Edit: Nguyệt Cầm Vân
Ngôn Tử Tinh đón mọi người vào đại đường, đợi đám nha hoàn dâng trà lên, liền mở miệng nói: “Chẳng hay mấy vị đại nhân hôm nay tới đây, có gì chỉ bảo?”
Đồ Ngang nói: “Ngôn đại nhân, chúng ta là tới để bái phỏng Bắc Đường vương.”
Gã nhớ tới việc suốt mấy ngày qua bởi vì Minh đế vẫn chưa triệu kiến, bọn họ có chút nóng nảy nên đều hướng về phía Ngôn đại nhân thoạt nhìn tính tình rất tốt đang cười meo meo trước mặt này mà phát tác, ai ngờ hắn lại là thân thích của Bắc Đường vương, còn ở trong vương phủ, lúc này không khỏi có chút xấu hổ.
Ngôn Tử Tinh liếc nhìn Triệu Tử Linh: “Triệu đại nhân cũng là tới để bái phỏng vương gia?”
Triệu Tử Linh cười ha hả: “Đúng vậy. Vẫn xin Ngôn đại nhân đứng ra dẫn kiến.” Bọn họ chưa từng đắc tội với Ngôn Tử Tinh, luôn cư xử hữu lễ.
Ngôn Tử Tinh mỉm cười nói: “Nhị vị, thật ngại ngùng, hôm nay vương gia không ở trong phủ, chẳng bằng các ngươi để hôm khác lại tới nhé?”
Đồ Ngang cùng phó sứ đưa mắt nhìn nhau, nói: “Không biết khi nào thì vương gia trở về? Nếu thuận tiện, chúng ta liền ở đây chờ một lát.”
Triệu Tử Linh hiển nhiên cũng không dễ dàng quay về, phớt lờ ánh mắt khinh thường của đám Đồ Ngang, bình tĩnh tự nhiên nói: “Ta cũng cùng đợi với Đồ Ngang đại nhân đi.”
Ngôn Tử Tinh thấy bọn họ cố chấp, cũng không muốn giải thích đại ca của hắn hiện tại không ở trong thành, cứ để bọn họ chờ tới chạng vạng, thấy đại ca vẫn chưa hồi phủ, tự giác sẽ rời đi thôi. Liền nói: “Nếu đã như vậy, thứ cho tại hạ đãi khách không được chu toàn, mời các vị ngồi chờ.”
Ngôn Tử Tinh cũng không kiên nhẫn cùng bọn họ ngồi trong đại đường, uổng phí ngày nghỉ quý giá của hắn, liền gọi quản gia tới tiếp đãi, còn mình thì rời đi.
Phương pháp lần này mặc dù có chút thất lễ, nhưng hắn đối với bên ngoài là “biểu thiếu gia” của Bắc Đường vương phủ, chứ không phải chủ tử chính thức, hiển nhiên không cần để tâm bồi khách. Huống chi ở trong mắt hắn, mấy tên sứ thần Đông – Tây Quyết này còn chưa được tính là khách quý.
Hắn trở về hậu viện, nha hoàn nói hôm nay có đại thiếu gia của nhà Trần thượng thư dẫn theo Trần tiểu thư, thế tử của An Bình Hầu phủ dẫn theo nhị tiểu thư tới đây, tiểu thế tử dẫn bọn họ cùng tiểu quận chúa ra hoa viên chơi rồi.
Ngôn Tử Tinh nghe vậy liền chuyển hướng, đi tới hoa viên, từ xa đã nghe thấy tiếng cười nói líu ríu của một đám tiểu nữ hài, chăm chú nhìn kỹ, thấy có vài nam hài tử đang ngồi tán chuyện trong đình viện, mấy bé gái thì đang chơi đùa ầm ĩ dưới gốc đại thụ.
Vốn dĩ Bắc Đường Quân Tình mặc dù cực kỳ kiên nhẫn, đối với Hải Liên Na cũng thập phần yêu thích, nhưng dù sao hai đứa cũng kém nhau mấy tuổi, lại có giới tính khác biệt, sở thích không quá giống nhau, bởi vậy phần lớn thời gian Hải Liên Na vẫn rất cô đơn.
Lúc ở trong cung, đại tẩu của Trần quý phi từng mang nữ nhi vào cung thỉnh an, Trần tiểu thư kia chỉ mới sáu tuổi, thật sự có thể cùng Hải Liên Na chơi đùa. Trần quý phi liền nhắc nhở Bắc Đường vương, có thể thì nên thường xuyên mời mấy nữ hài xấp xỉ tuổi nhau vào phủ cùng chơi với Hải Liên Na.
Như vậy, Hải Liên Na mới được xem là đã kết giao bằng hữu. Hôm nay Ngôn Tử Tinh được nghỉ, liền mời thiên kim của Trần thượng thư và An Bình Hầu phủ tới chơi. Bởi vì Bắc Đường vương phủ không có nữ chủ nhân, Trần phu nhân và An Bình vương phi cũng không tiện vào cửa, liền phái nhi tử của mình dẫn muội muội tới phủ gửi lời hỏi thăm.
Đại thiếu gia của Trần gia và An Bình Hầu thế tử đều là tiểu thiếu niên trên dưới mười tuổi, mặc dù tuổi tác lớn hơn Bắc Đường Quân Tình, nhưng Bắc Đường Quân Tình sớm thông tuệ, tính tình lại trầm ổn, có vẻ còn chững chạc hơn so với bọn họ, ba người cũng khá hợp nhau.
Ngôn Tử Tinh đi tới, mấy tiểu thiếu niên và nữ hài tử đều ào ào chào hỏi.
Ngôn Tử Tinh không muốn làm chúng bị mất tự nhiên, liền nói: “Tình Nhi, viện tử này có nha hoàn và các nhũ mẫu trông coi, mấy tiểu ca nhi các con cũng đừng ở đây canh giữ nữa, tự đi chơi đi.”
An Bình Hầu thế tử nghe vậy, liền cười nói: “Nếu đã như vậy, Quân Tình liền dẫn chúng ta tới thư phòng, cho chúng ta xem bức Tình Tuyết Khoái Chu mà ban nãy đệ nói đi, để chúng ta cũng được mở rộng tầm mắt một lần được không?”
Giữa mấy thiếu niên choai choai cũng không câu nệ gọi nhau bằng các loại danh xưng thế tử này kia, bởi vì địa vị của mọi người tương đương, mặc dù Bắc Đường Quân Tình thân phận có tôn quý hơn một chút, nhưng mọi người trực tiếp dùng tên để gọi nhau, có vẻ càng thân thiết hơn.
Bắc Đường Quân Tình nghe vậy, liền nói với Ngôn Tử Tinh: “Tiểu thúc, vậy bọn con đi trước đây.” Nói xong liền dẫn hai thiếu niên kia đi về phía thư phòng của mình.
Ngôn Tử Tinh biết mình mà ở lại chỗ này, mấy tiểu nha đầu cũng không chơi được thoải mái, liền nói với Hải Liên Na: “Tiếp đãi mấy tỷ tỷ cho tốt, phụ thân không quấy rầy các con nữa.”
Hải Liên Na cười hì hì đáp vâng, lại kéo tay hai tiểu tỷ tỷ quay về gốc cây, tiếp tục trò chơi ban nãy.
Ngôn Tử Tinh dặn dò mấy nhũ mẫu, nha hoàn chú ý hầu hạ, sau đó liền ra khỏi hoa viên.
Nhưng hắn yêu con như mạng, cố tình muốn nhìn thử xem con gái cùng các tiểu tỷ muội lúc thường chơi đùa thế nào, liền dạo qua một vòng, chạy tới hòn giả sơn phía sau hoa viên, nấp trong đình nghỉ lén nhìn về phía đó.
Hải Liên Na tính tình hoạt bát, mặc dù mới ba tuổi rưỡi, nhưng không biết có phải vì lý do là con lai Tây Quyết hay không, vóc dáng lớn nhanh hơn so với nữ hài Minh quốc bình thường, thoạt nhìn trông như đã bốn, năm tuổi.
Tiểu thư Trần gia và quận chúa của An Bình Hầu năm nay một đứa sáu tuổi một đứa năm tuổi, diện mạo xinh xắn đáng yêu, hồn nhiên trong sáng, ba đứa chơi với nhau rất hợp.
Ngôn Tử Tinh ngồi trong đình quan sát con gái chơi đùa, khóe miệng thoáng cong lên thành một nụ cười, bỗng nhiên đuôi mắt liếc thấy quản gia đang dẫn mấy người đi về phía hoa viên, chính là sứ thần Tây Quyết trên đại đường ban nãy.
Ngôn Tử Tinh nhíu mày, thoáng suy nghĩ liền hiểu ra ngay. Nhất định là Đông – Tây Quyết sứ thần ngồi chung với nhau không hòa hợp, quản gia sợ bọn họ cãi cọ, liền tách hai bên ra.
Hắn phỏng đoán chính xác.
Quản gia dụ mấy người Tây Quyết đổi chỗ, hướng sang một viện tử khác, vừa đúng lúc đi qua hoa viên.
Bắc Đường vương phủ chiếm một diện tích mênh mông, kích thước hùng vĩ, chỉ riêng viện tử thôi đã có tới hai lớn một nhỏ.
Phía đông này là đại hoa viên được tu sửa đẹp đẽ gọn gàng nhất, vị trí lại trực diện, bình thường tiếp đãi khách nhân đều sẽ tới nơi này đi dạo. Một bên của viện tử có hồ nước lớn, trên hồ có đình đài lầu các, cũng rất đẹp đẽ. Nhưng Ngôn Tử Tinh sợ con gái lúc chơi đùa bị rơi xuống nước, bởi vậy lúc thường không cho nó qua bên đó.
