Không lâu sau, cuộc săn bắn được tổ chức ở Dương Sơn, một vùng ngoại ô ở Tây Bắc Cô Tô, nó được diễn ra trong vòng ba ngày.
Đây là một sự kiện lớn của Huyền môn, ngoài thành Cô Tô ngựa xe rộn ràng, dù là những tu sĩ phân tán ở các môn phái thì vẫn cần được tiếp đón đầy đủ.
Cho nên đa số đệ tử nội môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ đã sớm ra ngoài, lo liệu các công việc khác nhau cho đại hội săn bắn.
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cũng trong số đó, họ xuống núi trước hai ngày.
Hai người tạm biệt Ngụy Vô Tiện rồi thu dọn hành lý cùng đồng bạn xuống núi, nhưng không ngờ lúc đi qua Lan thất thì gặp Lam Vong Cơ và bị y cản lại.
Lam Vong Cơ cũng mới từ dưới núi về, nhìn hướng đi có lẽ là quay về Tĩnh thất.
Lý do ngăn bọn họ lại chính là để thực hiện lời hứa lúc trước với Ngụy Vô Tiện, và hỏi thăm tình hình của hai người họ.
Nhưng mà thời gian có hạn nên y đành đi thẳng vào vấn đề, nhắc đến những nỗi lo lắng của Ngụy Vô Tiện, sau đó mới nói "Lượng sức mình, không lo được, mất.
Nếu không sẽ đảo lộn mọi thứ, không tốt".
Truyện mới cập nhật
Vốn chỉ khuyên bọn họ không cần quá áp lực, nhưng vì quá khẩn trương nên hai người họ lại hiểu thành: Vốn dĩ chỉ lo lắng cho thân thể Ngụy tiền bối nhưng không ngờ lại khiến đối phương hao tâm tổn trí vì hai người họ, thật không tốt.
Thế nên hai người họ mặt xanh mặt đỏ, lộ rõ vẻ áy náy.
Lam Vong Cơ thấy vậy, bất đắc dĩ phải đổi cách an ủi khác "Thứ hạng săn bắn chỉ là hư danh thôi" dừng một lát y nói tiếp "Nếu hai ngươi quan tâm, chi bằng làm điều gì đó thiết thực hơn"
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi đã dồn nén lo lắng trong lòng quá lâu nên phải tìm cách trút bỏ thôi.
Nếu hai người có được hạng nhất trong lần săn bắn này thì sẽ chiếm được nụ cười của các trưởng bối, đó cũng như tặng viên ngọc quý để đáp lại sự dạy dỗ của Lam thị, chẳng lẽ Ngụy Vô Tiện thật sự không coi trọng cái xếp hạng danh dự này? Chi bằng hãy làm gì đó thiết thực hơn: Yêu thú sẽ thuộc về người săn được, có không ít yêu thú quý hiếm, có thể tặng thêm ít dược liệu, không chỉ dễ lấy lòng người mà đó cũng là con đường tắt để xoa dịu sự áy náy của hai bọn họ.
Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi ngây ngốc một hồi mới hiểu được ý tứ trong câu nói của Lam Vong Cơ.
Lam Tư Truy ngập ngừng hỏi "Vậy tụi con...sẽ kiểm tra lại danh sách các yêu thú?" chờ đến khi Lam Vong Cơ gật đầu thì hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Lam Cảnh Nghi hào hứng nói tiếp "Vậy, tụi con tra cứu thử, hẳn là sẽ tìm thấy chút gì đó hữu ích để Ngụy tiền bối dưỡng bệnh" Cả hai đều cảm thấy phương pháp kia không tệ, hai người nhỏ giọng thảo luận nên đưa lễ vật gì thì tốt.
Cả hai đứng đấy một hồi thì nghe thấy tiếng chuông ở Lan thất, hai người giật mình: Đã không còn sớm nữa.
Bọn họ vội vàng cảm ơn Hàm Quang Quân rồi chuẩn bị rời đi.
Bước được mấy bước, Lam Tư Truy quay đầu lại chỉ thấy Lam Vong Cơ vẫn còn đứng đó nhìn bọn họ.
Ở phía sau, một đám tiểu bối nối đuôi nhau ra khỏi Lan thất, tất cả đều vui vẻ thoải mái nói về đại hội săn bắn sắp diễn ra.
