Ngụy Vô Tiện có hơi giật mình, không ngờ Lam Vong Cơ lại nhớ kỹ chuyện này như vậy.
Hắn chỉ có thể nhớ đại khái, thậm chí còn không nhớ nổi có phải Tô Thiệp đã nói như vậy hay không...nhưng hắn vẫn theo phản xạ mà an ủi "Tô Thiệp là người tự cao tự đại, lại là người lòng dạ hẹp hòi, những lời đó, ngươi cũng đừng để trong lòng"
Lam Vong Cơ gật đầu, nhưng lại lắc đầu.
"Sau này ta nghĩ lại, hắn nói cũng không phải không có lý" Lam Vong Cơ nhẹ nói "Bởi vì ở Cô Tô Lam thị, đệ tử ngoại môn với nội môn thật sự khác nhau"
Khi nói điều này, vẻ mặt y rất thẳng thắn, giọng điệu còn có chút bướng bỉnh.
Đột nhiên, Ngụy Vô Tiện cảm thấy xúc động, dường như trong nháy mắt, hắn có thể tưởng tượng ra được, năm đó sau khi trở về từ Quan Âm miếu, y đã tự mình kiểm chứng nhiều lần.
Hắn nhịn không được hơi chồm người về phía trước, nắm lấy tay của đối phương.
Làm sao hắn lại không hiểu ý của Lam Vong Cơ chứ? Trên đời này, hoàn cảnh sinh ra đều không giống nhau.
Có người vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cũng có người từ nhỏ đã phải lăn lộn tranh lấy miếng đồ ăn thừa.
Một số sinh ra đã là xuất chúng, cũng có người dù cho có cố gắng hết sức cũng không thể đạt đến một góc của thiên tài.
Nhưng, Ngụy Vô Tiện âm thầm thở dài trong lòng.
Nếu như Tô Thiệp kia biết được suy nghĩ của hai người bọn họ lúc này, nói không chừng còn muốn chế nhạo một câu: Hàm Quang Quân cao cao tại thượng cần gì phải giả bộ thương hại những kẻ hèn mọn như ta?"
Thế gian này có những quy luật vô hình trói buộc lấy lòng người.
Ngụy Vô Tiện đã từng chạm đến một quy luật, muốn nới lỏng nó nhưng cuối cùng lại thật thảm hại.
Nói đến cũng thật trớ trêu, bất kể là hắn, Kim Quang Dao, Tô Thiệp hay Tiết Dương cũng đều muốn tránh khỏi thứ gì đó.
Trong ngoài, trên dưới, chính tà, trắng đen.
Hắn không cam lòng, không muốn, nên đã liều mạng một phen? Nhưng đến cuối cùng, chẳng qua chỉ là lấy trứng chọi đá.
Kim Quang Dao từng nói ở trong Quan Âm miếu, loại người như vậy, không thể sống lâu.
Nhưng hắn lại nghĩ, chết thì sao? Hắn cũng được, Ôn Tình cũng được, Giang thúc thúc, tiểu sư đệ cũng được, tiểu sư thúc với Tống đạo trưởng cũng được, hay những chúng sinh bất lực không thể bảo vệ lấy mình cũng được.
Vậy thì sao? Hắn đã nghĩ tới chuyện này, nghĩ tới rất nhiều lần, những chuyện dây dưa, ân oán khó mà phân biệt.
Cứ cho là hắn đã buông thả, bỏ qua những lời đàm tiếu.
Nhưng giờ phút này hắn đang kéo lê cái thân thể vướng víu với vết thương ngay bụng, lạc ấn hằng trên ngực.
Nhìn vào đáy mắt bình tĩnh của Lam Vong Cơ, mọi thứ dường như đã quay lại: tránh cũng không khỏi, trốn cũng không thoát.
"Lam Trạm" Ngụy Vô Tiện nhìn thẳng vào người trước mặt, chậm rãi nói "Ngươi, có phải muốn nói...nếu biết nhược điểm của địa phược linh này là gì.
Chỉ cần biết cách chính xác, dùng biện pháp của ta, cho dù là tu sĩ bình thường nhất, thậm chí là người không thể kết đan, cũng có thể giải quyết"
Lam Vong Cơ nhìn hắn, đôi mắt lóe lên như ngọn lửa thoáng qua.
Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi "Mà nếu như vậy, sẽ không có gì khác biệt"
Đệ tử nội môn với đệ tử ngoại môn.
Tu sĩ với người thường.
Thế gia với tông môn.
Dương quang đạo với cầu độc mộc.
Trong lòng hắn rung động, muốn nói cái gì đó, nhưng nửa ngày lại chỉ nắm chặt góc chăn, không biết đang lẩm bẩm với ai "Ngươi, ngươi cần gì phải..."
Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy, liền hỏi "Ngươi cảm thấy điều này quá đáng?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu "Chẳng qua là ta cảm thấy cái này quá khó quá cực, ta không muốn ngươi...!đi lại con đường xưa của ta"
Sau đó, dường như cảm thấy bầu không khí này quá mức nặng nề, hắn hướng về phía Lam Vong Cơ đang cau mày muốn phản bác, đùa giỡn vỗ vỗ tay của đối phương, cười dựa vào đầu giường "Thật ra lúc trước ta cũng không nghĩ nhiều như vậy, rất nhiều thứ để lựa chọn cũng có nhiều quy tắc trong đó, nhưng cũng có thể là không có.