Hắn thấy quản gia dẫn mấy sứ thần Tây Quyết đi qua chỗ này, suy nghĩ một chút, liền xuống khỏi hòn giả sơn, đi về phía ấy. Đúng lúc này Triệu Tử Linh dường như đang nói chuyện với quản gia, mấy người cùng dừng bước, trong đó có một người đang lẳng lặng nhìn chăm chú về phía mấy tiểu nữ hài, ngẩn ngơ mà tiến lại gần.
Ngôn Tử Tinh trong lòng căng thẳng, đang định qua đó ngăn cản, lại bất chợt chấn động toàn thân, ngây ngốc nhìn người kia, cứng đờ tại chỗ.
Người kia chẳng phải ai khác, chính là đại hãn vương vừa lên hãn vị của Tây Quyết ── Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân tâm kế phi phàm, thỉnh thoảng thích dùng biện pháp mới lạ, vì đánh bất ngờ mà giành chiến thắng.
Thác Bạt Vũ đã chết, Thác Bạt Tu thần phục, chỉ có Thác Bạt Ngọc dẫn quân tàn dư chạy lang thang cách xa vương đình trên thảo nguyên. Mà Đông Quyết lại đúng vào lúc này phái sứ thần đi tới Minh quốc nghị hòa thần phục, khiến hắn không thể không đề phòng.
Bởi vậy sau khi cân nhắc tỉ mỉ, Thác Bạt Chân quyết định đích thân tới Diêu Kinh một chuyến.
Thứ nhất, hắn muốn tận mắt nhìn xem Đông Quyết lần này tới đây rốt cuộc là có mưu đồ gì, Minh quốc định tính toán thế nào; thứ hai là Thác Bạt Ngọc chạy trốn tới phía nam thảo nguyên, thuận tiện sẽ thu phục luôn; thứ ba… chính là niệm tưởng sâu nhất dưới đáy lòng hắn ── Hải Liên Na.
Từ lúc hạ quyết tâm đem con gái về, nỗi nhớ của Thác Bạt Chân đối với con gái liền bùng phát không thể vãn hồi, bất luận là ngày hay đêm, thường xuyên tưởng tượng ra dáng vẻ của Hải Liên Na hiện tại.
Hôm nay hắn hóa trang thành thị vệ, cùng đám Triệu Tử Linh tới bái phỏng Bắc Đường vương, cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được Hải Liên Na. Mặc dù hắn đã an bài cơ sở ngầm và mật thám ở Diêu Kinh, nhưng Hải Liên Na vẫn luôn được giấu ở trong thâm cung giáo dưỡng, cho dù đón về vương phủ cũng cực kỳ ẩn mật. Những mật thám của Tây Quyết vẫn không có đại bản lĩnh nghe ngóng ra được chuyện riêng tư của Bắc Đường gia.
Sau khi tới Diêu Kinh, Thác Bạt Chân vẫn luôn ru rú trong nhà, cũng không dễ dàng lộ diện, ngày ấy Minh đế tổ chức yến tiệc tiếp đón sứ thần, hắn cũng không tham gia, không vì lý do gì khác, chính là e sợ bị Ngôn Tử Tinh nhận ra.
Những kẻ khác hắn chẳng hề lo lắng. Mặc dù trong trận đại chiến ở Linh Châu vào bảy năm trước, hắn từng chạm mặt với Bắc Đường Diệu Nhật và đông đảo võ tướng, nhưng lúc ấy mọi người đều đầu đội khôi giáp, khoảng cách lại xa, ấn tượng căn bản rất mơ hồ.
Huống chi đã qua nhiều năm như vậy, hắn lại dịch dung nữa, tin chắc khả năng bị nhận ra sẽ rất nhỏ.
Nhưng Ngôn Tử Tinh thì không giống vậy. Dẫu sao hai người cũng đã đồng sàng cộng chẩm, sớm chiều ở chung suốt hơn một năm, cực kỳ quen thuộc.
Thác Bạt Chân không ngờ Ngôn Tử Tinh lại là Lễ bộ thị lang phụ trách tiếp đãi bọn họ, bởi vậy mấy ngày qua vẫn luôn cẩn thận không đối mặt với hắn. Hôm nay tới Bắc Đường vương phủ, cũng là bởi vì Thác Bạt Chân không biết Ngôn Tử Tinh lại đường đường chính chính sống ở trong này.
May là Ngôn Tử Tinh vẫn chưa chú ý tới hắn.
Thác Bạt Chân vẫn đứng sau Triệu Tử Linh làm thị vệ suốt. Có điều Đông – Tây Quyết phân tách mấy chục năm, coi nhau như thù địch, rất khó hòa bình mà ngồi chung một chỗ. Ban nãy giương cung bạt kiếm trên đại đường, không khí căng thẳng, quản gia của vương phủ thấy tình hình không ổn, vội vàng mời nhóm bọn họ đi ra, chuyển sang ngồi ở viện tử phía sau.
Bọn họ vừa tới gần hoa viên, Thác Bạt Chân liền nghe thấy tiếng cười đùa của mấy tiểu hài tử đằng xa, trái tim không khỏi khẽ đập thình thịch.
Kỳ thực vào khoảnh khắc nhìn thấy Ngôn Tử Tinh xuất hiện, tim của hắn đã nhảy dựng lên rồi, nhịn không được mà suy đoán liệu Hải Liên Na có cùng ở trong vương phủ hay không. Ai ngờ thiên thần thật sự nghe được tiếng lòng của hắn, để hắn vừa tiến vào viện tử, liền nghe thấy tiếng hát trong trẻo non nớt của một nữ hài:
Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao dẫn lối ta về nhà
Bốn ngôi sao, năm ngôi sao, sáu ngôi sao soi chiếu tâm hồn ta
Bảy ngôi sao, tám ngôi sao, chín ngôi sao điểm tô đầy trời
Vọng tinh thần, vọng tinh thần, sao xa đầy trời bầu bạn cùng ta suốt dọc đường đi
Ta theo ánh sao dẫn lối về nhà, mẫu thân ngợi khen ta thật thông minh…
Thác Bạt Chân cảm thấy lồng ngực như bị một cây đại chùy nện lên thật mạnh, tam hồn lục phách đều dập dờn bay.
Hắn tha thiết nhìn về phía xa, gần như là với ánh mắt đầu tiên, hắn đã nhận ra Hải Liên Na giữa ba nữ hài.
Hải Liên Na của hắn.
Trong phút chốc, Thác Bạt Chân cảm nhận được niềm hạnh phúc cùng chờ mong cực lớn, cả người hốt hoảng ngẩn ngơ, mọi thứ xung quanh dường như đều không còn tồn tại, trong mắt trong tim hắn, chỉ còn nữ hài dưới gốc đại thụ kia.
Linh hồn của hắn cũng bị dẫn dắt, bất tri bất giác đã hướng về phía con gái mà đi, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một giọng nói, lại khiến hắn như bị tạt một chậu nước lạnh, nháy mắt liền tỉnh lại từ trong niềm hạnh phúc hư ảo.
“Các vị khách quý muốn đi đâu vậy?” Ngôn Tử Tinh đứng sau lưng Thác Bạt Chân, lời mặc dù là nói với Triệu Tử Linh, nhưng ánh mắt lại vẫn gắt gao nhìn vào Thác Bạt Chân.
Quản gia nói: “Trong đại đường quá chật hẹp, lão nô tự tác chủ, mời đám Triệu đại nhân tới hậu đường chờ.”
Triệu Tử Linh bước lên trước chắp tay với Ngôn Tử Tinh, hoàn hảo che chắn giữa hắn và Thác Bạt Chân, cười nói: “Thì ra Ngôn đại nhân trốn ở đây. Đã khiến Ngôn đại nhân phải vất vả chiêu đãi nhiều ngày, tại hạ không biết làm sao để đáp tạ, chẳng bằng hôm nào mời đại nhân uống rượu nhé?”
Ngôn Tử Tinh liếc nhìn ra sau gã, thấy người kia đã thu liễm thân mình, trà trộn với mấy tên võ sĩ khác, lập tức có vẻ không chút bắt mắt, liền thuận miệng đáp: “Không dám không dám. Đây là bổn phận của tại hạ.”
Triệu Tử Linh lại tán gẫu với Ngôn Tử Tinh đôi câu, trong lúc nghiêng người, gã lơ đãng cùng Thác Bạt Chân trao đổi ánh mắt, thấy ngón tay Thác Bạt Chân khẽ chỉ chỉ xuống dưới, liền bật cười ha hả, nói: “Nếu hôm nay đã có duyên, chẳng bằng mời Ngôn đại nhân dẫn chúng ta đi dạo hoa viên được chứ? Hoa viên của Bắc Đường vương phủ nổi danh khắp kinh thành, nghe nói ngay cả ngự hoa viên của hoàng cung cũng không sánh bằng.”
Triệu Tử Linh mặc dù không rõ tại sao đại hãn lại bảo gã ở lại nơi này, nhưng tin chắc là có mục đích, bởi vậy không khỏi phân trần, liền kéo Ngôn Tử Tinh đi vào con đường nhỏ hướng về phía hoa viên.
Thác Bạt Chân một lòng muốn đi tới gần con gái, thế nhưng Triệu Tử Linh dẫu sao cũng không phải con giun trong bụng hắn, chỉ đi dọc theo đường chính.
Nào ngờ đúng lúc ấy, Hải Liên Na lại vẫy vẫy tay về phía bên này.
Thì ra mấy nhũ mẫu, nha hoàn dưới gốc đại thụ nhìn thấy bên này có khách tới, liền tự bế tiểu thư nhà mình lên, định tránh đi.
Nhũ mẫu của Hải Liên Na cũng muốn bế nó đi, nhưng nhóc con tinh mắt, nhìn thấy phụ thân, liền cao giọng hướng về phía phụ thân vẫy vẫy tay: “Phụ thân! Phụ thân!”
Triệu Tử Linh lắp bắp kinh hãi, nói: “Ngôn đại nhân, đó là con gái của ngài sao?”
Ngôn Tử Tinh đáp: “Đúng vậy.”
Hắn không muốn gọi tên Tây Quyết của con trước mặt sứ thần Tây Quyết, liền nói với nhũ mẫu kia: “Mặt trời lên cao rồi, đưa tiểu thư về nghỉ ngơi đi, chớ để phơi nắng.”
Nhũ mẫu đang định đáp lời, ai ngờ Hải Liên Na đã chạy tới kéo lấy ống tay áo của Ngôn Tử Tinh, hồn nhiên nói: “Phụ thân, Hải Liên Na vừa hát cho các tỷ tỷ nghe, chính là bài 《 Vọng Tinh Thần 》 mà phụ thân dạy cho con, phụ thân có nghe thấy không?”
Triệu Tử Linh nghe thấy ba chữ “Hải Liên Na”, ánh mắt khẽ động, nhưng thần sắc vẫn không biến hóa.
Ngôn Tử Tinh thấy con gái tự nói ra tên mình, cũng không cần thiết phải che giấu nữa, bèn dứt khoát khom người bế con lên, hôn hôn khuôn mặt nho nhỏ của nó, khen: “Nghe thấy rồi. Đóa hoa nhỏ ngọt ngào của phụ thân hát thật là hay.”
Hải Liên Na ôm cổ hắn cười, đôi mắt to tròn trong veo xoay chuyển đường nhìn lên đám Triệu Tử Linh.
Triệu Tử Linh vừa đúng lúc đưa mắt liếc nhìn Thác Bạt Chân, thấy đại hãn ngây ngốc nhìn bé gái kia, thần sắc có chút thất thố, vội ho khẽ một tiếng, nói: “Không ngờ Ngôn đại nhân còn trẻ mà con gái đã lớn như vậy. Quý thiên kim năm nay mấy tuổi rồi?”
Ngôn Tử Tinh không muốn nhiều lời, giao con gái vào tay nhũ mẫu, lãnh đạm đáp: “Tới tháng mười hai là tuổi mụ năm tuổi.” Lại dặn dò nhũ mẫu: “Đưa tiểu thư về. Nhớ chiêu đãi Trần gia tiểu thư và An Bình Hầu quận chúa cho tốt.”
“Vâng.”
Nhũ mẫu ôm Hải Liên Na đi, Hải Liên Na ghé lên vai nhũ mẫu, hướng về phía phụ thân vẫy vẫy tay.
Triệu Tử Linh thấy rõ ràng, bé gái này mặc dù tuổi còn nhỏ, đường nét chưa rõ, nhưng mái tóc hơi quăn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng mặc dù sẫm màu, nhưng dưới ánh dương quang vẫn thấy được đồng tử ẩn hàm sắc lam.
Đây rõ ràng là có huyết thống với Quyết nhân bọn họ.
Vả lại còn cả cái tên kia nữa ── Hải Liên Na, trong tiếng Tây Quyết ý chỉ đóa hoa nhỏ ngọt ngào trên thảo nguyên.
Triệu Tử Linh cũng không biết cái tên này còn có một hàm nghĩa khác, chính là “hồ nước trong trẻo xinh đẹp như đóa tuyết liên”.
Mà chân chính biết được ý nghĩa này, chỉ có hai người Thác Bạt Chân và Ngôn Tử Tinh.
Thác Bạt Chân trơ mắt nhìn con gái bị nhũ mẫu bế đi, càng lúc càng xa, bàn tay trong ống áo siết lại thật chặt, lòng bàn tay bị móng tay đâm rách, dùng lực quá mạnh, bản thân lại chẳng hề hay biết.
Thời khắc này, hắn thậm chí xem nhẹ việc Ngôn Tử Tinh có thể nhận ra mình, chỉ không chớp mắt mà nhìn về phía con gái biến mất, phải dùng nghị lực cực lớn mới có thể khắc chế ý niệm xông lên cướp con gái đi.
Khoảnh khắc ngắn ngủi này, dường như đã dùng hết khí lực của cả đời hắn.
Bên tai lơ mơ truyền tới tiếng thăm dò của Triệu Tử Linh: “Con gái của Ngôn đại nhân thật xinh xắn. Chỉ có điều cũng không quá giống đại nhân, phải chăng là giống mẫu thân?”
Ngôn Tử Tinh cười nhạt không nói, chuyển hướng đề tài: “Triệu đại nhân, bên kia là Ngọc Hương mẫu đơn mới được chuyển về đây từ Văn quốc, hiện tại đang là thời điểm nở rộ, tại hạ dẫn ngươi qua đó xem.”
