Hôm nay, Ngụy Vô Tiện thức dậy không lâu thì đã ngáp ngắn ngáp dài ngồi dựa vào đầu giường chải tóc, nói là chải tóc nhưng thật ra cũng chỉ là lấy sợi dây màu đỏ túm gọn tóc lên mà thôi.
Buộc xong thì cánh tay có hơi mỏi, hắn mệt mỏi dựa vào thành giường một lát rồi thiếp đi.
Vẫn là Lam Vong Cơ vào phòng ngủ, ôm lấy người trên giường đặt xuống trường kỷ, nhân tiện lấy thuốc và thức ăn được đặt ở thư phòng luôn, mùi thảo dược thoảng bay theo bóng người bước đi.
Không nghĩ rằng cái ôm khi nãy đã làm cho sợi dây buộc tóc của Ngụy Vô Tiện bị lỏng ra, lúc Lam Vong Cơ đứng dậy khỏi đầu giường thì mái tóc đen kia cũng xõa xuống theo.
Ngụy Vô Tiện cũng không muốn buộc tóc lại lần nữa, dù sao cũng chỉ nằm trong Tĩnh Thất, chỉn chu quá làm gì? Hắn duỗi tay ra vứt dây buộc tóc sang một bên rồi cầm lấy bát thuốc uống hết.
Nhưng Lam Vong Cơ nghĩ, một lát nữa bọn tiểu bối sẽ đến đây bàn chuyện, đầu tóc bù xù như vậy cũng không hay lắm nên đã nhặt dây buộc tóc lên, vòng qua sau lưng Ngụy Vô Tiện giúp người ấy buộc tóc gọn lên.
Mà Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi vừa bước vào Tĩnh thất đã trông thấy cảnh tượng này.
Ánh nắng sớm rọi vào nửa căn phòng, Ngụy Vô Tiện gật gà gật gù bưng chén thuốc lên uống, còn Lam Vong Cơ thì ở sau lưng hắn, tỉ mỉ buộc chặt nút thắt nơi tóc, ngón tay lướt qua sợi dây đỏ tươi.
Rõ ràng cảm thấy đó là một cảnh tượng hết sức thân mật, cả hai người họ cũng cảm thấy không tự nhiên, nhưng những chuyện này có là gì so với chuỗi ngày sống chung.
Bởi vậy Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cũng nhắm mắt cho qua cái suy nghĩ này, nó cũng bị năm tháng an nhàn xóa dần đi.
Bọn họ tiến về phía trước một bước, hành lễ "Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối"
Lam Vong Cơ gật đầu một cái, hai người họ tìm chỗ ngồi xuống.
Ngụy Vô Tiện đặt cái chén xuống bàn, tinh tế quan sát bọn tiểu bối một phen rồi cười nói "Sao dạo này ốm hết vậy? Đến Tàng thư các chép sách, chứ cũng đâu có bỏ đói các ngươi?"
Lam Tư Truy cảm thấy không tự nhiên, cúi đầu xuống chẳng trả lời.
Còn Lam Cảnh Nghi thì mím chặt môi, rồi nhìn người bên cạnh một chút, cười hì hì hai tiếng đối phó.
Lam Vong Cơ ngồi xuống vị trí chính vị, tay cầm một chồng sách mới được đóng, sau đó bắt đầu hỏi hai người họ về chuyện ở Cửu Long sơn.
Bọn tiểu bối thi nhau trả lời, Lam Tư Truy thì cẩn thận tinh tế còn Lam Cảnh Nghi thì lớn mật với mang theo vài phần xúc động, cứ như vậy đem chuyện Sơn thần lấy vợ nói ra một lèo.
Ngụy Vô Tiện ngồi nghe nhưng cũng không quá chuyên tâm, hắn đang đặt sự tập trung của mình lên người Lam Tư Truy, hắn cảm thấy hai đứa này, nhất là Lam Tư Truy, tâm trạng cậu có cái gì đó không đúng.
Nhưng do Lam Vong Cơ vẫn đang chất vấn nên Ngụy Vô Tiện cũng không tiện xen vào.
Đây cũng không phải Lan thất, chất vấn chẳng qua cũng chỉ là trưởng bối với tiểu bối nói chuyện, nhưng Lam Vong Cơ ngồi nghiêm chỉnh, giọng nói trầm thấp lại nói ngắn gọn, có vài phần giống như đang dạy học vậy.