Chỉ là không muốn nợ ân tình, ban đêm thậm chí còn không nỡ ngủ" hắn xoa cái chân tê của mình, bất đắc dĩ nói "Nhắc mới nhớ, thực ra là do bản thân mình thôi.
Như vậy, Kim Quang Dao với ta có chút giống nhau, chẳng qua đều là khư khư cố chấp"
"Không giống" Lam Vong Cơ bỗng ngắt lời hắn.
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, cảm thấy nhiệt độ của đối phương truyền qua mu bàn tay mình, hắn vô thức gọi "Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ lại nói "Ngươi không sai..."
Hàm Quang Quân thanh lãnh nhã chính ngày thường bây giờ trên mặt lại hiện lên tia bướng bỉnh, giống như lúc đã từng ngửa đầu cạn hết chén rượu, đêm khuya ngồi cạnh hắn nói một câu "Ta hối hận", nhẫn nhịn, đè nén không nói, rõ ràng cũng không cam lòng như hắn.
"Ta từng ngưỡng mộ hai vị đạo trưởng không thế gia chống lưng nhưng cầm kiếm hành hiệp trượng nghĩa, cũng kính trọng người ghét cái ác như Xích Phong Tôn...nhưng bọn họ đều có những cái kết thảm đạm.
Mà chắc hẳn ở những nơi ta không biết tới còn có rất nhiều, rất nhiều"
Gia quy Lam thị có câu, đại đạo vĩnh tồn.
Hơn mười năm trước, y quỳ gối trước cửa Hàn thất, cắn răng chịu đựng giới tiên, từng câu từng chữ chất vấn: Dám hỏi thúc phụ, thế nào là chính, thế nào là tà, thế nào là đen là trắng? Ba ngàn gia quy nặng nề, chẳng lẽ y lại không hiểu cái thiện ác trắng đen này.
Nhưng chính vì vậy, khi thấy vì nghĩa mà ăn ác quả, vì thiện mà bị chỉ trích, chà đạp, mới nhận ra được luật lệ quy tắc trải dài khắp thế gian và trói buộc mọi người, đó không phải là điều y muốn nắm giữ, và cũng không phải là điều y mong muốn.
Tu tiên vấn đạo, nhưng thế nào mới là đại đạo? Tu vi của y thâm hậu, gần như đã áp đảo của Cô Tô, vẫn còn có thể tiến xa hơn, nhưng nhìn tứ phương thì cũng còn thua thiệt.
Có lẽ là do y có chấp niệm, có tình riêng, cũng khư khư đi con đường của mình.
Ngay cả Lam Vong Cơ cũng không thể không thừa nhận, cái giá phải trả đó quá cao, đến nay thân thể đó vẫn đầy vết thương, nó giáng một đòn mạnh mẽ vào người thiếu niên không biết sợ là gì.
Mười sáu năm sau khi Ngụy Anh chết, y cũng có lúc không chịu đựng nổi, đập nát một vò Thiên tử tiếu, âm thầm rơi lệ lúc đêm tối tĩnh mịch, hồi tưởng lại quá khứ hối hận, y gần như đã bị trói buộc với người có vận mệnh "bi thảm", "bất hạnh" kia.
Nhưng, Lam Vong Cơ thì thầm "May mà có ngươi"
May mà có ngươi, ta đã có thể nhìn thấy một tia sáng trên bầu trời đêm u tối.
Khóe mắt Ngụy Vô Tiện cay cay, nắm chặt cổ tay đối phương, khàn khàn nói "Lam Trạm...tại sao không phải là, may mà ta có ngươi"
Hắn khịt mũi một cái, những bất mãn, ân oán trên người hắn đều được người trước mặt xóa đi mất.
Ra sức cược tất cả những điều hắn không cam lòng, cuối cùng cũng có thể thoải mái trong lòng.
Lam Vong Cơ hơi nghiêng người về phía trước, dùng ống tay áo giúp hắn lau đi khóe mắt ướt đẫm.
Ngụy Vô Tiện ngửi thấy mùi đàn hương ngay mũi hắn, không biết vì sao lại đỏ tai, hắn rủ mắt cười một cái.
Sáng sớm, mây bay, căn phòng quang đãng.
Gió thổi qua hành lang, thổi qua chuông bạc dưới mái hiên.
Ngụy Vô Tiện nhìn người trước mặt, lại nhớ tới bóng lưng của y sư hôm trước, còn có tốp năm tốp ba bọn tiểu bối gặp ở dưới thành Cô Tô.
Tiếng chuông vang lên, phá vỡ sự lặng lẽ của Vân Thâm Bất Tri Xứ, làn gió còn mang theo ít hơi nước, mưa đã sắp đến, đã gần giao mùa.
Hắn không khỏi cười nói "Lam Vong Cơ ơi Lam Vong Cơ, ngươi không hổ là Hàm Quang Quân"
Lam Vong Cơ không nói gì chỉ nhìn hắn, hắn vỗ vỗ tay của đối phương, tiếp nhận ánh mắt kia.
Cả hai không cần nhiều lời cũng hiểu rõ nhau.
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm "Cũng được...cây cầu độc mộc này, ta cùng ngươi đi đến cuối"
//.