Thác Bạt Chân khó khăn lắm mới phục hồi lại tinh thần, hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đường nhìn lại có chút mơ hồ, vội vàng chớp mắt mấy cái, giấu đi chút ẩm ướt kia. Nhìn về phía Ngôn Tử Tinh, thấy hắn cùng Triệu Tử Linh sóng vai cất bước đằng trước, chẳng hề quay đầu lại, liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáy lòng vẫn nhịn không được mà trào lên một cỗ xúc cảm vừa oán vừa hận phức tạp.
Mấy ngày trước Ngôn Tử Tinh vẫn luôn mặc quan phục.
Minh quốc chuộng màu đỏ, tím, đen, quan phục màu đen trông trang nghiêm và chững chạc, nhưng khó mà sinh ra cảm giác thân cận. Hôm nay vì hắn được nghỉ ở nhà, không mặc quan phục, chỉ diện một thân trường sam Minh quốc màu xanh nhạt, trên hông thắt đai lưng màu mực, tóc đen buộc lại sau đầu, bên trên cài một cây trâm phỉ thúy chạm khắc hoa văn. Cách ăn mặc toàn thân nhẹ nhàng đơn giản, lại có một loại cảm giác quý khí ưu nhã mạc danh.
Lần đầu tiên Thác Bạt Chân thấy hắn mặc trang phục Minh quốc bình thường như vậy, không khỏi cảm thấy vừa mới lạ vừa xa lạ, liếc nhìn nhiều một chút.
Vì đi ở phía sau, nên Thác Bạt Chân có thể không kiêng kị gì mà đánh giá Ngôn Tử Tinh, bỗng nhiên phát hiện chân hắn lúc đi đường hình như có chút dao động, không quá lưu loát, chỉ là không dễ phát hiện ra.
Thác Bạt Chân nhớ tới vết sẹo đã trở nên cực mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra trên trán hắn, không khỏi âm thầm nhíu mày. Sau khi phát hiện tâm tình của mình, ánh mắt Thác Bạt Chân lại biến đổi ngay tức thì, cưỡng ép bản thân cúi thấp đầu, chuyên tâm nhìn xuống mặt đường.
Ngôn Tử Tinh dẫn bọn họ đi dạo hoa viên, lại tới viện tử cùng ngồi với Triệu Tử Linh một lúc, từ đầu đến cuối chẳng hề liếc nhìn mấy tên thị vệ kia của gã.
Triệu Tử Linh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi đến chạng vạng, Bắc Đường vương vẫn chưa về, đành phải để lại lễ vật, bất đắc dĩ cáo từ. Bên Đồ Ngang cũng không thu hoạch được gì, lại về sớm hơn một chút so với bọn họ, nên không tái ngộ.
Vào ban đêm, Ngôn Tử Tinh ở thư phòng, cầm trong tay một cây trâm gài tóc bằng ngọc bích nạm vàng, bên dưới treo hai viên trân châu có kích cỡ bằng nhau, lưu quang lấp lánh.
Hắn ngây ngốc nhìn, đầu mày lúc nhíu lúc dãn, khóe môi mím chặt. Qua một lúc lâu, hắn ngẩng đầu nhìn tờ giấy viết thư được mở ra trên bàn, cuối cùng vẫn là không viết gì cả.
Hắn xoay người quay về phòng, cất cây trâm vàng kia đi, lục ra một bộ y phục dạ hành từ trong tủ đồ, thay lên người, cẩn thận mở cửa sổ, né tránh thị vệ trong phủ, trèo cửa sổ ra ngoài.
Trong một gian phòng khuất nhất của Tứ Di quán, Triệu Tử Linh đang cùng Thác Bạt Chân nói chuyện.
“Đại hãn, hôm nay Bắc Đường vương trốn tránh không gặp, chúng ta có cần tới bái phỏng nữa không?”
“Tạm thời không cần. Hiện giờ Bắc Đường vương hiển nhiên không muốn gặp chúng ta.”
“Không biết tại sao Ngôn đại nhân kia lại ở trong Bắc Đường vương phủ? Nghe nói hắn là biểu đệ của Bắc Đường vương, biết đâu chúng ta có thể hành động từ hắn.”
Chuyện Ngôn Tử Tinh kỳ thực là ấu đệ của Bắc Đường vương cực kỳ ẩn mật. Lúc trước Thác Bạt Chân cũng là tình cờ biết được từ chỗ Bắc Dự vương Ti Giản. Về phần tại sao Ti Giản biết được chuyện này thì hắn không rõ, chắc là Ti gia hoàng thất có tai mắt trong gia tộc Bắc Đường.
