Sở Tô bởi vì chuyện lần trước phiền toái Trầm Lỗi dẫn cậu đi mua cây tiên nhân cầu, đặc biệt hẹn Trầm Lỗi đi ăn, sau khi gọi xong món ăn từ lầu hai đi xuống Sở Tô lơ đãng nhìn ra bên ngoài, một thoáng nhìn này làm cho cậu nhìn đến ngây ngẩn cả người, bước chân xuống cầu thang ngừng lại, có chút kinh ngạc nhìn người từ ngoài cửa đi vào, thiết kế nhà hàng mỹ quan và thuận tiện khách hàng ngắm cảnh đêm, mặt bên trái đều là kính, có thể nhìn rõ người và cảnh vật ở ngoài cửa sổ.
“Sở Tô? Làm sao vậy?” Trầm Lỗi thấy cậu dừng lại lên tiếng hỏi, theo ánh mắt của cậu nhìn lại.
Câu hỏi của Trầm Lỗi làm bừng tỉnh Sở Tô, cậu không có trả lời câu hỏi của đối phương, nhấc chân chạy xuống lầu, sau khi ra khỏi nhà hàng hướng vị trí nhìn từ tường kính chạy đi, không ngờ khi đến đã không thấy người mới vừa rồi, chỉ thấy bóng dáng xe chạy đi, khoảng cách không tính là rất xa, Sở Tô thấy rõ ràng biển số phía sau xe bốn số bắt mắt.
—Đợi hết bận ta với mẹ con sẽ đến thăm con.
Lời nói lần trước của Sở Nghiệp lướt qua trong đầu.
Trong nháy mắt nắm chặt tay, Sở Tô lạnh lùng nhìn chằm chằm phương hướng xe rời khỏi, mặt không chút thay đổi lấy điện thoại từ trong túi tiền ra gọi điện thoại cho mẹ của mình.
Điện thoại rất nhanh bắt máy, truyền đến là thanh âm ôn nhu mang theo ý cười của La Quỳnh Thư, “Tiểu Quai.”
“Mẹ.”
“Như nào lại đột nhiên gọi điện thoại cho mẹ? Đã ăn cơm chưa?”
“Đã ăn rồi.” Trong thanh âm Sở Tô cùng lúc bình thường không có gì khác nhau, rất bình thường nói, “Con chỉ là đột nhiên nhớ tới liền gọi cho mẹ, mẹ và ba ba ở cùng một chỗ sao? Hai người đã ăn chưa?”
“Ừ?” Bên kia La Quỳnh Thư dừng lại mấy giây, bất quá bà rất nhanh phản ứng lại, cười nói, “Có a, ngày hôm nay trở về bên nhà ông ngoại con, ba ba con đang cùng ông ngoại nói chuyện ở thư phòng, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nhớ mọi người thôi, ông bà ngoại có khỏe không ạ?” Sở Tô bình tĩnh hỏi.
“Khỏe vô cùng, chính là bình thường hay nhắc tới con, nghỉ hè trở về nha? Có muốn đi đón con không?”
“Hẳn là trở về, không cần tới đón.” Sở Tô nói, tay cầm điện thoại nắm chặt, há há miệng, “Mẹ…”
“Hả?”
“Không có việc gì.” Sở Tô đè xuống lời nói đến bên miệng, sửa lời nói, “Mẹ nhớ chú ý sức khỏe.”
Bên kia điện thoại La Quỳnh Thư nghe thấy lời cậu nói cười vui vẻ, dặn cậu, “Đừng lo cho mẹ, chính con cũng phải chú ý nhiều chút.”
Sau khi đáp lại hai câu Sở Tô cúp điện thoại, đi tới bên người Trầm Lỗi nói tiếng xin lỗi, Trầm Lỗi biểu thị không có việc gì.
Bên kia sau khi La Quỳnh Thư cúp điện thoại, sắc mặt lạnh xuống, trên danh bạ ấn số gọi cho Sở Nghiệp, sau khi đối phương bắt máy vẫn là không có mở miệng liền lạnh giọng hỏi, “Anh có phải là ở C thị hay không?”
“Cô điều tra tôi?” Thanh âm Sở Nghiệp truyền đến rõ ràng mang theo chút hờn giận, làm vợ chồng nhiều năm như vậy, La Quỳnh Thư hầu như có thể tưởng tượng ra bộ dạng khẽ nhíu mày của ông hiện tại.
“Điều tra anh?” Nghe thấy lời của ông La Quỳnh Thư cười lạnh một tiếng, “Anh đừng quá đề cao chính mình, anh ở đâu cùng tôi một chút quan hệ cũng không có.”
“Có ý gì?”
