Võng Phối Khi Ảnh Đế Gặp CV Đại Thần

chương 32: 32: tất cả ly biệt trên thế gian đều là chia xa có kỳ hạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: SamLeo-kun

"Anh có từng nghĩ sau này muốn làm gì chưa?" Lộ Tề ngồi trên lan can ban công khách sạn sau lưng là bầu trời đầy sao, gió đêm nhè nhẹ thỉnh thoảng thổi qua tóc cậu.

Ôn Nhiên đang nhìn Lộ Tề say đắm, bỗng bị đặt câu hỏi, ngừng lại một chút, đáp lời, "Anh muốn lấy thứ của mình về dù anh không thừa nhận người đó là phụ thân nhưng anh cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ tâm huyết của gia gia cho đứa ngu xuẩn phụ thân nuôi bên ngoài."

Lộ Tề cười khẽ sau đó đưa pad của mình cho anh, Ôn Nhiên không hề thắc mắc cầm lấy hoàn toàn tín nhiệm cậu.

Trên đó là một phần báo cáo của thám tử tư ghi chép những việc từng trải qua từ nhỏ đến lớn một vài scandal được đánh dấu đỏ của con riêng phụ thân Mộ Ý Viễn, bởi vì nó vẫn chưa được Ôn gia công nhận cho nay đến giờ vẫn theo họ mẹ.

Lộ Tề đung đưa chân hơi do dự nói, "Em có thể giúp anh...!phải biết đối thủ cạnh tranh của anh rất kém, quả thực rất dễ dàng đánh bại."

Ôn Nhiên thờ ơ xem xong báo cáo, đáp, "Nếu anh cả ngày chỉ nghĩ dùng một vài thủ đoạn nhỏ đánh bại đối thủ, vậy anh và nó có khác gì đâu? Sau này anh sẽ còn gặp phải vô số đối thủ, anh không thể mỗi lần đều kéo họ xuống thông qua vạch trần khuyết điểm của đối phương.

Nếu muốn đánh bại người khác, bản thân trở nên hùng mạnh hơn mới là cách tốt nhất."

"Khi anh trở nên mạnh mẽ nhất dùng thực lực của anh đã đủ để hạ gục họ."

Lộ Tề ánh mắt lấp lánh nhìn anh không nói.

Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

Ôn Nhiên hỏi, "Sao vậy?"

Lộ Tề nhảy xuống ôm Ôn Nhiên, "cảm thấy anh ban nãy siêu đẹp trai luôn."

Trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện tiếu ý, "Anh lúc nào không đẹp trai chứ?" theo đó nhìn vào chiếc giường lớn đặt trong phòng lại bắt đầu rầu rĩ, Kim Triệt chết tiệt, kêu anh ta đặt khách sạn vậy mà đặt một căn phòng tình nhân giường kingsize? Che mặt, lúc chiều Ôn Nhiên nhìn thấy căn phòng này chính là cười như không cười nhìn chằm chằm mình hồi lâu!

A A A A dù mình là Gay trời sinh nhưng nhìn bộ dáng Ôn Nhiên cũng không phải sẽ thành thành thật thật ở dưới...!nhớ tới hôm nay tắm xong Ôn Nhiên chỉ quấn khăn tắm ra khỏi phòng tắm, cơ bắp khỏe đẹp, cánh tay rắn chắc, Lộ Tề kiềm không được nuốt nước miếng.

Còn thước tấc vô tình nhìn thấy, orz, lớn như vậy thật sự có thể nhét vào sao...!

Làm công tác tư tưởng rất lâu, Lộ Tề vẫn quyết định trước tiên giả vờ tốt hơn, cậu bình tĩnh nói, "em mệt rồi, ngủ trước."

Ôn Nhiên ngờ vực, "rõ ràng em mới ngủ trưa..."

Lộ Tề thẹn hóa quá giận, "em thích ngủ được không?"

Ôn Nhiên liếc nhìn giường lớn dường như hiểu lầm gì đó, "anh không ngờ bà xã em gấp gáp như vậy a...."

"..." không nghĩ tới ngược lại tạo thành phản tác dụng, Lộ Tề hận không thể đâm đầu chết.

