Chớp mắt một cái đã vào tháng năm, Lam Vong Cơ vẫn không cho Ngụy Vô Tiện ra ngoài săn đêm cùng các tiểu bối.
Dường như Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi đã từ bỏ ý định này, chỉ còn Ngụy Vô Tiện vẫn kiên trì, thỉnh thoảng lại nhắc đến chuyện này, hắn còn bày ra không ít thủ đoạn nghịch ngợm.
Như là nằm trên mặt đất khóc lóc om sòm, không đồng ý với hắn thì hắn sẽ không chịu đứng dậy, hoặc là nhân lúc y rửa mặt thì giấu mạt ngạch, không đồng ý thì không trả lại...!cứ mỗi lần như vậy, hai người sẽ do dự giằng co một hồi lâu.
Những cách này lúc đầu còn hữu dụng, ít ra còn để Ngụy Vô Tiện thấy được bộ dạng vừa luống cuống vừa bất lực của Hàm Quang Quân, mặc dù không được ra ngoài, nhưng ít nhất hắn cũng có thể đùa giỡn vui vẻ.
Đáng tiếc, bây giờ lại không được như xưa.
Những chiêu trò bịp bợm cỏn con này chỉ xài được vài lần, Lam Vong Cơ đã có thể bế hắn lên với vẻ mặt không thay đổi, hắn cũng không thể vùng vẫy vì sợ bị ngã, chỉ có thể mở to mắt nhìn mình bị y ôm về giường, cách này ngược lại còn khiến hắn đỏ mặt.
Về phần mạt ngạch, mạt ngạch Lam thị đã được chuẩn bị sẵn sàng khi y chuẩn bị tắm rửa, sau khi sửa soạn vẻ ngoài một cách đàng hoàng, Lam Vong Cơ sẽ ngồi trước án thư bắt đầu làm việc, để lại Ngụy Vô Tiện đang cầm lấy sợi dây mình đã trộm, nhàm chán xoay sợi dây trong tay, rầu rĩ oán trách: Tiểu cứng nhắc này, càng ngày càng khó đối phó.
Nhưng Ngụy Vô Tiện cũng rất cứng đầu, mới như vậy mà muốn hắn từ bỏ ý định ra ngoài hả, không có cửa đâu.
Ngày thường một mình không có việc gì hắn sẽ suy nghĩ cách ăn nói như thế nào để mà lay chuyển được Lam Vong Cơ, và những biện pháp khác để lần sau còn dùng tới.
Có khi đang ôm đàn hoặc cầm sách mà bỗng nhiên nảy ra một biện pháp thì hắn sẽ rơi luôn vào vấn đề đó.
Phần đầu biện pháp thì bình thường, nhưng càng suy nghĩ thì nó lại càng đi lệch, đôi khi hắn còn tự bật cười hai tiếng vì bản thân mình.
Ngẩng đầu lần nữa đã qua nửa ngày, hắn cũng từ từ học được cách lặng lẽ giết thời gian trong Tĩnh thất.
Tình trạng này tiếp tục cho đến giữa tháng năm, bỗng nhiên vào một ngày nọ không báo trước – Lam Vong Cơ đồng ý.
Lúc ấy Ngụy Vô Tiện đang ngồi trước bàn trà giở sách liền nghe được Lam Vong Cơ nói "Ba ngày sau có thể Tư Truy sẽ săn đêm ở gần Cô Tô, ngươi đi cùng" kinh ngạc xém chút làm rơi chén sứ trong tay.
Giống như một thỏi vàng từ trên trời rơi trúng trán hắn, trong lúc nhất thời vẫn còn hơi hoang mang.
Hắn mở to hai mắt nhìn Lam Vong Cơ một hồi, sau đó chớp chớp mắt.
Sách cũng không nhìn, trà cũng không uống, cực kì thành thạo xoay người lăn từ trên nệm qua thư phòng chất đống công văn, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lam Vong Cơ, hắn cười hắc hắc nói "Nhị ca ca, ngươi, ngươi nói phải giữ lời, ngàn vạn lần không thể đổi ý nha"
Lam Vong Cơ vươn tay kéo hắn, nói khẽ "Trên mặt đất lạnh".
Nhưng Ngụy Vô Tiện giống như người không có xương, không muốn đứng dậy, hắn tra xét dò hỏi y "Hai ngày trước ngươi vẫn còn rất kiên quyết, bỗng nhiên sao lại đổi ý...nói, Hàm Quang Quân đang có ý đồ gì?"
Lam Vong Cơ không nói gì chỉ thở dài, sau đó lấy trong tay áo ra một phong thư mỏng đưa cho hắn.
Ngụy Vô Tiện mở ra xem, người viết thư là Ôn Ninh.
Trong thư Ôn Ninh nói, một năm trôi qua lại không nghe thấy tung tích của công tử, tưởng rằng công tử ngao du phương xa, mà mấy ngày trước từ chỗ Hàm Quang Quân mới biết được công tự bệnh nặng như vậy, liền vội vàng từ Di Lăng chạy tới, nguyện ý nghe theo mọi sự chỉ bảo.
