Ngắm tuyết được một lúc thì Ngụy Vô Tiện đã thiếp đi.
Hôm nay hắn thức lâu hơn so với mọi ngày, vẫn loay hoay mặc quần áo đi tới giường, một lúc sau lại có trận gió lạnh thổi qua.
Toàn thân Lam Vong Cơ ấm áp dễ chịu, sau khi dựa vào người y một lát, hắn cảm thấy ý thức của mình hơi mơ hồ, mắt mở không lên, không biết đang lẩm bẩm cái gì, rất nhanh đã rơi vào mộng đẹp.
Hắn ngủ rất say, đơn nhiên cũng không biết Lam Vong Cơ đã ôm mình tới giường lúc nào, lại còn thay áo, lau người cho hắn.
Hắn cảm thấy có chút hơi lạnh, vô thức chui chui vào chỗ ấm áp.
Hắn không mơ nữa, khoảng giờ Hợi thì tỉnh lại, nghe thấy tiếng pháo hoa.
Vân Thâm Bất Tri Xứ chắc chắn sẽ không làm ầm ĩ như vậy, cho nên chỉ có thể là bách tính ở dưới núi đón Tết...Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi có lẽ đã đi chơi rất vui vẻ.
Hắn nhướng mắt, quấn chặt chăn, lại tiếp tục thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn tỉnh táo.
Có lẽ giao thừa đã qua rồi, trong phòng tối om, trong chốc lát hắn đã không nhìn thấy gì, hơn nữa ngày hắn mới nhìn thấy một số vật trong phòng nhờ một chút ánh trăng ảm đạm chiếu vào.
Lam Vong Cơ không ở đây, chắc là ngủ ở thiên phòng rồi.
Hắn rất lạnh, chăn dày cũng không thể ngăn được cái lạnh thấu xương tủy.
Nhức đầu, toàn thân nóng giống như là rèn sắt, cổ họng lại không nói nổi, giống như là có cát nhét vào trong, rất khó chịu.
Hắn mơ màng nghĩ, có lẽ đây là triệu chứng của bệnh phong hàn...Trước kia rất lâu, lúc mới tới Liên Hoa Ổ, hắn cũng bị qua một lần, phải nằm trên giường năm ngày.
Nhưng đó đã là quá khứ xa vời.
Sau này, thân thể của hắn rất khỏe, nhất là sau khi kết đan, có thể cùng Giang Trừng luyện kiếm vào đầu xuân, mùa đông thì xuống hồ mò cá, bị thương còn quỳ hai ngày, giả bộ đáng thương mà nhiều lần lừa gạt bát canh sườn củ sen của sư tỷ.
Vật đổi sao dời, hắn cũng không ngờ đến, bản thân lúc này lại yếu đuối như vậy, còn không bước ra khỏi cửa Tĩnh Thất mà cũng bị nhiễm phong hàn.
Hắn nhắm mắt một lúc, cảm thấy càng lúc càng khó chịu.
Toàn thân lạnh đến phát run, nhưng lục phủ ngũ tạng lại như bị ném vào nồi nước sôi sùng sục.
Giống như bị rán trong chảo dầu, cũng giống như bị đông cứng trong hầm băng.
Hắn không có cách nào tiếp tục ngủ, ý thức vỡ vụn có thể nghe thấy tiếng hô hấp đứt quãng của chính mình.
Ta phải gọi Lam Trạm – hắn nghĩ.
Nhưng khi há to miệng hắn chỉ thở ra vài hơi lạnh.
Ngụy Vô Tiện biết đầu giường có nước.
Hắn nghĩ: Ít nhất cũng phải lấy chút nước, uống một ngụm, nếu không yết hầu cũng sẽ nhanh chóng bị đốt cháy...Theo bản năng, hắn run rẩy đưa tay từ lớp chăn dày lên tới đầu giường.
Hắn không có bao nhiêu sức, mỗi lần vươn tay một chút là đã dùng hết sức lực.
Nhưng khi đến đầu giường, hắn tìm nửa ngày cũng không thấy nước, trong bóng tối, hắn không nhìn rõ bất cứ thứ gì, huống chi là nơi để nước.
Nửa đầu nhô ra khỏi giường, nửa thân rời chăn, càng cảm nhận rõ ràng được cái lạnh thấu xương.