Cuối cùng đêm này hai người vẫn ôm nhau ngủ, đương nhiên hai thanh niên khí huyết tràn đầy nằm cùng nhau trên một chiếc giường lại yêu thích lẫn nhau, tâm viên ý mãn trước khi ngủ giúp nhau làm vài vận động phát tiết có ích khỏe mạnh cho thể xác và tinh thần gì gì đó, ảnh đế Lộ ngạo kiều tạc mao thụ tuyệt đối ngại ngùng thừa nhận.

Thời gian du ngoạn trôi qua thật nhanh, cổ trấn xinh đẹp làm cho người ta có cảm giác rời xa nhân thế hỗn loạn.

Kiến trúc cổ kích mang cảm giác lịch sử dày dặn khiến nội tâm người ta cảm thấy vô cùng yên tĩnh.

Lộ Tề tìm quán cà phê Lâm Giang vào ngồi, bàn ghế gỗ hương xưa sắc xưa bên cạnh dòng nước chảy róc rách, chuông gió treo ngoài cửa sổ thỉnh thoảng phát ra thanh âm vui tai.

Thấy Lộ Tề ném cả túi đường vào ly cà phê, Ôn Nhiên bất đắc dĩ nói, "nếu sợ đắng vậy thì đừng gọi cà phê a..."

Lộ Tề cười híp mắt, "em chỉ thích cà phê ngọt thêm nhiều đường."

Hai người đang vừa ngắm cảnh vừa tán gẫu bỗng bên cạnh truyền đến tiếng kêu, "là Lộ Tề sao?"

Lộ Tề vẫn đeo kính râm tiếp tục khuấy muỗng cà phê trong tay, đầu cũng không ngẩng lên nhàn nhạt nói, "Chỉ là bộ dạng giống, rất nhiều người đều từng nhìn nhầm tôi là Lộ Tề." Ôn Nhiên ở bên cạnh trộm cười.

Hai cô gái ban nãy kinh hô hơi thất vọng, họ mang ba lô, mặc quần áo thủy thủ, xem ra là sinh viên ra ngoài chơi vào kỳ nghỉ, "Thật sự không phải sao...!thật sự rất giống a!"

Người kia nói, "cho dù không phải, bộ dáng giống Lộ Tề chắc chắn cũng đủ đẹp trai! Hơn nữa cậu nhìn anh chàng bên cạnh anh ấy đi, thoạt nhìn chính là cảm giác phúc hắc cấm dục công, trời a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a manh quá!!! Tớ sắp chảy máu mũi rồi!!!"

Hai người cứ như vậy đứng đó xì xầm to nhỏ, còn cố ý hạ giọng sợ bị nghe thấy.

Lộ Tề nghe được nhất thanh nhị sở.....!vẻ mặt có phần nhịn không được kéo Ôn Nhiên thanh toán tiếp tục dạo phố.

Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

Ôn Nhiên sờ sờ đầu cậu, "xấu hổ hả?"

Lộ Tề phản kích, "Đúng đó, rõ rành rành em mới là công, mấy người đó ánh mắt tệ quá chừng!"

Ôn Nhiên không nói, "Anh cao hơn em một cái đầu...."

Lộ Tề liếc anh, "nhưng IQ anh vẫn thấp như cũ á."

Ôn Nhiên: "...."

Lộ Tề nhờ Kim Triệt đặt vé trưa nay về thành phố A, mấy ngày nữa sẽ phải công khai thử vai, mấy ngày này phải tuyển nhân viên trang thiết bị cho phòng làm việc.

Mới vừa xuống máy bay, Lộ Tề đã bị Kim Triệt chờ ở sân bay đón đi, công việc tích tụ quá nhiều đợi Lộ Tề ông chủ lớn trên danh nghĩ về giải quyết.

Trước khi Kim Triệt đi nhìn Ôn Nhiên, "Có cần tôi đưa cậu về nhà trước không?"

Ôn Nhiên nghĩ nghĩ đã lâu không về nhà hơn nữa cũng có vài chuyện cần xử lý đành khước từ ý tốt của Kim Triệt.

Lộ Tề lại có chút lo lắng ghé vào cửa sổ xe nhìn Ôn Nhiên.

"Anh cẩn thận nha, đừng giống như lần trước..."

Biết Lộ Tề chỉ lần nào, Ôn Nhiên nhíu nhíu mày, "đau lòng anh?"

Lộ Tề vẫn thích độc miệng lần này vậy mà không bẻ lại, nghiêm túc "ừ" một tiếng.

Không vui khi sắp phải về nhà vơi đi một ít, tâm tình Ôn Nhiên tốt lên không ít, "Anh không sao, em tự chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì kêu Kim Triệt đi làm, đừng mệt mình."

Kim Triệt bên cạnh: "...." Lộ Tề là người mình không phải là người sao? Cẩu nam nam ngu xuẩn!

Thấy hai người còn đang bịn rịn chia tay, Kim Triệt lên tiếng, "Này, sơ sơ một chút là được rồi nha? Cũng không phải không gặp được nữa.....!còn có chuyện nghiêm túc cần làm đó."

Lộ Tề đè lại không muốn trong ngực, tạm biệt Ôn Nhiên, "Em đi nha."

Kim Triệt nghe vậy khởi động xe nhanh chóng lái xe đi, chỉ sợ hai người này tiếp tục nhị oai.

Lộ Tề ghé vào cửa sổ, không ngừng vẫy vẫy tay với Ôn Nhiên sau đó đóng cửa sổ lại, Ôn Nhiên vẫn lẳng lặng đứng ở đó nhìn chiếc xe lái đi.

Thật nhiều năm sau Ôn Nhiên ôm Lộ Tề vào lòng như cũ nhớ rõ bức tranh này, thầm nói, "không ngờ lời Kim Triệt nói đúng thật mà...!may mắn lúc đó ngắm em nhiều hơn, không thôi trong hai năm đó anh chắc chắn sẽ nhẫn không được chạy về tìm em."

.....!Edit: SxamLexo-kxun

Bước vào Ôn trạch, Ôn Nhiên liền cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.

Người cha vẫn luôn không hề có sắc mặt tốt với anh lúc này lại ngồi ở phòng khách đợi anh, thấy anh về tới cố gắng dịu giọng, "con trai, con về rồi à." Thế nhưng vẫn không đổi được cứng ngắc trong giọng nói, khí tràng của đứa con lớn khiến ông cảm thấy đáng sợ.

Ôn Nhiên lạnh nhạt trả lời, "Ân"

Nghĩ người trước mặt là con trai mình, Ôn Chí Tân ra sức nhớ lại cách tương giao giữa phụ tử của người bình thường nên như thế nào, nhưng trong lời nói vẫn không ngừng cứng nhắc, nghe qua cứ như đang thẩm vấn, "Mấy ngày nay con đi đâu?"

Ôn Nhiên đã có hơi mất kiên nhẫn, "Con nghĩ, con đã thành niên lâu rồi, mỗi lần đi đâu hẳn không cần đều báo cáo với ngài đi, phụ thân của con."

Nhớ tới mấy tấm ảnh nhận được trước đó, bộ dáng Ôn Nhiên thân mật với tiểu minh tinh kia, thêm thái độ hiện tại của Ôn Nhiên với ông, Ôn Chí Tân tức không chỗ phát cảm thấy nhất định thằng nhóc tên Lộ Tề dạy hư con trai mình, bước lên con đường cong.

Ông giận dữ, "Ta không quản con, con liền muốn ném hết mặt mũi Ôn gia rồi! Đồng tính luyến ái hả? Ôn Nhiên, ta đưa con qua Mỹ cũng không phải để con học phong trào đồng tính luyến ái bên đó."

Con ngươi Ôn Nhiên co lại, khiếp sợ nhìn Ôn Chí Tân, vẫn luôn bình tĩnh như thường lại đột nhiên hơi mất khống chế, "Ai nói cho ngài biết?"

