.
"..."
Đợi nửa ngày cũng không thấy chuyện gì xảy ra.
"Thôi được rồi." Ngụy Vô Tiện than một tiếng, buông tay: "Cái thứ này vậy mà đúng là không lừa ta."
Cho dù nói gì đi chăng nữa, xem ra nguyên hình của tâm ma đúng là đã bị hắn đánh tan. Nhưng mà vẫn không thể tỉnh, xem ra vốn dĩ đây không phải điểm mấu chốt để giải quyết mọi chuyện. Vậy đến cùng vấn đề nằm ở đâu?
Ngụy Vô Tiện ngồi phịch xuống đất, im lặng mà ôm đầu suy nghĩ, nghĩ cả nửa ngày cũng không ra nguyên nhân. Cuối cùng vẫn chán nản đứng lên, xách một thùng nước vào quét dọn phòng, thu thập tàn cục. Nếu không, để Lam Vong Cơ quay về nhìn thấy một phòng lộn xộn như này, không biết còn lo lắng thành dạng gì nữa.
Tuy rằng Lam Hi Thần đã nói là Lam Khải Nhân sẽ không phạt Lam Vong Cơ, nhưng dù sao việc y va chạm trưởng bối cũng là không thể nghi ngờ. Cho dù Lam Khải Nhân có bỏ qua cho y thì Lam Vong Cơ cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Ngụy Vô Tiện ở Tĩnh thất đợi một lát, vẫn là đứng ngồi không yên, quyết định ra ngoài tìm Lam Vong Cơ.
Hắn sửa sang lại y quan một lần nữa, ngựa quen đường cũ mà đi thẳng một mạch đến từ đường, đi một vòng từ trước ra sau lại không thấy người đâu. Đang thấy khó hiểu, bỗng nhiên nhận ra đằng sau có vài ánh mắt đang dán lên người hắn.
Ngụy Vô Tiện làm như không có chuyện gì đi về phía trước, đến một khúc rẽ bỗng nhiên tăng nhanh bước chân. Những người đang đi theo hắn thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện ra, Ngụy Vô Tiện mà bọn chúng vẫn luôn theo sát không thấy đâu nữa.
"Người đâu?!"
"Sao lại biến mất rồi?!"
"Rõ ràng là vị ấy đi về hướng này mà."
Ngụy Vô Tiện giẫm giẫm lên đầu tường, khóe môi cong lên, lặng yên không một tiếng động mà nhảy xuống phía sau bọn nó, đẹt một tiếng vỗ lên bả vai một đứa trong đám đó, nói:
"Hắc, thật là hư nha!"
"Oa a a a a ưm ưm ưm!!"
Tiểu tử bị hắn vỗ vai lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, khiến cho mấy đứa bên cạnh cũng đồng loạt kêu lên. Một đám tiểu bằng hữu từng đứa một kêu lên, sau đó mới có người bỗng nhiên mới nhớ ra là Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào, vội vội vàng vàng che miệng một đứa khác lại, sau đó một đứa khác nữa lại che miệng nó. Một đám tiểu đồng mặc áo trắng ngươi che miệng ta ta che miệng ngươi, loạn thành một đoàn, muốn bao nhiêu nhốn nháo có bấy nhiêu nhốn nháo. Ngụy Vô Tiện đứng một bên xem trò vui, cười đến mức lưng cũng không thẳng lên nổi. Đám tiểu bằng hữu nói không nên lời, tức tối mà trừng mắt nhìn hắn.
"Xin lỗi xin lỗi." Ngụy Vô Tiện xoa xoa thắt lưng, nói: "Ta nói các ngươi chứ, ngày nào cũng hét to hét nhỏ như vậy, không sợ bị phạt chép gia quy đến nhũn tay sao?"
Lam Cảnh Nghi đem cái tay đang che miệng mình gạt xuống, tranh thủ nói lý:
"Chưa từng thấy ai như người, luôn luôn thích dọa sợ chúng ta."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Bị dọa sớm cho quen đi, miễn cho sau này lớn lên đi săn đêm lại khóc nhè. Còn nữa, chúng ta nói phải trái một chút, chính các ngươi theo dõi ta trước mà?"
Đúng là ngay từ đầu bọn chúng đã không chiếm được lý lẽ. Mấy người bạn nhỏ ấp úng một trận, Lam Tư Truy hai tay xoắn vặn vào nhau, cúi đầu nói:
"Đúng, thật xin lỗi... Mạc tiền bối. Con, chúng con đều lo lắng cho người... Mới, mới muốn đến xem tình hình của người một chút..."
"Ừ ừ, vẫn là A Uyển hiểu chuyện." Ngụy Vô Tiện ôn nhu xoa nhẹ đầu nó một cái: "Chẳng qua là tại sao đệ lại lo lắng cho ta như vậy hả?"
Nhìn thấy Lam Tư Truy bị hắn xoa đầu, một cái tiểu bằng hữu đưa tay lên ngăn lại, nói:
"Còn không phải là bởi vì người bị thương sao!"
Một đứa khác nói:
"Hàm Quang Quân căng thẳng như vậy! Nhất định là rất nghiêm trọng!"
"Toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ đều biết cả rồi!"
"Quan hệ của người và Hàm Quang Quân thật tốt nha!"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn không biết làm gì hơn ngoài đưa tay lên đỡ trán.
Lam Cảnh Nghi giống hệt như thủ lĩnh của đám tiểu mao đầu này, đứng ở phía trước mấy đứa nhỏ, hỏi hắn:
"Cho nên vết thương của người đã tốt hẳn chưa?"
"Tốt rồi tốt rồi, đám tiểu tử các ngươi thật là..." Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười, xoa nhẹ đầu mỗi đứa một cái, đem mái tóc được chải cẩn thận của chúng xoa loạn lên, trong lòng cũng không nhịn được có chút vui vẻ: "Lần sau xuống núi, ta sẽ đem mứt quả về cho các ngươi nhé."
Đám tiểu bằng hữu lập tức đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ mong chờ, ngay cả Lam Tư Truy bình thường luôn luôn nhu thuận cũng không phải là ngoại lệ.
"À, ta hỏi các ngươi." Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống đất, ánh mắt ngang tầm với lũ trẻ, nói: "Các ngươi có thấy Lam Trạm đâu không?"
Lũ trẻ nhìn nhau, sau đó lắc lắc đầu. Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, đổi cách hỏi khác:
"Vậy hiện giờ người nhà các ngươi phạm lỗi đều chịu phạt ở đâu? Không ở từ đường sao?"
Lúc này Lam Tư Truy mới nâng tay lên, chỉ cho hắn thẳng hướng sơn môn.