Ngụy Vô Tiện biết Lam Vong Cơ thân là Tiên đốc nhưng cách mấy ngày là sẽ đến Lan thất dạy cho bọn tiểu bối Lam thị.
Hắn chưa từng thấy Lam Vong Cơ lên lớp dạy học, nhưng từ từ cũng có thể nhìn thấy thôi.
Hắn âm thầm so sánh người trước mặt với Lam Khải Nhân năm đó, chỉ cảm thấy nắng sớm đã tràn vào trong Tĩnh thất, mà bạch y trước mặt đang ngồi ngay ngắn cứ như những đám mây trắng trong núi vậy, vừa nghiêm nghị nhưng cũng toát lên vẻ thoát tục.
Hắn không khỏi nghĩ: Nếu năm đó tiên sinh có được dáng vẻ như Lam Trạm, dù có là vẻ mặt băng lãnh thì hắn cũng chú ý học hơn.
Tưởng tượng lung tung cho nên Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy nói cái gì hắn cũng không nghe thấy, chỉ nghe được những lời nhận xét khiến Lam Vong Cơ hài lòng.
Sau đó Lam Vong Cơ vươn tay, lấy ra hai quyển sách mới đóng, đưa qua.
Ngụy Vô Tiện sững sờ, lúc đầu cứ tưởng là Lam Vong Cơ sẽ trực tiếp đưa cho bọn tiểu bối, không nghĩ rằng đối phương lại muốn chính hắn đưa.
Tiểu bối còn không biết hai quyển sách kia là gì, ánh mắt tò mò rơi vào trên người Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng ho một cái, nói "Lúc trước ở Cửu Long sơn, chẳng phải đã nói rồi sao, nếu các ngươi có thể giải quyết vấn đề thì sẽ có thưởng, giải thưởng lớn thì không có nhưng có một phần quà nho nhỏ coi như khích lệ vậy"
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi cầm lấy hai quyển sách không quá dày kia.
Chẳng ai nghĩ tới Ngụy tiền bối sẽ cho bọn họ sách.
Có chút hiếu kì, bọn họ nhanh chóng lật ra, lập tức bị những nội dung thú vị trong đó thu hút, hai người đọc nhanh như gió, cả hai không nhịn được lật lại bìa sách xem thử, lại gặp được bốn chữ [Dạ liệp toản yếu], không có tác giả cũng không có lời tựa.
Ở trên còn có bút tích chưa khô, hiển nhiên là mới sao chép.
Lam Tư Truy kinh ngạc, lại cúi đầu xuống lật lại còn Lam Cảnh Nghi thì cầm lấy, lắp bắp nói "Ngụy, Ngụy tiền bối, đây là...?"
Ngụy Vô Tiện cũng không có ý định tiết lộ tác giả là ai, cũng không định nói rõ dụng ý của cuốn sách này, chỉ nói "Các ngươi cầm dùng đi, còn những đám bạn hay đi săn đêm chung nữa, nhớ cho tụi nó một phần"
Lam Cảnh Nghi gật gật đầu, yêu thích cầm quyển sách nhỏ kia không buông, cứ lật qua lật lại, luôn miệng lẩm nhẩm "tiện lợi" rồi "lợi hại", sau đó còn vui vẻ lật cho Lam Tư Truy xem.
Lam Tư Truy cũng khó nén được sự vui vẻ ở trên mặt, hai người nói chuyện một hồi rồi không hẹn mà cùng nhau tìm những chương có liên quan đến các vụ giết người, Sơn thần, Thổ địa.
Có chép rằng "...Chim thú cỏ cây, núi biển sông hồ, phàm là con người, bất luận thiện ác trắng đen, vô vị phúc họa hỉ nộ cũng có thể sinh có thể sát, nước sông khô trở thành họa, đá đổ xuống như dòng chảy của bùn.
Chư thần hữu thủy, vạn vật hữu linh, đạo tự tâm trung" Lam Cảnh Nghi có hơi khó hiểu, lật về sau, nội dung này thực tế hơn một chút, phương pháp cũng phổ biến hơn.
Nếu thần làm điều xấu hại người, thì có khả năng là tà ám làm loạn hoặc là có người khác mượn danh.
Sau đó lại nêu ngắn gọn những cách để phân biệt đây có phải là thần hay không, chẳng hạn như dựa vào phong thủy địa hình, phong tục địa phương, v.v.
Ra chương nhanh nhất tại ( .ME )
//.