Ôn Chí Tân bị khí tràng của con mình trấn kinh, ngay sau đó lại cảm thấy hơi mấy mặt để không bị ngăn chặn khí thế, lớn giọng quát, "Con thừa nhận rồi? Ta không quản, bây giờ con về Mỹ ngay cho ta, ta cũng điều tra xong tiểu minh minh Lộ Tề đó rồi sau này không được gặp nhau nữa.

Mấy ngày nữa ta sẽ giới thiệu con gái thế gia thích hợp cho con quen, cũng vừa tốt nghiệp học lực cao dáng vẻ không tệ." cảm thấy thái độ của mình quá kịch liệt sợ chọc giận đứa con luôn không thân với mình, ông tiếp tục dỗ dành nói, "Đàn ông cùng đàn ông không có tương lai, sau này dù sao cũng phải sinh con? Mấy thằng con trai kia sao tri tâm bằng con gái chứ, tập đoàn của baba lớn vậy sớm muộn cũng là của con...!con không có con nối dõi sao được?"

Ôn Nhiên cười lạnh nói, "gia gia ở đâu, con muốn nói mấy câu với ông."

Ôn Chí Tân quan sát cẩn thận vẻ mặt của con trai, "gia gia con đã biết chuyện...!cũng cùng thái độ với ba, ba đã đặt xong vé tối nay, con đi thu dọn hành lý đi."

"Con không đi, muốn đi tự con đi, con đi tìm gia gia" nói xong Ôn Nhiên đi thẳng lên lầu, bước chân mang theo nôn nóng hiếm thấy.

Sắc mặt Ôn Chí Tân ở phía sau nặng nề, bất thình lình dùng sức ném cái ly trong tay xuống đất phát ra mấy tiếng vang lanh lảnh.

Bảo mẫu mới tới đứng bên cạnh run rẩy cả người chầm chậm bước lại gần nhặt mảnh vụn thủy tinh.

"Gia gia, con nghiêm túc với Lộ Tề, con muốn sống chung với em ấy cả đời." vẻ mặt Ôn Nhiên nghiêm túc, mặt không đổi sắc đối mặt với Ôn lão.

Ôn lão gia tử lúc này vừa tức giận lại vừa đau đầu, tôn tử mình coi trọng nhất vậy mà thích con trai? Đây có phải chuyện đùa đâu! Ông không lên tiếng chỉ nhìn chằm chằm Ôn Nhiên, muốn xác định lời của anh có mấy phần chân thật.

Ôn Nhiên không sợ chút nào mặc lão gia tử quan sát.

Phút chốc lão gia tử thở dài, "Ông biết con làm việc đều luôn có chủ kiến của mình, người khác không cách nào khiến con thay đổi.

Nhưng con có từng nghĩ con đường này khó đi bao nhiêu chưa?"

"Con sẽ không để em ấy chịu tổn thương."

Ôn lão gia tử bật cười chế nhạo, "Con lấy gì đảm bảo? một sinh viên vừa tốt nghiệp hay hư danh người thừa kế tương lai của Ôn thị? Huống chi bây giờ có phải con thừa kế hay không cũng khó nói.

Cái người...bạn kia của con" Ôn lão gia tử ngừng một chút dường như hơi khó mở miệng, nói tiếp, "Tên Lộ Tề đúng không, ông từng hỏi thăm, danh khí khá cao nhưng giới giải trí nước sâu bao nhiêu, lão gia tử ông có tai mắt, mấy tấm hình gửi cho phụ thân con tùy tiện gửi một tấm cho công chúng xem cũng có thể khiến cậu ta không thể trở mình."

Ôn Nhiên lâm vào ngõ cụt vẻ mặt lúc này hơi dữ tợn.

Ôn lão gia tử tiếp tục tiến lên, "còn có, tại sao những người đó muốn gửi cho phụ thân con xem sau khi đứa con riêng đó xuất hiện? tự con suy nghĩ cẩn thận, đây rõ ràng là đang nhắm vào con.

Con bây giờ bản thân cũng khó giữ nổi mình, con lại lấy gì bảo vệ người con gọi là người yêu? Con nói muốn trải qua cả đời cùng người ta, kéo người ta vào vũng bùn của con sao? chính là như vậy hả?"

"Ông cảm thấy lần này ngược lại là cơ hội tốt, con còn trẻ biết đâu lúc này con vẫn chưa hiểu yêu là gì không bằng mấy năm này con cứ đến công ty của phụ thân tôi luyện thật tốt.

Cơ sở bên đó ông cũng không đưa con đi, con trực tiếp bắt đầu thử xử lý sản nghiệp Ôn gia đi.

Đợi con chính thức nắm được Ôn gia nếu con còn cảm thấy thích cậu ta.

Đương nhiên bây giờ người trẻ hấp dẫn nhiều như vậy có lẽ Lộ Tề không thích con cũng không chừng.

Nếu tới lúc đó con vẫn còn thích cậu ta, cậu ta cũng thích con, xem như lão gia tử ông cho con một lời cam kết, vậy các con cứ cùng nhau đi.

Ông tuyệt không hai lời."

"Nhớ kỹ, chỉ có bản thân mạnh mẽ lên trước mới có thể bảo vệ tốt người mình yêu."

....!Edit: SxamLexo-kxun

Ôn Nhiên bị thuyết phục trước khi lên máy bay, anh ngồi ở phòng chờ cả người giống như từ tảng băng chui ra khiến người ta không dám tới gần.

anh nhíu chặt mày dường như đang ra một quyết định trọng đại.

Rốt cuộc có nên bảo Lộ Tề đợi mình không...!cứ như lão gia tử nói bản thân bây giờ dựa vào gì đồng hành cùng Lộ Tề.

Cậu chói mắt như vậy, gia thế tài phú dung mạo địa vị cái gì cũng có nhưng bản thân chỉ là một thanh niên vừa tốt nghiệp hai bàn tay trắng ngay cả Ôn gia cũng vẫn là của người phụ thân anh ghét nhất cho.

Chính là vừa nghĩ tới sau này sẽ có người khác ở bên cạnh Lộ Tề, nhìn bộ dáng lười biếng vừa ngủ dậy của cậu, ăn đồ ăn cậu làm, nghe cậu dịu dàng lại nghịch ngợm trêu chọc, anh đã cảm thấy trái tim đau đớn muốn nổ tung.

KHÔNG, anh không thể khoan nhượng cho việc có người khác đồng hành bên cạnh cậu, đứng bên cạnh cậu chỉ có thể là anh.

Nghĩ tới đây, anh cảm thấy bản thân bỗng xác định rõ mục tiêu lớn nhất của đời mình, tâm tình tốt lên không ít.

Anh lấy điện thoại tìm đến số trên cùng nhất tên "Bé cưng", gọi qua.

"Alo? ~ Ôn Nhiên em đang xem kịch bản nè, hôm nay đến nhà em ăn cơm không?" giọng nói tràn đầy sức sống của Lộ Tề truyền tới, rõ ràng đã hai mươi mấy tuổi rồi nhưng vẫn sôi động như thiếu niên.

Nghe được giọng nói đối diện rõ rõ mới chia xa hồi trưa, nhưng Ôn Nhiên cảm thấy như cách một đời vậy, thanh âm anh hơi khàn khàn, "Bé cưng à, anh sắp đi Mỹ rồi..."

Không chú ý tới Ôn Nhiên không thích hợp, Lộ Tề cao giọng, "A, là việc học xảy ra vấn đề gì sao? Phải quay về nhận bằng tốt nghiệp? nhớ mang quà cho em!"

"Anh...Lộ Tề, nếu bảo em đợi anh hai năm, em bằng lòng sao?"

"Có ý gì?" cảm thấy Ôn Nhiên nghiêm túc, Lộ Tề cuối cùng ý thức được chỗ nào bất thường.

"Nhà anh biết chuyện của chúng ta rồi."

Ôn Nhiên vội la lên, "Ngọa tào, Ôn Nhiên anh ở đâu? Họ không đánh anh chứ? Anh đợi em chạy qua!"

Ôn Nhiên không biết vì sao, ban nãy trái tim ngổn ngang lại trở nên vô cùng bình tĩnh, "Tề Tề, em nghe anh nói xong được không?"

