[Vong Tiện] Thiêu Lan Đăng

chương 77: 77: chương 18-4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy gia phó kia đem rương tới thì mở từng cái ra cho hắn xem, từ đầu đến cuối đều rất quy củ, thậm chí bọn họ còn chưa từng ngước đầu lên, giống như đang kiêng dè, không dám nhìn vị phu nhân này vậy.

Mà Ngụy Vô Tiện vẫn còn hơi choáng váng, tâm trí vẫn chưa quay về thực tại, cũng chẳng muốn xã giao một chút nào, mọi chuyện đều giao cho Lam Cảnh Nghi đang ôm hai con thỏ ở cạnh.

Lam Cảnh Nghi xoay người thả con thỏ chạy đi, cậu nở nụ cười gượng gạo rồi cảm ơn mấy vị gia phó kia, và chỉ đường cho bọn họ sang phòng trà để nghỉ ngơi.

Lúc những gia phó kia rời đi thì đã nghiêm túc hành lễ "Cáo từ phu nhân".

Mười nam nhân lưng hùm vai gấu đồng thanh nói một câu khiến Ngụy Vô Tiện chấn động xém trượt chân té xuống đất.

Cho đến khi đám người đó rời đi chỉ để lại khoảng sân yên tĩnh và năm cái rương lớn trên mặt đất thì hắn mới hoảng hồn hỏi "Đây là chuyện gì vậy?"

Giang Trừng nói vậy là có ý gì? Làm sao mà hắn biết ta và Lam Trạm đang nói dối? Thanh danh trong sạch là đang nói ai? Lại tìm đâu ra một vị phu nhân ở đây cơ chứ?.

ngôn tình hoàn

Ngụy Vô Tiện hoang mang nhìn xuống cái rương, phát hiện bên trong đều là dược liệu quý giá, cũng có không ít loại hắn đang dùng.

Hắn nhìn cái rương một hồi mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn phía Lam Cảnh Nghi đang đứng cạnh mình với vẻ mặt đau khổ.

Chẳng biết lúc nào mà ba con thỏ được mang đến lại chạy vào trong bụi cỏ, ba cái miệng nhai nhai cánh phong lan.

Lam Cảnh Nghi siết chặt góc áo đứng ở một bên, cúi đầu thật thấp, giống như một đứa trẻ phạm lỗi rồi bị bắt quả tang.

Hắn hỏi "Cảnh Nghi, chuyện gì vậy"

Lam Cảnh Nghi lảng tránh không muốn nói, Ngụy Vô Tiện nhíu mày nói "Đừng giấu ta...Giang Trừng không giỏi ăn nói, với tính tình của ngươi thì chắc chắn sẽ không thể quản nổi miệng mình.

Nhưng khi nãy ngươi không nói lời nào, đang có chuyện gì trong lòng sao? Có phải đang giấu ta cái gì đúng không? Ngươi hiểu ý nghĩa trong câu nói của hắn, có phải hay không?"

Hắn còn muốn hỏi tiếp nhưng do nói quá nhanh nên từng cơn gió lạnh tiến thẳng vào cổ họng, hắn lập tức bị ho khan.

Lam Cảnh Nghi bị dọa đến luống cuống chân tay, cậu nhanh chóng dìu Ngụy Vô Tiện vào phòng rồi ôm một đống chăn thật dày chất lên đùi đối phương, sau đó cậu ngồi trên sàn nhà phòng ngủ, thành thật kể hết tất cả mọi chuyện.

Từ lúc nghe lời đồn khi tham gia săn bắn, đến lúc báo cho Hàm Quang Quân để xin giúp đỡ, rồi cuối cùng là chuyện hai người bọn họ nếm mùi thất bại ở một quán rượu trong Cô Tô.

Lam Cảnh Nghi chán nản cúi đầu, chờ đợi sự trách cứ của Ngụy Vô Tiện.

Nhưng sau khi nghe kĩ từ đầu đến cuối, càng nghe thì Ngụy Vô Tiện lại càng cảm thấy buồn cười, vừa thấy hoang mang vừa thấy thú vị, hắn còn chỉ tay vào mũi mình hỏi "Ta, phu nhân? Phu nhân của Lam Trạm?"

Chẳng trách khi nãy Giang Trừng lại nói đến chuyện trong sạch gì đó, thì ra là đang ám chỉ tới chuyện này.

Ngụy Vô Tiện lắc đầu cười bất lực.

Không giống với Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi và những con người quy củ của Lam gia, hắn có thể hiểu rõ hơn về những lời đồn đại nhảm nhí này.

Đều là phàm nhân, cũng giống như những câu chuyện trong mấy quyển thoại bản mà hắn đã đọc, ai mà chẳng thích nghe những câu chuyện như thế này: Thư sinh với nữ quỷ, tài tử với giai nhân, thần tiên hạ phàm cũng vướng phải bụi trần, là người thì không thể tránh khỏi thất tình lục dục, thất tình lục dục kia lại vô cùng mạnh mẽ, còn có thể tế thủy trường lưu.

Thấp kém và tầm thường, tốt đẹp cùng viên mãn, theo đuổi với đáng khinh, tất cả những thứ này gộp chung lại thì sẽ trở thành những tin đồn thất thiệt.

Tế thủy trường lưu细水长流: Chỉ một tình yêu dần dần nảy nở từng chút theo thời gian, lâu dài rồi cũng sẽ trở nên khắc cốt ghi tâm.

Cho nên khi ấy Lam Vong Cơ mới thản nhiên đáp lại bọn họ một câu: Không cần để ý.

"Aiii, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều" Ngụy Vô Tiện an ủi ngược lại Lam Cảnh Nghi "Với năng lực của Hàm Quang Quân nhà các ngươi, chắc chắn là biết nhiều chuyện hơn các ngươi, cũng có cách giải quyết.

Với lại..." Những gia chủ kia đều là người có đầu óc, đơn nhiên sẽ không dám lấy những chuyện nhảm nhí này ra để bàn tán.

Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười nhớ lại bóng lưng của Giang Trừng hung hổ rời đi lúc nãy.

Không thể đem những lời đồn đại này ra bàn tán nhưng có thể đem nó ra để tranh cãi.

Với tính tình đó của Giang Trừng, nếu hắn ta biết chuyện này, dù hắn không nói ra chuyện mình đang ở đây thì chắc chắn sẽ không cho Lam Vong Cơ một ánh nhìn thân thiện.

Ngụy Vô Tiện vội vàng đứng lên, hỏi "Các ngươi có phái người nói cho Lam Trạm chưa?"

Thanh Đàm hội sắp diễn ra, nếu thật sự có chuyện rắc rối thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tiên đốc.

Lúc này Lam Cảnh Nghi mới kịp hiểu ra, cậu vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, muốn tới thông báo một tiếng với Lam Vong Cơ.

Lúc này chỉ còn Ngụy Vô Tiện đang đứng ngồi không yên ở Tĩnh thất, hắn vừa suy nghĩ vừa nhàu nát cái chăn, lật qua lật lại, vuốt thẳng rồi lại nhàu nát.

//.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio