Không lâu sau khi bị té, khoảng cuối tháng tư, nhờ sự giúp đỡ của Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi, Ngụy Vô Tiện đã có thể tự mình chậm rãi bước đi trong Tĩnh Thất.
Mặc dù đi không lâu nhưng lại rất mệt mỏi, dù sao thì đó vẫn là một tiến bộ lớn, ít ra hắn không cần nằm cả ngày trên giường bệnh.
Cùng lúc đó, Lam Vong Cơ đem những công văn ngày thường ở phòng Tứ Bảo chuyển về Tĩnh thất, y ở Tĩnh Thất xử lý công văn, không cần mỗi ngày phải đến Hàn Thất làm việc.
"Huynh trưởng sẽ xuất quan" Lam Vong Cơ bình thản giải thích "Vậy nên, vị trí gia chủ Lam thị cũng nên trả lại cho huynh ấy"
Hàn thất là chỗ ở của gia chủ, điều này Ngụy Vô Tiện cũng biết.
Nhưng "Khoan, khoan đã" hắn vịn giường, trợn mắt nhìn Lam Vong Cơ "Trạch Vu Quân...xuất quan"
Hắn vẫn còn nhớ rõ, sau việc ở miếu Quan Âm, Lam Hi Thần theo Lam Khải Nhân về Vân Thâm Bất Tri Xứ mấy ngày thì bế quan.
Chuyện xảy ra đột ngột, lại buông bỏ vị trí gia chủ, lúc đó hắn vẫn còn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ nên có nghe thấy chuyện này.
Là người trong cuộc, hắn đơn nhiên biết cái chết của Kim Quang Dao đã thành một đả kích lớn đối với Lam Hi Thần, nhưng cũng không rõ Lam Hi Thần bế quan bao lâu, mà Lam Vong Cơ đã thay thế vị trí gia chủ đó trong bao lâu...Hiện giờ, mặc dù hắn không ra khỏi Tĩnh Thất nhưng cũng có thể biết chút tình hình của Vân Thâm Bất Tri Xứ qua miệng của Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi.
Nếu Trạch Vu Quân có thể xử lý việc của Lam gia lúc hắn hôn mê, thì những trưởng bối Lam thị kia cũng sẽ không đau đầu vì sự cố chấp của Lam Vong Cơ, không thể không nhượng bộ.
Chớp mắt một cái, Trạch Vu Quân đã bế quan hai năm.
Bây giờ xuất quan đơn nhiên là chuyện tốt, hắn nói "Trạch Vu Quân có thể tháo được nút thắt trong lòng, đây là một chuyện vui"
Nhưng Lam Vong Cơ lại rủ mắt không nói, trên mặt cũng không có chút nào vui sướng.
Ngụy Vô Tiện chú ý tới sắc mặt của y, không thể không hỏi "...Sao vậy?" hắn nhớ tới vẻ mặt của Lam Hi Thần lúc miếu Quan Âm sụp đổ, vô thức nhíu mày "Chẳng lẽ Trạch Vu Quân không..."
Lam Vong Cơ gật đầu một cái.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt "Vậy thì tại sao lại xuất quan?"
"Là ta thường đi làm phiền huynh trưởng, mời huynh ấy xuất quan"
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Ngụy Vô Tiện, hắn kinh ngạc không nói được lời nào, suy nghĩ trong đầu cũng nhanh chóng xoay chuyển: Lam Trạm vừa là Tiên đốc vừa làm gia chủ, một năm qua cũng đã giải quyết công việc rất tốt, điều này có thể chứng thực bằng những lời ca ngợi từ miệng của tiểu bối.
Nhưng bây giờ Lam Trạm lại đi làm phiền Trạch Vu Quân xuất quan, ngồi vào vị trí gia chủ, nguyên nhân khiến y đưa ra quyết định đó ngoài hắn - người lúc trước hắn bệnh nằm liệt giường mà nay lại cần người chăm sóc, thì còn có thể là ai chứ?
Hắn lập tức cắn chặt môi, bàn tay vô thức siết chặt chăn.
Lam Vong Cơ thấy hắn thay đổi cảm xúc, liền lập tức đứng dậy đi về phía phòng ngủ, ngồi ở bên giường hắn, nói khẽ "Tất cả cũng không phải do ngươi"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn y, lẩm bẩm "Lam Trạm, ngươi không cần..."
"Huynh trưởng bế quan hai năm, ta ngẫu nhiên nghe thấy tiếng tiêu, nhưng cũng không có dấu hiệu đã cởi bỏ những rối ren trong lòng.
Cả ngày tâm trạng như nước động, chi bằng từ bỏ quá khứ tiến về phía trước một bước" Lam Vong Cơ bình tĩnh nói "Ta đã không còn tới chỗ huynh ấy bế quan để đưa tin tức trong một năm, chắc là cân nhắc tới tình cảnh của hai chúng ta, nên cuối cùng cũng tạm buông thả chuyện trong lòng"
Lời giải thích vội vành này cũng rất có lý, nhưng Ngụy Vô Tiện chỉ tin một nửa.
Nhưng, cho dù chỉ một nửa, cũng có thể khiến hắn dễ chịu.
Sợ Lam Vong Cơ lại lo lắng, nên một lần nữa hắn lại bày ra khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ tay của đối phương nói "Sao lại có ta trong đó? Trạch Vu Quân là quan tâm đệ đệ của mình một thân làm hai việc nên mới nguyện ý xuất quan hỗ trợ...!Tốt rồi, có người san sẻ, ngươi cũng không cần vất vả như vậy"
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm năm ngón tay trắng bệch đặt ở trên mu bàn tay mình, im lặng nửa ngày không nói.
Ngụy Vô Tiện cứng ngắc, muốn rút tay về, tính mở miệng nói nhưng Lam Vong Cơ lại giữ chặt hắn, chậm rãi nói "Từ ngày mai, ta cùng ngươi đi dạo"
Ngụy Vô Tiện sững sờ, không kịp phản ứng "Không phải Tư Truy với Cảnh Nghi..."
"Bọn nó khó tránh khỏi bất cẩn, lần trước còn để ngươi té" Lam Vong Cơ bình tĩnh "Ta đã nói với bọn chúng ngày mai không cần đến nữa.
Và..." y bỗng nhiên dừng lại một chút, nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện đang ở trước mặt "Đi dạo với ngươi vui hơn phê duyệt văn thư, xử lý công việc..."
Dứt lời, Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn Lam Vong Cơ, nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày nghe được lời an ủi như vậy từ miệng đối phương.
Dù có chút vụng về nhưng lại ấm lòng, trong nháy mắt tất cả nỗi buồn, sự bất hạnh của hắn đã được xóa đi, trái tim một lần nữa được bao bọc bởi sự ấm áp.
Không sai.
Hắn nghĩ: Mỗi ngày có Lam Trạm ở Tĩnh Thất quả thực tốt hơn rất nhiều.
Thấy Lam Vong Cơ khẩn trương nhìn mình, hắn nhịn không được, cười khúc khích "Cùng ta đi dạo cũng không dễ dàng vậy đâu.
Hàm Quang Quân không thể cứ thư giãn như vậy mà trở nên lười biếng a"
Lời vừa dứt, hắn thật sự muốn xuống giường.
Lam Vong Cơ cũng không ngăn cản hắn, nhìn hắn vén chăn lên tự mình đi giày vào, cầm lấy ngoại bào treo trên giá gỗ rồi mặc vào.
Lam Vong Cơ nắm tay hắn, cho hắn một chút lực, Ngụy Vô Tiện dùng sức, đứng khỏi giường.
Ngụy Vô Tiện dương dương tự đắc nhìn Lam Vong Cơ giống như đang khoe thành tích của mình, mà Lam Vong Cơ đang cuối đầu nhìn xuống hai chân hắn, trong mắt tràn đầy dịu dàng và vui mừng.
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới nhớ ra: Từ lúc bắt đầu luyện tập cho tới nay, Lam Trạm còn chưa nhìn thấy thành quả do hắn cố gắng.
Thế là hắn vỗ vỗ cánh tay đang nắm chặt của Lam Vong Cơ, muốn đối phương buông mình ra, sau đó hắn chậm rãi bước vài bước từ phòng ngủ tới thư phòng.
Chân của hắn còn hơi đau, vẫn còn lảo đảo một chút, Lam Vong Cơ vươn tay định đỡ hắn nhưng lại thôi.
Cho đến khi Ngụy Vô Tiện chủ động nắm tay y, lúc này y mới thả lỏng, đỡ người ngồi xuống bàn trà bên cạnh.
Ngụy Vô Tiện nhìn đôi môi mím chặt của đối phương, nhịn không được, cúi đầu cười.
Cười xong hắn bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nghiêm túc nói "Ngươi xem, cứ giữ vững tiến độ này, qua mấy ngày nữa, ta nhất định có thể ra ngoài đi dạo"
Lam Vong Cơ "Ừm"
Y ở đây không đi, nghiêm túc nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện lại phải vừa cười vừa nói "Hàm Quang Quân cũng đừng lấy ta làm cớ để làm biếng chứ, còn không lo nhìn tới công văn của ngươi?"
"Vậy ngươi..."
"Ta mệt rồi, ngồi ở đây nghỉ một lát là được" Ngụy Vô Tiện vươn tay lấy chén trà, cũng như cơm và thuốc được giữ ấm ở trong hộp thức ăn.
Cũng may bàn trà cách án thư cũng không quá xa, Lam Vong Cơ làm việc ở án thư cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng cau mày đau khổ của hắn khi uống thuốc.
Ngụy Vô Tiện uống thuốc xong, nhàm chán cầm quyển thoại bản Lam Vong Cơ đã đưa trước đó mở ra xem.
Mà Lam Vong Cơ rất nhanh đã chăm chú vào công văn trong tay, tay phải chấp bút, thỉnh thoảng sẽ đáp lại một vài câu.
Tĩnh Thất yên tĩnh, nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng lật sách, và âm thanh nhẹ rơi của ngòi bút.
Yên tĩnh thúc giục, đúng thật là thoại bản rất thu hút nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn khó có thể ngăn cản được cơn buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ gục trên bàn.
Mơ mơ màng màng, mùi đàn hương quen thuộc lướt qua chóp mũi, lấy thoại bản đang trong tay hắn ra.
Một tay ôm hắn vào lòng, vững chải ôm lên.
Ngụy Vô Tiện thậm chí còn không mở mắt, lẩm bẩm "Lam Trạm".
Làm bạn hằng đêm, hắn từ lâu đã quen với khoảng cách giữa hai người, đầu tựa vào lòng ngực ấm áp, lập tức tiến vào mộng đẹp.
//.