Sau tháng tám, trời ít mưa hơn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có vài trận mưa nặng hạt, đôi lúc sẽ cảm thấy hơi se lạnh.
Trong Tĩnh thất chỉ ngừng đốt than vài ngày rồi lại tiếp tục đốt tiếp.
Lúc này Ngụy Vô Tiện không rên nóng nực nữa, cả ngày đều trùm chăn ngủ gà ngủ gật trên giường, cả ngày chẳng tỉnh táo lại, bắt đầu hôn mê giống như lúc trước.
Gần đây Lam Vong Cơ rất bận rộn.
Vào thu thì bắt đầu đại hội săn bắn.
Kiểu săn bắn như vậy chủ yếu là giao lưu, bởi vậy nên hai năm qua số lượng tham gia ngày càng nhiều.
Nhiều người nên việc chuẩn bị lại càng phải cẩn thận hơn.
Sáng sớm Lam Vong Cơ ra ngoài thì Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh dậy mà đến khi tối trở về thì người đã ngủ mất rồi.
Do vậy, chẳng có ai giám sát nên cho dù ban ngày Ngụy Vô Tiện có tỉnh lại thì cũng không muốn đứng dậy đi tới đi lui.
Hẳn là cái này cũng liên quan tới tiết trời mùa thu.
Sau mấy cơn mưa, nhiệt độ trong núi giảm xuống, cho dù Ngụy Vô Tiện chỉ ở Tĩnh thất không ra ngoài cũng cảm thấy hơi lạnh.
Mặc dù trong Tĩnh thất có ấm áp như nắng xuân đi chăng nữa thì hắn vẫn cảm thấy lưng với tứ chi của mình rét run, ho khan không chịu nổi.
Y sư có xem qua, nhưng cũng không thể giải thích rõ được mỗi cơn đau trên cơ thể hắn, chỉ nói đi nói lại vài câu: Âm khí nhập thể, khí huyết không lưu thông, hắn nghe nhiều đến mức tai sắp mọc kén luôn rồi.
Dù y sư khuyên bảo thế nào, có phóng đại hậu quả thế nào thì Ngụy Vô Tiện đã sớm học được vài câu ứng phó trước rồi, cứ xem như gió thoảng bên tai thôi.
Lam Cảnh Nghi với Lam Tư Truy cũng thường lui tới, có khi cầm quyển sách nhỏ kia, có khi sẽ mang theo hộp cơm, để hắn nói chuyện và ăn chút gì đó.
Ngụy Vô Tiện cũng sẽ không làm phật lòng hai bọn họ vậy nên hắn sẽ ngồi dậy một lúc.
Có vấn đề gì thì sẽ đều nghiêm túc trả lời, và phải cẩn thận để không là rơi vụn bánh trên giường.
Hắn chóp cha chóp chép miệng, thỉnh thoảng sẽ nếm được vị mặn, nhưng nhìn lại trong tay thì đó là bánh ngọt, hắn không khỏi âm thầm thở dài: Đủ rồi, tốt xấu gì vẫn còn nếm được chút vị, coi như là chuyện tốt đi.
Hắn ăn bánh, tựa vào giường rồi giải đáp những thắc mắc của bọn tiểu bối.
Mấy ngày nay hai người bọn họ ra sức học tập, không phải tới tâm sự nhiều như những lần trước, bây giờ lại hỏi hắn về các loại yêu thú, với lại đi săn trừ túy như thế nào, còn mang theo bút ghi chú lại.
Tất nhiên đó đều là vì cuộc săn bắn sắp được tổ chức cho Bách gia.
Cả hai đang tăng tốc, ý chí giành chiến thắng cao, rõ ràng là đang muốn chiếm được hạng nhất mà.
Đương nhiên Ngụy Vô Tiện ủng hộ việc này, nhưng hắn cũng cảm thấy không nên quá nóng vội.
Bởi vì tập luyện với kinh nghiệm không phải cứ một lần là xong mà cần phải tích lũy từ từ.
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi vốn đã thuộc nhóm đầu trong đám tiểu bối, chỉ cần phát huy ổn định, thì đoạt được hạng nhất trong cuộc săn bắt này cũng chẳng phải vấn đề gì khó, nhưng nếu quá khẩn trương thì chắc chắn sẽ mắc phải sai lầm.
Hai người Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi là đệ tử nội môn của Lam thị, lúc học thì sẽ lưng thẳng đoan chính, ít lời tập trung, bình thường ngồi xuống thì chính là một canh giờ.
Nếu một hồi lâu chẳng ai đặt câu hỏi thì Tĩnh thất sẽ lại yên tĩnh, Ngụy Vô Tiện sẽ mất kiên nhẫn và bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Bình thường lúc tỉnh lại thì đèn cũng đã thắp lên, chẳng biết Lam Vong Cơ đã quay về lúc nào, đang đắp chăn lại cho hắn.
Ngủ như vậy một lần, tức sẽ có lần thứ hai.
Mấy ngày liền, cho dù là bọn tiểu bối nói chuyện với hắn thì thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ ngáp liên tục.
Lam Tư Truy lo lắng, hỏi thăm sức khỏe của hắn.
Ngụy Vô Tiện che miệng, khoát tay nói, chẳng có việc gì đâu, chỉ là trời lạnh nên buồn ngủ thôi.
Hắn nằm thoải mái ở trên giường, không để ý đến ánh mắt lo lắng của Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi.
Thấy cuộc săn bắn ngày càng đến gần, bọn hắn hỏi "Ngụy tiền bối, đại hội săn bắn này...người có đi không?"
//.