Hắn không giải thích rõ cho Triệu Tử Linh biết về thân phận của Ngôn Tử Tinh, chỉ nói: “Ngôn Tử Tinh kia, cẩn thận chặt chẽ, chúng ta cũng không chiếm được tiện nghi gì từ hắn đâu, chẳng bằng quang minh chính đại mà chờ Minh đế triệu kiến. Mấy ngày tới, ngươi để ý đến bên Đông Quyết kia nhiều một chút, nghĩ biện pháp dò la mục đích của bọn chúng.”
“Vâng.”
Hai người lại thương nghị một hồi, bỗng nhiên Triệu Tử Linh nhớ ra nói: “Đại hãn, hôm nay ta thấy con gái của Ngôn đại nhân hình như không phải người Hán, thật có chút giống với người Tây Quyết chúng ta. Không biết phu nhân của Ngôn Tử Tinh có phải là nữ tử của Tây Quyết chúng ta không.”
Thác Bạt Chân đang uống trà, nghe vậy thoáng sượng cứng, ngập ngừng nói: “Chuyện này không liên quan tới chúng ta. Đêm khuya rồi, ta mệt.”
Triệu Tử Linh nói: “Vậy thần xin cáo lui trước, đại hãn nghỉ ngơi đi.”
Hắn cáo từ đi ra ngoài, cẩn thận giúp Thác Bạt Chân khép cửa, xoay người quay về phòng mình.
Thác Bạt Chân bưng chén trà ngẩn người, trong đầu toàn là dáng vẻ đáng yêu hồn nhiên của Hải Liên Na.
Trước đây hắn thẳng thừng rời đi, chỉ nhớ sáng sớm hôm đó lúc chia tay, vừa đút cho con uống hết sữa dê, tiểu gia khỏa cuộn tròn bàn tay nhỏ bé túm lấy vạt áo hắn, lim dim buồn ngủ.
Khi ấy hắn còn điểm lên cái mũi nhỏ xinh của con, cười nói: “Vừa mới dậy đã lại ngủ, thật giống tiểu trư.”
Chính là chiếu theo sự ỷ lại của con đối với hắn, nếu không phải nó ngủ thiếp đi, làm sao chịu thả cho hắn ra ngoài?
Nếu hắn không ra ngoài đón người, không gặp được Tần Tử Nghiệp, không mở ra nắp đậy của ký ức, có phải bây giờ hắn vẫn ở trên thảo nguyên, cùng Ngôn Tử Tinh ôm Hải Liên Na thả ngựa chăn dê, nhìn con từng chút từng chút lớn lên hay không?
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết hiện tại Hải Liên Na của hắn đã lớn, càng đáng yêu hơn, đôi mắt kia quả thực giống y hệt mình, bất quá mũi và miệng lại rất giống Ngôn Tử Tinh.
Tiếng ca non nớt của con như còn văng vẳng bên tai, khuôn mặt tươi cười đáng yêu của con cũng như gần ngay trước mắt.
Hắn nghĩ nghĩ một hồi, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười mỉm.
Cũng không biết đã phát ngốc bao lâu, mãi tới khi một trận gió mát lùa vào, thổi tỉnh thần trí của hắn, Thác Bạt Chân lúc này mới phát hiện bóng đêm đã thẫm rồi.
Hắn đi vào phòng ngủ, thấy cửa sổ đang mở, từng trận gió mát lùa vào, mang theo chút lương ý.
Hắn đi tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xung quanh Tứ Di quán đều có cấm vệ quân kinh kỳ canh giữ, thỉnh thoảng có ánh đuốc xẹt qua. Sao trên bầu trời tỏa sáng lấp lánh, tựa hồ cùng giao hòa với ánh đuốc dưới mặt đất.
Thác Bạt Chân ngước nhìn bầu trời một hồi lâu, lẩm bẩm tự nói: “Sao của Minh quốc, cũng không khác với thảo nguyên là bao.” Nói xong lại cảm thấy mình thật ngốc nghếch, không khỏi tự cười giễu, đóng cửa sổ lại.
Hắn cởi áo ngoài, chuẩn bị lên giường ngủ. Nhưng đúng lúc này, một cảm giác không thể nói rõ bất chợt ập tới.
Thác Bạt Chân đột nhiên xoay người lại, nhìn gian phòng mờ tối, tay phải nắm chặt lấy loan đao bên hông, thấp giọng quát: “Ai? Đi ra!”
Trong phòng tĩnh lặng, không có bất cứ âm thanh nào.
Thác Bạt Chân chờ một lát, nhịn không được hoài nghi mình quá đa nghi rồi. Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị buông loan đao xuống, từ phía sau bức bình phong đột nhiên chầm chậm hiện ra một thân ảnh.
Thác Bạt Chân cả kinh, đang định há miệng quát to, loan đao xuất thủ, người nọ lại bất chợt lên tiếng: “Thác Bạt Chân, là ta.”
Thác Bạt Chân chấn động cả người, bật thốt lên: “Là ngươi!”
Người tới chính là Ngôn Tử Tinh.