“Vừa rồi Tiểu Quai gọi điện thoại cho tôi hỏi chúng ta có phải không ở chung một chỗ không, anh có đúng là bị Tiểu Quai đụng phải hay không?!” La Quỳnh Thư chất vấn, sau khi nói xong câu đó, bên kia điện thoại truyền đến thanh âm thắng lại, chắc là Sở Nghiệp dừng xe vô lề, sau đó nghe thấy ông nói, “Tiểu Quai còn nói cái gì?”
“Nói cái gì anh không cần biết, anh đi đâu tôi mặc kệ, nhưng anh đừng để cho cho Tiểu Quai biết những chuyện hư hỏng kia của anh, anh không biết xấu hổ tôi còn muốn mặt đây!!” Một cái tay khác rất nhanh siết chặt móng tay ghim vào lòng bàn tay, thế nhưng những đau đớn này lại xoa dịu lãnh ý không giải được trong lòng bà.
“Quỳnh Thư…”
“Câm miệng!” La Quỳnh Thư chợt cắt đứt ông, thanh âm bén nhọn, “Đừng gọi tên này, ông không có tư cách! Tôi nói cho anh biết Sở Nghiệp, giấu kỹ tiểu tình nhân của anh đừng để cho Tiểu Quai biết, nếu không đừng trách tôi khiến cho anh và nó thoát ly quan hệ cha con!”
“Cô dám!!”
“Anh có thể thử xem, anh căn bản không xứng làm cha của nó!” Sau khi La Quỳnh Thư nói xong liền cúp điện thoại, tức giận trong lòng khó tiêu tan, vung tay ném điện thoại đập xuống mặt đất, di động rớt xuống thảm mềm mại tưng lên mấy cái, rồi nằm ở dưới gầm bàn.
Sở Nghiệp còn chưa nói dứt lời đã bị cúp điện thoại, La Quỳnh Thư nói khiến cho trong lòng ông mơ hồ có chút bất an, có loại dự cảm bị Sở tô bắt gặp, ông sơ suất quá, vốn nghĩ rằng C thị lớn như vậy sẽ không trùng hợp như vậy đi, thế nhưng ông cư nhiên quên đổi xe, ngay từ đầu ông cũng không nghĩ bồi Dương Giai đến C thị, thế nhưng không chịu nổi cô ấy nhõng nhẽo cọ xát, ôm tâm lý may mắn sẽ không bị Sở Tô gặp phải vẫn là cùng cô ấy đến, thẳng đến vừa rồi La Quỳnh Thư gọi điện thoại đến ông mới có chút bất an, nếu quả như thật bị bắt gặp, ông thực sự không biết phải mang biểu tình gì đối mặt với con trai duy nhất của chính mình.
Tìm ra số điện thoại của Sở Tô, lại thật lâu không có nhấn xuống, lúc này gọi điện thoại luôn có cảm giác giấu đầu hở đuôi, trong lời nói của La Quỳnh Thư lạnh lùng tức giận cũng làm cho ông cảm thấy vô lực, là từ khi nào thì hai người vợ chồng bọn ông lại bắt đầu biến thành cái bộ dạng này.
Trước đây thời điểm ở đại học quen biết La Quỳnh Thư đặc biệt ôn nhu, hiền lành xinh đẹp, cũng chính là lần đầu hai người gặp nhau như vậy ông mới có thể bị bà hấp dẫn, chỉ là từ khi nào thì đối phương bắt đầu trở nên lạnh lùng, cường ngạnh, thậm chí hùng hổ hăm dọa.
—Người của La gia chưa bao giờ là người yếu đuối, anh có gan làm, thì phải có gan gánh chịu.
La Quỳnh Thư ngầm phân chia cổ phần của công ty, nơi nơi đều cùng ông đối nghịch, sau cùng tại thời điểm bị ông nhìn thấu đem thỏa thuận ly hôn ném ở trước mặt ông, thời điểm lạnh lùng nói ra câu này, ông đột nhiên phát hiện ông vậy mà quên mất vợ mình là người của La gia, năm đó hai người yêu nhau quá mức nồng nàn khiến ông quên mất con gái do La gia một tay che trời ở A thị dạy dỗ, như nào lại mềm yếu vô năng.
Lại nói tiếp ông còn phải cảm ơn La Quỳnh Thư không để cho La gia đi đối phó ông, Sở thị tuy lớn nhưng cũng không thể cùng xí nghiệp gia tộc mấy thế hệ loại La gia từng trải này chống đở được, rốt cuộc cũng là ông năm đó một ý nghĩ dẫn đến sai lầm có lỗi với La Quỳnh Thư, có lỗi với Sở Tô.