Ôn Ninh bây giờ giống như một con rối, không tài nào ngự kiếm được mà chỉ có thể đi bộ, từ Di Lăng đến Cô Tô phải mất năm sáu ngày, lại còn thêm thời gian đưa thư...trong lòng Ngụy Vô Tiện âm thầm tính toán, liền hiểu rõ bảy tám phần: Lam Vong Cơ vẫn bị sự năn nỉ làm cho mềm lòng, nhưng hiện tại vẫn không yên tâm để hắn ra ngoài săn đêm, tình thế khó xử, vì vậy y đành phải thỏa hiệp.
Tính toán thời gian gửi thư và nhận thư, nên lên kế hoạch cho Ôn Ninh đến Cô Tô một chuyến, làm hộ vệ cho hắn.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy như có một thìa bưởi mật ong ở trong cuống họng mình, mềm mại ngọt ngào.
Hắn ném bức thư qua một bên, nắm lấy góc áo của Lam Vong Cơ, cười hì hì nhẹ giọng nói "Vẫn là Hàm Quang Quân tốt nhất".
Nhưng lập tức ánh mắt của hắn lại chuyển thành phàn nàn "Ngươi không nói sớm, nếu biết sớm đã không lấy mạt ngạch của ngươi"
Hai ngày trước hắn giữ luôn mạt ngạch không trả lúc Lam Vong Cơ chuẩn bị tắm rửa không ở cùng hắn, lúc đó y lại không cầm vững ấm nước, làm ướt người hắn, cũng khiến mạt ngạch để trong ngực bị ướt.
Mặc dù Lam Vong Cơ chỉ lo lắng liệu hắn có bị bỏng hay không, nhưng hắn cảm thấy vẫn nên xin lỗi.
Dù sao thì mạt ngạch Lam thị vẫn rất quan trọng.
Khi nghĩ về chuyện này, Ngụy Vô Tiện vẫn còn nằm trên mặt đất, Lam Vong Cơ lấy áo choàng lông chồn từ túi càn khôn ra.
Bởi vì hắn không chịu đứng dậy nên y đành khoác áo lên người đối phương.
Mặc dù đã là mùa hè nhưng trong núi vẫn còn lạnh, nằm lâu dưới đất sẽ dễ bị cảm lạnh.
Nhưng người trước mặt y lại không quan tâm đến những chuyện vụn vặt này.
Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày thở dài "Thật sự ta, cũng không yên tâm"
Ngụy Vô Tiện hiểu được ý nghĩa trong câu nói của y, quấn lấy áo lông chồn mềm mại tranh thủ đứng dậy, sợ Lam Vong Cơ đổi ý, hắn đứng dậy giơ tay thề với trời "Ta nghe lời, nhất định nghe lời...tụi Tư Truy rất đáng tin, lại còn thêm Ôn Ninh, an toàn gấp đôi, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Trên mặt Lam Vong Cơ lộ rõ vẻ không tin, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cầu xin thành khẩn của hắn y liền dịu đi.
Thật sự thì y cũng biết rằng thân thể của Ngụy Vô Tiện đang có chuyển biến tốt, sớm muộn gì cũng phải đi ra ngoài một xíu.
Những ngày này y nhìn thấy hắn tản bộ ở sau núi đúng là không có gì đáng ngại.
Lại nói mấy ngày nay là đầu hạ, thời tiết sáng sủa, không nóng không lạnh, chính là thời điểm thích hợp để đi ra ngoài.
Vậy nên y mới đành lòng nhượng bộ.
Y đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn, nói "Ta đã hỏi qua, ba ngày sau các tiểu bối Lam thị săn đêm gần Cô Tô, chỉ là trừ tà túy thông thường...ngươi không cần phải ra tay"
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn mất kim đan, linh lực không đủ để chống đỡ.
Mà nếu như hắn sử dụng oán khí, sợ là sẽ càng giày vò thân thể yếu ớt này.
Hắn vẫn tiếc cái mạng này và không muốn nhìn lại khoảng thời gian lúc trước, khổ sở nằm trên giường bệnh.
Vốn dĩ hắn chỉ định hướng dẫn cho các tiểu bối, nhân tiện xem tình hình gần đây của huyền môn, vậy thôi.
Dường như Lam Vong Cơ có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, thật lâu y mới chậm chạp nói "Ba ngày này, ta sẽ ở lại Tĩnh thất"
Đây chính là ở cùng hắn.
Đương nhiên Ngụy Vô Tiện rất vui, tin vui lần lượt đến, sự vui sướng trên mặt hắn như sắp dâng trào.
Chỉ hận không thể lập tức lao ra cửa nói cho Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi tin tốt này.
Mãi cho đến khi chuẩn bị đi ngủ, trên mặt hắn vẫn còn cười, tự nhủ: Ban đêm nằm mơ, sợ là mình có thể cười ra tiếng.
//.