Giờ phút này đang ngồi ở Tĩnh Thất, Lam Hi Thần lại không kìm lòng được mà hồi tưởng lại mấy tháng trước, những lá thư chồng chất trước cửa nơi hắn bế quan.
Bế quan ở bên trong, hắn điều hòa khí tức, ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì bốn năm tháng không bước ra ngoài, đơn nhiên cũng không biết một năm trước Lam Vong Cơ sai hạc trắng đưa thư tới, chất thành đống ở ngoài cửa.
Cho đến khi giấy tràn đầy, rơi vào khe cửa hắn mới phát giác.
Hắn do dự, nhắm rồi lại mở mắt, cuối cùng vẫn nhặt thư lên, mở từng cái ra xem.
Tờ giấy trắng rải rác vài dòng chữ, hỏi gần đây hắn có thấy tốt không, cũng không đề cập tới những gánh nặng trong lòng, chỉ là ghi ở cuối thư: Mong hắn có thể xuất quan.
Lam Hi Thần vẫn còn đang chần chờ, hoài nghi liệu mình có đủ tư cách và năng lực để trở lại vị trí gia chủ hay không.
Sự tin cậy bị phá vỡ ở bức thư kế tiếp, nét chữ Lam Vong Cơ từ trước đến nay vẫn luôn ngay ngắn thì nay lại có chút loạn: Mở đầu thư vẫn là hỏi thăm tình hình gần đây của hắn, nhưng phía sau lại nói, Ngụy Anh bệnh nặng không dậy nổi, có thể mời huynh trưởng xuất quan, xem xét?"
Lúc ấy hắn cảm thấy nghi ngờ, vẫn còn nhớ Ngụy công tử ở miếu Quan Âm vẫn còn rất tốt, sao bỗng nhiên lại bệnh? Lại mở thêm vài bức thư nữa, mỗi bức đều nói: Ngụy Anh bệnh nặng, bệnh của Ngụy Anh khó chữa, hôm nay Ngụy Anh ổn định một chút, Ngụy Anh vẫn chưa tỉnh lại, hôm nay Ngụy Anh gặp ác mộng...Mỗi một bức làm trái tim của Lam Hi Thần thắt lại, nhất là khi biết Lam Vong Cơ làm các trưởng bối khó xử, y nói sơ: Nếu huynh trưởng ở đây, nhất định sẽ xử lý tốt hơn ta.
Hắn không thể không thả thư xuống, ổn định lại hô hấp một lúc lâu mới có thể cầm lấy bức tiếp theo.
Sau khi mở phong thư cuối cùng, bên trong viết: Ngụy công tử đã tỉnh.
Vừa tỉnh dậy thân thể còn yếu ớt, Lam Vong Cơ thân gánh trọng trách, không thể phân tâm chiếu cố, một lần vô ý đã khiến người nhiễm phong hàn, hôn mê ròng rã mười ngày.
Cuối thư, Lam Vong Cơ đã viết lần: Vong Cơ khẩn cầu huynh trưởng xuất quan.
Phong thư hơi ướt, lật xem hồi lâu, ngón tay đều dính mùi thuốc khó phai.
Lam Hi Thần cầm hơn trăm phong thư, tĩnh tọa ba ngày ba đêm ở trong phòng, đợi đến ngày thứ tư, ánh mặt trời rơi xuống tay hắn, hắn liền đứng dậy, từng bước rời căn phòng đã nhốt chặt nỗi lòng của mình trong suốt hai năm.
Lần đầu tiên Lam Hi Thần tới Tĩnh Thất trong hai năm qua vẫn còn có thể ngửi được mùi đàn hương lẫn lộn với mùi thuốc.
Thấp giọng thì thào như phiền muộn, nhưng cũng như cảm thán "Vong Cơ đã thay đổi"
Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện lộ ra vẻ mặt hoang mang, khuôn mặt tái nhợt cũng không che giấu được vẻ nghiêm trọng, đôi mắt kia vẫn trong trẻo, qua bao nhiêu năm tháng vẫn chưa từng thay đổi, đau khổ khó rời.
Mà đệ đệ của hắn lại nâng niu, cung phụng như một báu vật, cẩn thận từng li từng tí bảo hộ ở trong Tĩnh Thất.
Có lẽ hắn không rõ lắm – Lam Hi Thần nghĩ, nhưng lập tức cười nhạt một tiếng: Còn không phải sao? Đệ đệ mãi mãi cũng không muốn biểu đạt cảm xúc của mình ra ngoài, đứa nhỏ ngoan cố quỳ ở ngoài Tĩnh Thất.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào đứa nhỏ đó đã trưởng thành, từ ngây thơ đến cô đơn, từ cô đơn thành quyết tâm...Văn thư để đặt gọn gàng trên án thư trong Hàn Thất, cái này từ mấy trưởng bối, tiểu bối với người ngoài nói đến Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân, Tiên đốc quản lý Huyền Môn Bách Gia.
Không chỉ có tôn kính, ghen ghét mà còn chán chường, e ngại, tôn sùng, kính trọng, thế gian đúng là muôn màu.
Hắn không hiểu, đã từng hỏi qua "Vì sao lại như thế?"
Lam Vong Cơ đáp lại "Nên như vậy"
Thế gian muôn màu muôn vẻ, lại vì một người mà nhập hồng trần.
Lam Hi Thần hiểu một chút, nhưng cũng không phải là toàn bộ.
Nỗi phiền muộn trong lòng vẫn còn, cho dù đã quen thuộc với vẻ mặt đó, nhưng tất cả dường như vẫn chưa rõ ràng, đến hiện tại hắn bắt đầu nghĩ mình không hiểu rõ người khác hay rốt cục là không hiểu rõ chính mình.
"Trạch Vu Quân" thấy người trước mặt im lặng quá lâu, Ngụy Vô Tiện không nhịn được, mở miệng nói "Trên đời này làm gì có ai mãi mãi nhất thành bất biến đâu? Ta, hay Lam Trạm, hay Trạch Vu Quân cũng vậy"
Nhất thành bất biến: Đã hình thành như thế nào thì giữ nguyên như vậy không đổi.
Nhưng Lam Hi Thần lại cảm thấy bàng hoàng: Nếu tất cả trên thế gian đều thay đổi khó mà lường trước, vậy thì có thể dựa vào ai nữa?
//.