Quan hệ của ông và La Quỳnh Thư đã sớm tan vỡ, thế nhưng hai người ở trước mặt mọi người vẫn duy trì vơ chồng ân ái ở ngoài mặt, cũng nghĩ có thể giấu diếm được Sở Tô cũng không cần đâm thủng, mặc kệ quan hệ của hai người biến thành bộ dáng gì đi nữa, Sở Tô đều là người bọn họ yêu thương nhất, ở trong lòng Sở Nghiệp Sở Tô chính là đứa con trai duy nhất của ông, cũng là người thừa kế duy nhất Sở thị, ngoại trừ Sở Tô ông sẽ không lại muốn thêm một đứa con nối dòng thứ hai, đây cũng là nguyên nhân vì sao Dương Giai bồi ông nhiều năm như vậy vẫn không có mang thai.
Trước đây vì để cho Sở thị đi lên quỹ đạo quốc tế, ông bỏ lỡ toàn bộ quá trình tuổi thơ của Sở Tô, bỏ lỡ lần đầu tiên nó bước đi, lần đầu tiên nó bi bô tập nói chuyện, lần đầu tiên sinh bệnh, lúc ông ý thức được Sở Tô đã cùng ông không thân cận, ông không muốn lại bởi vì chuyện cùng Dương Giai mất đi quan hệ máu mủ với Sở Tô, tính cách của La Quỳnh Thư ông hiểu rất rõ, cho dù là khi trước đây cô ấy cũng là người nói được làm được, huống chi hai người nháo thành cái hiện trạng này, lời nói mới vừa rồi của cô ấy tuyệt đối không chỉ là nói một chút rồi thôi, mà là chân chính đang cảnh cáo ông.
“A Nghiệp, làm sao vậy?” Dương Giai ngồi ở bên ghế phó lái nhẹ giọng hỏi, vươn tay vỗ vỗ bờ vai của ông.
“Không có việc gì.” Sở Nghiệp có chút mệt mỏi xoa xoa vùng xung quanh lông mày, cuối cùng vẫn không có gọi điện thoại cho Sở Tô, để di động qua một bên.
“Có phải chị Quỳnh Thư lại nói cái gì làm khó anh hay không?” Dương Giai có chút lo lắng nói, “Xin lỗi A Nghiệp, không phải là bởi vì nguyên nhân là em đi? Nếu không em giải thích cho chị ấy một chút?”
“Không có việc gì, em đừng suy nghĩ nhiều.” Sở Nghiệp an ủi cô một câu, “Trở về thôi.”
Ca hội của Trầm Tiêu cũng ngày Sở Tô vừa vặn cả ngày không có việc gì, buổi trưa đem quà tặng mà mình muốn tặng cho Trầm Tiêu chuẩn bị xong, cùng bản thảo văn lưu trữ lên mạng, mở QQ phát hiện avatar Trầm Tiêu xám đen, nhìn avatar gốc cây tiên nhân cầu liền vui vẻ, xoay người đi lấy một bụi tiên nhân cầu trên kệ còn lại xuống cũng chụp một tấm hình, định đem avatar của mình cũng thay đổi giống vậy, trở lại trước máy tính thấy trong nhóm tổ kịch luôn chợt hiện liền mở ra cửa sổ, sau khi nhìn thấy lịch sử trò chuyện Sở Tô đột nhiên không bao giờ muốn đổi avatar nữa, avatar tình nhân cái gì tuyệt không đáng tin cậy.
[Nhóm tổ kịch]
[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Buổi tối là ca hội sinh nhật của Tiêu ca tôi đã đem tràng khống và phụ đề của các cô nương sắp xếp xong rồi, cô nương trong xã đoàn biết tin tức này đều vui đến hỏng ~
[Đạo diễn] Mộc Tiểu Cát: Thiệt mong chờ ~
[Trang trí] Mao Tiểu Cầu: Mong chờ +
[Tuyên truyền] Đậu Tiểu Đinh: Mong chờ +
[Hậu kỳ] Cật Gia Hữu Đạo: Mong chờ +, đúng rồi Nhạc Nhạc, quy trình ca hội gì đó đều chuẩn bị xong hết chưa?
[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Đã chuẩn bị xong rồi, chờ Tiêu ca xem qua không có ý kiến gì liền dựa theo quy trình mà làm thôi, ôi chao, Tiêu ca đâu rồi, đêm nay chính là ca hội, như thế nào hai ngày này lại không thấy người đâu, cũng không biết thế nào tìm anh ấy!! @ [CV – Bách Lý Kiền] Trầm Tiêu
[CV-Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: Hả? Tiêu ca sao, ngày hôm nay hình như anh ấy bị người nhà ép đi xem mắt (^__^), bất quá anh ấy nhớ rõ chuyện muốn mở ca hội, buổi chiều hẳn là onl.
