[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

chương 4: 4: chương 2-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường, trên tay cầm một chén thuốc đen sì, mùi thuốc đắng đến khó chịu, lại suy nghĩ sâu xa: nếu mười sáu năm trước hắn biết cái thân thể này còn phải dùng một đời nữa, thì phải chăng sẽ cố gắng bảo dưỡng cho tốt? Điều này thật sự khó lí giải.

Cho dù hắn có nghĩ tới hàng vạn cái "nếu" thì cũng không có cách nào thay đổi được sự thật đã được định sẵn – sự thật bây giờ là hắn không muốn uống thuốc.

"Ngụy Anh" giọng của Lam Vong Cơ vang lên bên tai hắn "Thuốc sắp nguội rồi"

Ngụy Vô Tiện "Ừm" một tiếng, hơi ngửa cổ, nhắm mắt lại rót một chén thuốc vào cổ họng.

Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày.

Lúc y sư sắc thuốc, y đã thử qua và biết vị đắng của thuốc này như nào.

Thuốc đắng đến mức buồn nôn, mà mỗi ngày Ngụy Vô Tiện phải uống hai, ba vị thuốc khác nhau, mỗi loại đều khó uống.

Cho nên, Ngụy Vô Tiện vừa để chén xuống là nhăn nhó mặt mày, y lập tức để viên kẹo đã sớm chuẩn bị sẵn vào lòng bàn tay của đối phương.

Ngụy Vô Tiện bỏ vào trong miệng, híp mắt cắn đường tan trong miệng, nói tiếng cảm ơn.

Lam Vong Cơ cầm lấy cái chén trong tay đối phương "Gần đây, thị lực có phải đã khá hơn một chút?"

Lần đầu tiên khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, hằn thường nheo mắt nhìn không rõ ràng, hắn cũng không để ý, ngày thường hắn ngủ nhiều nên không quá bận tâm về chuyện này.

Nhưng Lam Vong Cơ lại để ý tới, mời y sư đến xem một lần mới biết được mắt của hắn có chút vấn đề.

Cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ là bị tụ máu ở đầu, bởi vậy nên không nhìn thấy rõ.

Y sư nói: đại khái là do Ngụy Vô Tiện bị té ở thành phía bắc, sau đó lại nằm trên giường thời gian dài, máu bị tụ lại không chịu lưu thông thế là ảnh hưởng đến thị giác.

Y sư đã kê thêm thuốc – chính là chén thuốc khi nãy.

"Gần như là hồi phục" Ngụy Vô Tiện mỉm cười.

Thuốc này ước chừng uống cũng được nữa tháng, hiệu quả đúng là không tệ.

Hắn thả lỏng, dựa vào đầu giường "Hiện tại cũng có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt Tiên đốc"

Lam Vong Cơ mới xử lý công vụ buổi sáng xong xuôi ở Hàn Thất, phát quan, mạt ngạch, bạch y sạch sẽ đoan chính, làm sao lại có quầng thâm dưới mắt – cái này đơn nhiên là lời nói đùa.

Lam Vong Cơ cũng không để ý, cúi người sửa lại chăn, nói "Nghỉ ngơi một lát, tới giờ cơm tối sẽ gọi ngươi" nói rồi liền bưng chén thuốc đi ra.

Phát quan: búi tóc cao lên.

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn bóng lưng đã đi xa của y, trong lòng thở dài.

Câu này đúng là nói đùa, nhưng không phải là không có, nếu không có lửa thì làm sao có khói.

Nửa tháng nay, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa thể xuống giường, phần lớn thời gian hắn chỉ nằm mê man, nhưng tóm lại cũng khá hơn một chút, cũng có thể tỉnh táo vài canh giờ, có thể hiểu rõ tình trạng xung quanh – Những ngày này, chỉ có Lam Vong Cơ và y sư thường xuyên ra vào Tĩnh Thất, thỉnh thoảng Lam Tư Truy sẽ đến thăm hỏi, nói lúc hắn hôn mê Lam Cảnh Nghi cũng có tới, chẳng qua bị phạt chép gia quy nên cũng không rảnh mấy...Ngoài ra không còn người nào tới Tĩnh Thất nữa, thậm chí một người phụ bưng cơm, bưng thuốc cũng không có.

Vậy nên sinh hoạt thường ngày của hắn đều là do Lam Vong Cơ chiếu cố.

Lần trước hắn cũng nói chuyện này với Lam Vong Cơ: Tiên đốc là người xử lý mọi chuyện của Huyền Môn Bách Gia, nhưng lại lo những chuyện vặt vãnh như thuốc men, cơm nước, thay y phục cho hắn nữa thì thật là quá vất vã – nhưng Lam Vong Cơ lại nói, trực tiếp đem hắn về Tĩnh Thất chăm sóc để tránh bị lộ ra bên ngoài, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng chỉ có vài trưởng bối Lam gia biết chuyện.

Bởi vậy đây là nơi tốt nhất cho hắn dưỡng bệnh.

Lam Vong Cơ nói sơ sơ, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng hiểu rõ: Sau lần vây quét Bãi Tha Ma, tin tức hắn quay về đã lan truyền đi khắp nơi.

Tiên đốc vừa kế vị không ổn định, còn Di Lăng Lão Tổ bệnh nặng nằm trên giường, không biết những kẻ lắm mồm lại đi lan truyền những tin đồn gì nữa, cũng không biết gây ra bao nhiêu sóng gió.

Đúng thực là không thể phô trương quá mức.

"Ngươi vất vả như vậy cũng không phải là biện pháp a" hắn nhỏ giọng phàn nàn.

Lam Vong Cơ linh lực thâm hậu, thân thể khỏe mạnh, không ngủ nửa tháng cũng không thành vấn đề.

Nhưng nhìn Ngụy Vô Tiện có thể tỉnh táo nữa canh giờ nên quan tâm đến hắn, y an ủi "Ta mấy ngày nay không có bận"

Mấy ngày này thong thả, vậy còn sang mấy hôm sau? Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng nghĩ: Thanh Đàm Hội...!Thanh Đàm Hội tổ chức sau Trung thu.

Hiện tại đã là mùa gì rồi? Hắn vẫn còn nhớ, lúc mình đuổi theo Phệ Hồn Thú ở phương bắc thì tiết trời đã là đầu thu.

//.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio