"Thính kỉ phiên yên thủy, tây phong nhập tứ kiều
Giai nhân lập hà xử, Giang Nam điêu phương thảo
Thập chỉ tước thông quản, mi thượng xuân sơn tảo
Anh thần hà lao điểm, liên kiểm nghi xảo tiếu"
Cuối tháng tư đầu tháng năm, mùa hè lặng lẽ bước đến.
Thân thể có chuyển biến tốt hơn, mùa hạ ngày dài đêm ngắn, mỗi ngày Ngụy Vô Tiện có thể tỉnh táo đến ba bốn canh giờ, làm việc nghỉ ngơi đã giống như người bình thường.
Sáng hôm nào không quá nắng, hắn sẽ khoác ngoại bào do Lam Vong Cơ chuẩn bị rồi tản bộ trong sân.
Ngày thường thấy hoa thấy cỏ, hắn giống như một người đã lâu đã không gặp bằng hữu, ngồi xuống lảm nhảm hai câu, ví dụ như nói chuyện với côn trùng trên lá cây, hôm nay thời tiết thế nào v.v
Lam Cảnh Nghi thường xuyên tới thăm hắn thì gặp cảnh này thì nói thẳng "Ngụy tiền bối, người đúng là nhàm chán"
Ngụy Vô Tiện cầm đuôi ngoại bào, ngồi xổm trước vườn hoa, nguýt một cái.
Nếu không phải ngoại bào trên người hắn được thêu tinh xảo, rất quý giá thì hắn đã sớm đặt mông ngồi xuống đất từ lâu rồi "Đúng vậy, ta rất là nhàm chán" hắn lười biếng kéo dài giọng, cầm lấy lá phong lan quơ quơ "Không thì, Cảnh Nghi ngươi nhảy một đoạn cho ta xem đi?"
Lam Cảnh Nghi không nói, dùng ánh mắt để lên án yêu cầu vô lý của hắn.
Lam Tư Truy ở một bên bất đắc dĩ nói "Có phải...gần đây Hàm Quang Quân bận rộn, nên Ngụy tiền bối mới cảm thấy buồn chán?"
Ngụy Vô Tiện khẽ gật đầu, lại thở dài.
Tĩnh Thất trống vắng: Lam Vong Cơ gần đây bận chuyện ở đài quan sát.
Chuyện đài quan sát này, nói ra cũng rất dài dòng.
Hầu hết như mọi người đã biết, nó được Kim Quang Dao xây dựng, để kịp điều động người đến những nơi xa xôi hẻo lánh giải quyết chuyện tà túy.
Đài quan sát được cai quản bởi các môn phái ở địa phương, tứ đại gia tộc cùng với Tiên đốc.
Phổ cập một số kiến thức để các đài quan sát có thể tự xử lý chuyện tà ma quấy phá, nếu nghiêm trọng hơn thì phải báo với tiên môn, Tiên đốc.
Tiên đốc với tứ đại thế gia đều sẽ có những danh sách về việc tà ám ở từng đài quan sát.
Đài quan sát lúc trước, đúng thật nhận nhiều sự khen ngợi và mang lại nhiều danh tiếng cho Kim Quang Dao, tuy nhiên, mười năm trôi qua những sự việc đằng sau cái đài quan sát kia cũng dần dần lộ ra.
Vài ngày trước Ngụy Vô Tiện không làm gì, cầm công văn Lam Vong Cơ phê duyệt xem thử.
Một trong những vấn đề là số lượng đài quan sát quá nhiều và phân bố không đồng đều.
Hơn một ngàn đài quan sát đã được sửa chữa và có tác dụng không nhỏ trong một khoảng thời gian, nhưng ban đầu, chúng được xây ở nơi xa xôi hẻo lánh, phí vận chuyển, sửa chữa cực kì cao.
Vì thế, từ từ, một số đài quan sát được tu sửa quá gần nhau, hoặc là ở những nơi quá sức vắng vẻ nên đã bị tiên môn ở nơi đó bỏ lơ.
Lam Vong Cơ tiếp nhận hơn một ngàn đài quan sát từ tay Kim Quang Dao, nhưng thực tế chưa tới sáu trăm đài hoạt động bình thường, còn hơn hai, ba trăm đài quan sát vẫn báo cáo danh sách, nhưng cũng không được liên tục, không phải ngày nào cũng có tu sĩ ở đó.
Giống như năm đó Ngụy Vô Tiện ở thị trấn phương Bắc.
Nếu đài quan sát làm việc thỏa đáng, thì những thương nhân kia cũng sẽ không cầu cứu những tu sĩ đi ngang qua đường.
Nếu như đài quan sát kia mỗi ngày đều có người canh giữ, Lam Vong Cơ cũng sẽ không chậm trễ đến mức nửa tháng sau mới biết được tung tích của hắn.
Lúc Ngụy Vô Tiện hôn mê, y đã có ý định về việc chỉnh đốn lại các đài quan sát.
Nhưng mà, năm đó y chỉ mới là Tiên đốc, địa vị còn ngồi chưa vững, rồi lại còn muốn chiếu cố Ngụy Vô Tiện.
Y không lập tức ra tay, nhưng phái đệ tử Lam thị điều tra thật lâu.
Rất nhanh y đã phát hiện, vấn đề của đài quan sát không chỉ ở số lượng và sự phân bố.
Điều nghiêm trọng hơn, vẫn còn ở phía sau.
Đài quan sát do môn phái nhỏ ở nơi đó đóng giữ, tài chính được cung cấp từ ba phía: Môn phái nhỏ nơi đó, dân chúng ở địa phương đóng góp, đại thế gia phụ cận giúp đỡ.
Mặc dù năm đó Kim Quang Dao đòi hỏi, đòi giấy trắng mực đen rõ ràng, đặt ra nhiệm vụ cho mỗi thế gia.
Các thế gia, có bao nhiêu nhà tự nguyện chi tiền để báo lại mọi sự việc? Dần dần số tiền không ngừng giảm bớt.
Ngay cả những vùng hẻo lánh quanh Vân Mộng, Thanh Hà, Lan Lăng với Cô Tô mỗi tháng sẽ có tiền gửi đến, nhưng cũng có rất nhiều môn phái nhỏ tham lam, có người biết, có người không biết, đa phần cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nếu các đài quan sát bị bỏ hoang vì thiếu tiền thì cũng không sao, nhưng Lam Vong Cơ đã nhận được khoảng hai mươi, ba mươi trường hợp môn phái ở đó lấy đài quan sát làm cái cớ để bóc lột người dân ở địa phương.
Sau khi Ngụy Vô Tiện đọc những công văn đó, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là: Đầu đuôi đảo lộn, táng tận lương tâm.
Nhưng từ từ, hắn dần lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra một tia chua xót: Hơn mười năm trước, tu sĩ Huyền môn nội loạn, lúc trước có Xạ Nhật chi chinh, sau lại có Di Lăng Lão Tổ, gây ra nhiều tổn thương cho người vô tội.
Cứ tưởng mười sáu năm sau thiên hạ sẽ lại thái bình, nhưng không ngờ vẫn âm thầm có thế lực ác độc như vậy.
Nói cho cùng, những tu sĩ đạo hạnh cao thì xem thường những tu sĩ đạo hạnh thấp, mà những tu sĩ đạo hạnh thấp thì lại xem thường những bách tính không có chút linh lực, coi bách tính như cỏ rác.
Có bao nhiêu người lại quan tâm chuyện trừ yêu ma, trừ hại giúp dân? Chẳng qua là chỉ vì lợi ích cá nhân thôi.
Hắn hỏi Lam Vong Cơ "Ngươi tính thế nào?"
Lam Vong Cơ nói "Lấy độc trị độc"
Ngụy Vô Tiện hiểu ý, cười "Không hổ là Tiên đốc"
//.