[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Xem mắt ⊙▽⊙
[Hậu kỳ] Cật Gia Hữu Đạo: Xem mắt ⊙▽⊙
[Tuyên truyền] Đậu Tiểu Đinh: Xem mắt ⊙▽⊙
[CV – Chu Thạch Bích] Yến Vô Thanh: Xem mắt ⊙▽⊙
[Tác giả] Văn Ý Tô: …
Tiêu ca sao, ngày hôm nay hình như anh ấy bị người nhà ép đi xem mắt, bị người nhà ép đi xem mắt, đi xem mắt, xem mắt…
Ngọa tào, đi xem mắt!!!
Cả người Sở Tô cũng không khỏe rồi!!! Lôi ra diễn đàn [Pinocchio] chính mình có đoạn thời gian không có up post.
—Ngày mai sinh nhật của nam thần, quà tặng còn chưa có đưa qua liền nghe nói hôm nay nam thần đi xem mắt, đi! Xem! mắt! rồi!
Sau khi đăng xong Sở Tô tâm tình quay về xem bình luận cũng không có, hai chữ xem mắt đạp ở trên đầu cậu choáng váng, đại thần cái tiểu yêu tinh nhọc người này dĩ nhiên đi xem mắt!!
QQ dưới gốc phải màn hình lại nhảy loạn, là avatar Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ, Sở Tô mở ra.
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Tô Tô tôi tới rồi~
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Nhớ tôi không?! Trong khoảng thời gian này buồn chết tôi ╮(╯▽╰)╭
Văn Ý Tô: Không nhớ
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: ⊙▽⊙ Đừng như vậy, cậu có phải là đang trách tôi không lên mạng chơi với cậu hay không, tôi không phải cố ý, lúc trước té ngã trật chân, hiện tại ổn rồi mới có cơ hội lên mạng!
Văn Ý Tô: Xảy ra chuyện gì?
Tâm tình Sở Tô tuy rằng bởi vì tin tức của nam thần mà không tốt, nhưng thấy đối phương nói có chuyện liền vội vàng hỏi.
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Đừng nói nữa, cái lão bất tử bạn học cũ của lão đầu thúi nhà tớ, lần trước ông dẫn chắt trai đi ra cùng chúng tôi uống trà, một bộ dáng quan hệ ông cháu vui vẻ tức chết tôi! Hết lần này đến lần khác cháu của tôi lại không tranh khí, sắp rồi còn chưa có bạn gái (╯‵□′)╯︵┻━┻! (Nghi án này chính là ông nội của a Tiêu (ღ˘⌣˘ღ))
Văn Ý Tô: …
Sở Tô nhìn mấy từ “Lão bất tử” “Chắt trai” “Cháu của tôi” liền choáng váng!!
Văn Ý Tô: … Cháu của cậu
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Đúng vậy! Ai u, đã quên nói cho cậu biết, tôi đã là người có thân phận ông nội, ha ha ha ha ha ha
… Ha cái em gái ông a!
Sở Tô đở trán, nguyên lai không phải thiếu niên bệnh trung nhị, là lão già bệnh trung nhị!
Văn Ý Tô: Chân ngài thật không sao chứ?
Đối mặt với người lớn Sở Tô vô ý thức dùng kính ngữ, điều này làm cho ấn tượng Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ đối với cậu lại càng yêu thích hơn mấy phần.
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Đã ổn rồi, cảm ơn Tô Tô quan tâm, gia gia ta thân thể cường tráng!! Ngày hôm nay có chuyện tốt, tôi dẫn cậu đi xem a!
Văn Ý Tô: Chuyện gì tốt?
Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ: Ha ha, cháu của tôi hôm nay đáp ứng đi xem mắt, chính là rất nhanh thì tôi có chắt trai rồi, đến lúc đó nó kết hôn tôi mời cậu uống rượu mừng ~
Văn Ý Tô: … MN, ngài tự mình chơi đi!
Sở Tô quả thực đối với thời buổi thân cận này tuyệt vọng, còn có thể để cho người ta tự do yêu đương không? (╯‵□′)╯︵┻━┻!!!!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mọi người đều biết Cây Bồ Đề Ở Sân Cũ là ai rồi đi, ha ha, mời Tô Tiểu Quai uống rượu mừng vân vân, chờ lúc đại thần quải Tiểu Quai về nhà, lão gia tử biết được chân tướng nước mắt sắp rớt xuống o(≧ 口 ≦)o
Đại thần vậy mà đi xem mắt, đại thần thực sự đi xem mắt sao?! Chương sau là ca hội sinh nhật! Nghịch chuyển thật lớn, cách gặp mặt đã không còn xa!!
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Dù biết không nên nhưng mình vẫn không thể nào tin được cha của Tô Tô, bất kể lý do gì nhưng có tình nhân bên ngoài như vậy là không tốt, thà ly dị cho rồi, chứ cứ vậy càng khổ Tiểu Tô Tô hơn nữa, cảm thấy cha Tô Tô bên ngoài tỏ ra ôn nhu nhưng bên trong thật sắp mục rữa hết rồi haizzzzzz (~_~メ)