Mất cả một ngày.
Quá lúc mặt trời lặn, bọn tiểu bối mới giẫm lên cái bóng của bản thân mà quay về.
Ngụy Vô Tiện đã sớm ăm cơm tối xong, ngồi ở ghế đợi xém chút nữa là ngủ quên, nghe bên ngoài có tiếng nói, hắn mông lung chống mắt lên.
Đám tiểu bối ngạc nhiên khi thấy hắn vẫn còn tỉnh táo.
Còn Lam Cảnh Nghi với Âu Dương Tử Chân thì lập tức chạy tới, vừa mừng vừa sợ la "Ngụy tiền bối! Ngụy tiền bối!"
Ngụy Vô Tiện bất lực nhíu mày, đẩy họ ra.
Tuổi trẻ tràn trề sinh lực, bận bịu cả ngày ở bên ngoài mà bây giờ cũng có thể la lối khiến hắn nhức hết cả đầu.
Hắn nhìn vẻ mặt ỉu xìu của bọn nhỏ là biết hôm nay ra ngoài điều tra không được gì, hắn nói "Ài, dù các ngươi có gọi Ngụy tiền bối bao nhiêu lần đi nữa thì cũng đừng nghĩ tới việc ta giúp các ngươi giải quyết chuyện này, điều này chúng ta đã nói với nhau ngay từ đầu rồi nha"
Lam Cảnh Nghi với Âu Dương Tử Chân ngượng ngùng đứng im tại chỗ, chột dạ nên cười một cái.
Những người còn lại đều tìm chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi, tất cả đều là dáng vẻ mặt ủ mày chau.
Lam Tư Truy giúp Ôn Ninh đun nước ở dưới bếp, còn Ngụy Vô Tiện thì ngáp một cái hỏi "Vậy, hôm nay các ngươi đã hỏi được gì rồi?"
Âu Dương Tử Chân thở dài, vén vạt áo lên xuống bậc thang, nói đại khái: Lúc đầu, bọn họ nghĩ là dân làng gả cô nương đó cho Sơn thần là để xoa dịu lửa giận của Sơn thần, nhưng khi đi hỏi một vài người, thậm chí cả những kiệu phu ngoài thôn, bọn người kia đều nói, đa phần người trong thôn này không biết chữ, viết thư trao đổi hàng hóa còn phải nhờ bọn họ trợ giúp, thì sao có thể làm chuyện gì xấu chọc giận Sơn thần được? Cho nên bọn họ bỏ đi hướng suy nghĩ này.
Ngụy Vô Tiện gật đầu, tiếp tục hỏi "Sau đó thì sao?"
Nếu thôn dân đã không làm gì sai thì bọn họ đành phải đem suy nghĩ đặt lên người Sơn thần, bỏ tiền ra ăn cơm với vài thôn dân và có được một cơ hội tốt để thuyết phục, mấy người kia khó khăn lắm mới chịu thổ lộ vài chuyện: Đúng như suy đoán trước đó của Ôn Ninh, chuyện Sơn thần lấy vợ này là tục lệ cũ của người trong thôn, cách bốn năm thì sẽ có một hỷ sự như này.
Nhưng chuyện nữ tử gả đi bị như vậy thì chưa từng xuất hiện qua.
Thôn dân nói, đã gả cho Sơn thần thì chính là thê tử của Sơn thần đơn nhiên sẽ khác biệt với người thường, làm sao có thể thản nhiên quay lại trần thế được? Nhắc đến cái chết từ mười ngày trước của tỷ tỷ A Dũng, bọn họ cũng không khỏi thở dài: Cô nương này từ nhỏ đã không có phụ mẫu, vì chiếu cố đệ đệ còn nhỏ nên đã rất kiên cường, có lẽ do chọc giận Sơn thần nên đã bị Sơn thần vứt bỏ.
Bọn Lam Cảnh Nghi đơn nhiên cũng không quá tin tưởng những lời thoái thác này.
Khi nghĩ đến cảnh đứa nhỏ thê thảm trong túp nhà tranh, trong lòng bọn họ không thể không phẫn uất, chất vấn: Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ rằng cô nương kia gả đi nói không chừng sẽ không có cuộc sống yên ổn sao, người đã chết rồi đó?
Sắc mặt của những người thôn dân kém đi, cũng có ít người phất tay áo bỏ đi, mắng chửi, con ông cháu cha ở nơi khác lại đến đây khoa tay múa chân! Vẫn còn một người trung niên ở lại, dù sắc mặt cũng không dễ nhìn nhưng vẫn giải thích vài câu: Phụ mẫu gả nữ nhi nhà mình đi ai lại không đau lòng khổ sở? Những chuyện này cũng không còn cách khác.
Nếu không đưa nữ tử vào núi thì trái cây trên núi sẽ không được thu hoạch tốt, nếu chần chừ, thì sẽ ảnh hưởng đến mạng của người dân.
Bọn họ vốn dĩ chỉ lên núi kiếm ăn nào dám phạm đến ý nguyện của Sơn thần?
Khi Lam Cảnh Nghi với Âu Dương Tử Chân nghe nói đến đoạn này thì vẻ mặt có chút bối rối do dự, một mặt cảm thấy mình không hỏi gì sai, một mặt lại cảm thấy áy náy.
Còn Ngụy Vô Tiện thì gật đầu, nói "Nữ nhi gả cho Sơn thần từ đó sẽ không quay về nhà, ngọn núi này chính là sự tưởng niệm, là một sự an ủi trong lòng.
Người bình thường trong thiên hạ ai cũng có cái khổ của riêng mình.
Chỉ vậy thôi"
Sau đó hắn hỏi tiếp "Cây ăn quả năm nay thu hoạch như thế nào?"
Lam Cảnh Nghi đáp "Đơn nhiên là không tệ.
Con thấy những thôn dân này rất vui vẻ, hai ngày nữa là chuẩn bị thu hoạch quả với mở một tiệc rượu lớn"
Ngụy Vô Tiện nhớ tới rừng cây anh đào ở núi vào sáng nay "Các ngươi có hỏi qua, chuyện Sơn thần lấy vợ này rốt cục là bắt đầu từ khi nào không?"
Lúc này Lam Tư Truy bưng trà nóng tới, đưa vào tay Ngụy Vô Tiện, trả lời "Đã hỏi qua.
Những người trẻ tuổi trong thôn nói là đã có từ trước nên chỉ có thể đi hỏi lão nhân, lão nhân này đã đãng trí, lúc thì nói trước kia không có chuyện Sơn thần lấy vợ, lúc thì nói có.
Cho nên bọn con phỏng đoán chuyện Sơn thần lấy vợ chắc đã cách đây ba mươi bốn mươi năm"
Bọn họ không khỏi rùng mình khi nghĩ đến ba mươi bốn mươi năm này, không biết đã có bao nhiêu sinh mạng nữ tử bị núi rừng mênh mông, sơn dã nơi đây nuốt chửng.
Bọn tiểu bối chụm đầu lại, cũng không biết làm thế nào cho phải.
Một vài người đã không còn kiên định, muốn từ bỏ.
Nhưng đa số đều không cam lòng, muốn biết rõ ràng, triệt để chuyện này, muốn đòi lại công đạo cho A Dũng với cô nương đã khuất kia.
Lam Cảnh Nghi dậm chân, cắn răng "Tại sao, tại sao chúng ta không đến ngọn núi đó điều tra thử!"
Ngụy Vô Tiện nhíu mày "Không thể hành động tùy tiện"
Âu Dương Tử Chân có hơi rụt rè, nhỏ giọng hỏi "Ngụy, Ngụy tiền bối, chẳng lẽ trên núi này thật sự có Sơn thần sao?"
Ngụy Vô Tiện mắc cười nhìn cậu "Sơn có linh, gặp may thì có thể thành Sơn thần...!thân là người tu tiên, cũng coi là tầm tiên vấn đạo đi, thế nào, sợ hả?"
Âu Dương Tử Chân ngượng ngùng sờ mũi, nói "Sao lại có người tu tiên tầm cỡ thần tiên? Nếu so sánh thì khẳng định là kém hơn, một cái ở trên trời một cái ở dưới đất"
Ngụy Vô Tiện bất lực lắc đầu, nhìn về phía Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi nói "Nghe khẩu khí của người trong thôn, Sơn thần này ngoại trừ hại chết nương tử của mình thì cũng chưa làm chuyện đáng sợ gì khác.
Các ngươi muốn lên núi điều tra một phen thì cũng được nhưng còn phải chuận bị cẩn thận, cần hỏi rõ địa điểm, thời gian, xem thử có cấm kỵ điều gì không"
Lam Tư Truy gật gật đầu đồng ý.
Ngụy Vô Tiện ôm áo choàng dày và nệm êm, loạng chà loạng choạng đứng dậy trở về phòng ngủ.
Nằm ở trên giường hắn đếm ngón tay, sau hai ngày nữa, Lam Vong Cơ xử lý xong mọi việc rồi chạy tới, như vậy chắc chắn hắn sẽ bình an vô sự.
//.