Một vị tiên sinh chậm rãi bước ra cửa, theo sau là một đệ tử đi theo, ánh mắt mang theo phần tôn kính và ngưỡng mộ.
Đó vốn là một cảnh tượng mà cậu đã gặp qua nhiều lần khi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, quen thuộc mà yên bình.
Bỗng nhiên Lam Tư Truy bị trói lấy bởi sự xót xa.
Cậu cũng đã từng như vậy.
Ở Tĩnh thất, bãi tha ma, Nghĩa thành và cả Kim Lân đài.
Nhìn bóng lưng của trưởng bối, như anh, như thầy, như cha.
Cậu không quan tâm đến lời nói của Lam Cảnh Nghi, cậu cắn răng quay đầu lại, vội vàng chạy về phía Lam Vong Cơ.
"Hàm, Hàm Quang Quân" Lam Tư Truy đứng ở bậc thang hít vào hai hơi, ngước đầu hỏi "...Sau này Ngụy tiền bối, còn có thể, có thể cùng bọn con đi săn đêm chứ?"
Lúc hỏi câu này, mặt cậu có hơi đỏ lên, ban đầu cậu không định hỏi câu này, chỉ là lời sắp ra khỏi miệng đã cảm thấy vô lễ, mang theo điềm xấu nên đành đổi lại, suýt chút cắn vào lưỡi mình.
Cậu vốn muốn hỏi: Sau này, Ngụy tiền bối sẽ khỏe lên đúng không?
Y sư đều đưa ra những lí do mập mờ, lúc chẩn bệnh ở Tĩnh thất thì đưa thuốc này thuốc nọ, chỉ mang lại một chút hi vọng.
Hai năm trước, cậu đứng ở ngoài cánh cửa đóng chặt của Tĩnh thất, vụng trộm nhìn xung quanh, mà bây giờ người ở trong Tĩnh thất cũng khiến cậu yên tâm hơn một xíu.
Nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy y sư tới chẩn bệnh thì sự yên tâm ấy lại càng bị lung lay.
Cậu vẫn không tin, bởi vì cậu đã thấy được thời gian Ngụy Vô Tiện chuyển biến tốt đẹp, lúc ở phiên chợ Cô Tô, ngay khi hắn quay đầu lại vẫy tay với cậu, khi đó thật giống với cảnh đường phố Di Lăng trong trí nhớ của cậu.
Sợi dây buộc tóc đỏ lung lay theo gió, bàn tay lớn dẫn cậu tiến về phía trước.
Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi Nhưng hiện tại, cậu ngửi thấy mùi thuốc đắng quanh chóp mũi nhiều lần hơn, người kia quấn áo choàng thật dày nằm ở giường, mỗi đợt ho và ngáp cứ dồn nén ở cuống họng.
Lúc Lam Tư Truy ở Tĩnh thất, cậu đã nhìn xuyên qua làn khói trắng từ lò thuốc và thấy được cổ tay trắng trắng xanh xanh của người kia, đột nhiên cậu cảm nhận được một suy nghĩ rất chân thực: Ngụy tiền bối, Ngụy ca ca của cậu...đã không thể quay về như đã từng.
Cậu không tin cho nên mới muốn hỏi.
Nhưng Lam Vong Cơ lại mang theo vẻ mặt nặng nề, cúi đầu nhìn cậu không đáp.
Mỗi lần y im lặng là mỗi lần Lam Tư Truy cảm thấy lòng mình nặng nề, từng chút từng chút cho đến khi chạm đến sự lạnh giá của cậu.
Vậy nên cậu muốn nói gì đó, dù chỉ là sự phản bác yếu ớt...Nhưng Lam Vong Cơ chỉ điềm tĩnh nhìn qua cậu.
Mà cái nhìn này đã dập tắt mọi lời nói của cậu.
Lát sau, Lam Vong Cơ mới nói khẽ "Xuống núi đi, Tư Truy"
Lam Tư Truy cắn môi, hành lễ với Lam Vong Cơ nói "Đệ tử lỡ lời, mong Hàm Quang Quân thứ lỗi"
Dứt lời, cậu lảo đảo rời đi.
Lam Cảnh Nghi đứng cách đó không xa để đợi cậu, có chút lo lắng nhưng khi thấy vẻ mặt của cậu không tốt nên cũng không hỏi gì nhiều, hành lễ với Lam Vong Cơ một cái sau đó vội vàng đuổi kịp nhóm đệ tử đã xuống núi trước.
//.