Lộ Tề ngoan ngoãn đáp một tiếng, chân lại bước nhanh về phía bãi đậu xe, ban nãy nghe âm thanh bên Ôn Nhiên hơi ồn ào, hẳn là ở sân bay đi?

"Anh cảm thấy gia gia nói đúng, anh không xứng với em."

Lộ Tề một tay đánh vô lăng một tay cầm điện thoại, nghe vậy có phần tức giận, "Ông nói xằng bậy gì đâu! Em vô cùng thích anh, Ôn Nhiên anh tốt nhất tốt nhất tốt nhất tốt nhất....!em chỉ thích anh! Em muốn mãi sống cùng anh, Ôn Nhiên anh đừng đi..." giọng nói bình thường luôn mang theo ý cười lúc này vậy mà có chút nghẹn ngào.

Ôn Nhiên đau lòng, "Bé cưng, em nghe anh nói.

Em tốt lắm nhưng anh hi vọng có một ngày anh có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh em mà không phải bị mấy ký giả giải trí nơi nơi chụp lén, cuộc sống trải qua như ruồi nhặng.

Anh hi vọng mình có thể đủ lớn mạnh đến mức bất cứ ai cũng không dám nghi ngờ tình cảm giữ hai chúng ta.

Chúng ta phải nhận được lời chúc phúc hay nhất, tổ chức một hôn lễ long trọng.

Anh muốn tất cả người Ôn gia đều công nhận em, anh muốn họ không dám nói bất kỳ lời không hay với em.

Gia sản Ôn gia sớm muộn gì anh cũng muốn lấy về nhưng anh cần thời gian nắm chắc những thứ này...!Anh nhất định sẽ cố gắng nỗ lực, anh không thể nói lời kêu em đi tìm người khác, anh chỉ cần nghĩ tới bên cạnh em sẽ có người khác thì cả người khó chịu, em bằng lòng đợi anh sao? Bé cưng, anh yêu em, cả đời này anh chỉ yêu một mình em."

Lộ Tề có điểm nói không nên lời, "Vậy anh phải thường gọi điện thoại cho em...."

"Được, mỗi ngày đều gọi cho em."

"Anh phải tự chăm sóc tốt bản thân, không được thường xuyên không ăn cơm."

"Được."

"Em muốn...!giữ mình trong sạch, không cho phép thích người khác!"

Giọng Ôn Nhiên rốt cuộc có ý cười, "Được, anh không thích người khác, anh chỉ thích em."

Cuối cùng Lộ Tề vẫn không đuổi kịp máy bay của Ôn Nhiên, nghe thông báo ở sân bay, chuyến bay gần nhất đến Mỹ đã cất cánh năm phút.

Giữa họ chỉ cách năm phút cự ly nhưng giống như cách trời với đất.

Lộ Tề vẫn như cũ mang mắt kính và khẩu trang, thế nhưng dáng người xuất chúng vẫn rước lấy chú ý của không ít người.

Cậu chầm chậm đi tới cửa khẩn cấp không người, ngồi xổm xuống lấy dây chuyền đeo trên cổ xuống tháo chiếc nhẫn ra nghiêm túc đeo lên ngón vô danh, hai tay bỗng ôm lấy chân khóc không thành tiếng.

"Ôn Nhiên...!Ôn Nhiên..." Edxxit: SxaxmxLxexo-kxuxnx

Ban nãy vẫn cố nén, vui vẻ muốn an ủi Ôn Nhiên để anh yên tâm đi, cậu sợ khóc ngay trước mặt Ôn Nhiên ngộ nhỡ anh vì mình ở lại, là điều cậu không hi vọng nhìn thấy.

Cậu biết chừng mực, biết với Ôn Nhiên mà nói trước tiên trở về xử lý việc công ty mới là lựa chọn tốt nhất.

Cậu không thể ảnh hưởng anh không thể liên lụy anh...!Đến lúc chỉ còn một mình rốt cuộc vẫn nhịn không được khóc lên.

Một chàng trai luôn thích cười đã từng ở trên màn ảnh dùng nụ cười của mình cảm hóa vô số người lúc này vì cách xa người mình yêu mà khóc làm người ta hết sức đau lòng.

Edit: SamLeo-kun.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio