nhạo mà xấu hổ, có chút không được tự nhiên liếc mắt nhìn Sở Tô, sợ cậu có ý nghĩ gì không tốt, mà còn lại Sở Tô là bị một câu bạn học xinh đẹp kia của cô khiến cho có chút hồng tai, nếu như là bạn cùng tuổi trêu đùa như vậy cậu cũng làm như không nghe thấy, chỉ là hiện tại có một chị gái nói với cậu lời như vậy, cậu thật đúng là không có quen.
Sau khi ra khỏi cửa tiệm đã sắp năm giờ, Sở Tô mang theo túi giấy đối Trầm Lỗi tiễn cậu đi ra nói, “Cám ơn cậu, lần sau rãnh, tớ mời cậu ăn cơm.” Vốn cậu dự định sau khi mua xong sẽ mời Trầm Lỗi ăn cơm, bất quá Trầm Lỗi bảo hôm nay muốn cùng Trầm Đan về nhà liền thôi.
“Hả?” Trầm Lỗi sửng sốt, vội vàng nói, “Không cần không cần, cậu đừng khách khí.”
“Hẹn thời gian lần sau gặp lại, tớ đi về trước.” Sở Tô không để ý lời của cậu ta, nói xong cũng rời đi trước.
Nhìn Sở Tô rời đi Trầm Lỗi nghĩ đến một câu “Hẹn thời gian lần sau gặp lại” của đối phương kia tâm tình không khỏi phấn chấn, như vậy quan hệ của hai người tựa hồ so với bạn cùng lớp càng gần hơn một chút, nếu như có thể gần thêm một chút nữa thì tốt rồi, ý thức được mình đang nghĩ cái gì Trầm Lỗi cười cười, hình như quá tham lam rồi, lắc đầu xoay người trở lại cửa hàng, vừa vào cửa liền nhìn thấy chị mình đang ở quầy thu tiền cười híp mắt nhìn mình.
Trầm Đan: “Thiếu niên, lại đây, chúng ta cùng tâm sự.”
Trầm Lỗi: “…”
Nội dung hai chị em tâm sự có thể nghĩ là bởi vì bạn học hoa khôi vừa rời khỏi, bất quá bạn học hoa khôi Tô Tiểu Quai đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, đương nhiên lấy tính cách của cậu cho dù là đã biết cũng sẽ không lưu ý, Sở Tô mới vừa lên xe bus không bao lâu liền nhận được điện thoại của Lộ Dương, nói lần trước cùng ông chủ đi ăn cơm phát hiện một chỗ ăn ngon, tối một chút sẽ từ bên đó đóng gói món ăn mang về, Sở Tô không cần vội ăn cơm trước, chờ cậu ta đến rồi cùng nhau ăn.
Sở Tô ứng thanh, vừa vặn không cần đi ra ngoài mua đồ ăn, bất quá cậu không nghĩ đến chính là Lộ Dương nói với cậu lập tức đến khi cậu ngồi xe hơn một tiếng về đến nhà cũng còn chưa thấy đến.