Bụng hắn trống rỗng chỉ chứa đầy vị thuốc gây buồn nôn.
Mặc dù trong phòng không có gió, nhưng hắn lại có cảm giác như có cơn gió quét qua làn da trần trụi của mình, ngay chút mồ hôi cũng được hong khô để rồi mang đến một cái lạnh đâm nhói.
Lúc này Ngụy Vô Tiện mới ý thức được mình chỉ làm chuyện vô ích, thậm chí còn có thể làm bệnh tình nặng hơn.
Hắn muốn rút lại, nhưng cánh tay như đã rơi xuống đất, rút về lại tốn sức.
Dùng hết sức lực, hắn chỉ rụt vào chăn một xíu.
Hắn quá mệt mỏi, mệt đến quên đi thân thể đang run rẩy đau đớn, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lúc, sau đó cố gắng nằm xuống nghỉ ngơi.
Thân thể cuộn lại một vòng, sợi tóc dính vào trán.
Hắn ngơ ngác nhớ lại những mảnh vỡ tương tư trong quá khứ.
Không chỉ ở Liên Hoa Ổ.
Còn có một lần nữa, tại động Huyền Vũ, hắn sốt...Lam Trạm truyền linh lực cho hắn, còn hát một khúc, thế là hắn không thấy lạnh – dường như hắn đã không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, ý thức đứt đoạn, rơi vào bóng tối.
Bây giờ nghĩ lại, Ngụy Vô Tiện đã trải qua nhiều lần bất tỉnh.
Ví dụ chợp mắt một lúc tại đại lao của Ôn gia, giống như tại Bãi Tha Ma, Ôn Tình châm cho hắn vài phát...Cái đó rất đau, đến giờ hắn vẫn có nhớ rõ sự đau đớn đó, hắn bị tra tấn trong cơn mê, giày vò hắn, thúc giục hắn, từ đại não cho đến tứ chi, máu sôi trào, rung động tiến thẳng vào lỗ tai của hắn.
Nhưng bất tỉnh nhiều lần như vậy cũng tốt.
Ít ra cũng sẽ không bị tổn thương.
Hai mắt nhắm lại, tầm mắt tối sầm, mọi chuyện đều không liên quan.
Mê man một hồi, khó khăn nhất vẫn là lúc tỉnh dậy.
Một linh hồn vô thức lại bị nhét lại vào thân thể chồng chất vết thương.
Đau đớn là chiếc đinh sắt kết nối linh hồn và thể xác, đóng chặt thực tại chết chóc mà hắn đã thoát ra được trong chốc lát.
Có ai thật sự muốn ốm đau, suy yếu bất lực nằm trên giường? Chỉ là uể oải, bất lực đều bị hắn dồn ép vào đáy lòng, không muốn để người khác lo lắng, khổ sở, vậy nên im miệng không nói, chỉ có thể nở một nụ cười để yên tâm.
Hắn từ trước đến nay vẫn làm tốt chuyện này.
Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của hắn ở đời trước, nụ cười chỉ là liều thuốc mê đối với người khác và chính hắn, cho tới bây giờ vẫn không có cách nào trừ tận gốc vấn đề.
Lần nữa mở mắt ra, như trước đây, hắn hoàn toàn cảm nhận được toàn thân cứng ngắc, đau nhức.
Cổ họng khô khốc, đầu óc nặng trĩu, nhìn thấy một mảng trắng không rõ ràng.
Hắn nhớ kỹ lần trước bản thân đã không lấy được nước.
Vẫn còn rất khát, muốn uống nước, thế là vô thức nhúc nhích thân thể.
Nhưng cái nhúc nhích này có gì đó không đúng, hắn cảm thấy quanh người mình ấm áp, một hơi ấm bao lấy rét lạnh ở bên ngoài, xua tan đi một ít đau đớn.
Hắn mất mấy giây mới ý thức được, đây không phải là chăn, mà là một cái ôm ấm áp.
"Ngụy Anh?" âm thanh quen thuộc vang lên mang theo vài phần khàn khàn, vọng lên ở đỉnh đầu của hắn.
Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, trạng thái nửa tỉnh nửa mê triệt để bị đánh thức, há miệng ra, phát ra một âm tiết đứt quãng "Lam..." nhưng còn chưa nói xong, một ngụm khí lạnh lẽo rót thẳng vào yết hầu, hắn ho khan.
//.