Hắn bước ra từ góc ẩn nấp, ánh trắng xuyên qua bức màn lụa phía sau chiếu lên người hắn, ánh nến trong phòng lúc tỏ lúc mờ, hai người nhất thời đều không nhìn rõ thần tình của đối phương.
Mạch suy nghĩ của Thác Bạt Chân loạn chuyển, chỉ nháy mắt đã xẹt qua vô số ý niệm trong đầu.
Sao hắn lại nhận ra mình? Sao hắn lại tới nơi này? Hắn tới có mục đích gì.
Tâm tình của Ngôn Tử Tinh cũng thập phần phức tạp.
Kỳ thực hắn cũng chưa nghĩ ra đêm nay rốt cuộc tới đây làm gì? Nhưng từ khoảnh khắc nhận ra Thác Bạt Chân trong hoa viên, hắn liền cảm thấy mình không thể chờ được nữa, nhất định phải mặt đối mặt nói chuyện với Thác Bạt Chân một lần. Hơn nữa lần trước tới thảo nguyên, hắn đã xác định Thác Bạt Chân khôi phục trí nhớ.
Phá tan bầu không khí tĩnh lặng là Thác Bạt Chân. Hắn trầm giọng nói: “Không biết Ngôn đại nhân đêm khuya tới chơi, có gì chỉ bảo?”
Ngôn Tử Tinh đột nhiên cảm thấy chán ghét việc đôi bên cứ che che lấp lấp như vậy.
Hắn dứt khoát thoải mái mà đi tới trước mặt Thác Bạt Chân, nói: “Ta nhận ra ngươi tới, cũng như ngươi ngày đó nhận ra ta trên thảo nguyên. Không cần phủ nhận, ta biết ngươi phái người đi truy đuổi ta, nếu không biết ta là ai, ngươi hà tất phải làm như vậy?”
Thác Bạt Chân không đáp.
Ngôn Tử Tinh nói: “Ta đến hỏi ngươi một việc. Ngươi tới Diêu Kinh làm gì?”
Thác Bạt Chân bất chợt kề loan đao lên cổ Ngôn Tử Tinh, lạnh lùng nói: “Ngươi một mình tới đây, không sợ ta giết ngươi?”
Ngôn Tử Tinh không hề phản kháng, ngược lại còn bình tĩnh nói: “Ngươi sẽ không.”
Thác Bạt Chân lạnh nhạt nói: “Ngươi sao biết ta sẽ không? Ta tới Diêu Kinh chính là để giết ngươi!”
Ngôn Tử Tinh nói: “Vậy ngươi thừa nhận mình đã nhớ ra tất cả?”
Thác Bạt Chân nhất thời nghẹn lời.
Ngôn Tử Tinh nói: “Ngươi tới Diêu Kinh làm gì?”
Thác Bạt Chân cũng khôi phục lại sự lãnh tĩnh, trầm giọng đáp: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết.”
Ngôn Tử Tinh bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi vừa ngồi lên hãn vị Tây Quyết, vị trí còn chưa ổn định, lúc này rời khỏi vương đình quá là mạo hiểm. Nếu bị người khác biết được, thừa cơ tác loạn thì phải làm sao?”
Thác Bạt Chân nghe ra ý quan tâm trong lời nói của hắn, tâm tưởng không khỏi khẽ động, lập tức lại lạnh nhạt nói: “Việc này không nhọc ngươi phải hao tâm.”
Ngôn Tử Tinh nhẹ nhàng cười: “Hư tắc thực chi, thực tắc hư chi. Chính bởi vì ngươi vừa ngồi lên hãn vị, mọi người đều không ngờ ngươi sẽ rời khỏi vương đình mà tới Diêu Kinh vào lúc này, bởi vậy ngươi mới lớn mật tới đây.”
Thác Bạt Chân cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
Ngôn Tử Tinh thong thả nói: “Năm đó gần tới đại chiến Linh Châu, ngươi dám lẻn vào Diêu Kinh, cướp đi Văn quốc Tĩnh vương gia từ trong vương phủ, lần này ngươi lại muốn cướp đi ai?”
Loan đao trong tay Thác Bạt Chân không tự chủ được mà dùng sức áp lên một chút, dán sát cần cổ Ngôn Tử Tinh.
Hắn lãnh đạm nói: “Ngôn đại nhân không sợ ta ở đây giết ngươi? Ngươi nếu đã lẻn vào, vậy chắc hẳn cũng không ai biết. Ta giết ngươi diệt khẩu, rồi đem đi chôn, liền không ai biết ngươi từng ở trong này.”
Ngôn Tử Tinh lặng yên nhìn hắn, đôi mắt tối đen thâm trầm như biển, trong chỗ sâu nhất lại mơ hồ ẩn chứa một loại quang mang mạc danh.
Thác Bạt Chân bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện ra chút nào, trái lại còn không chịu yếu thế mà trừng Ngôn Tử Tinh.
Kỳ thực hắn chỉ là nói để đe dọa thôi.
Nơi này dù sao cũng là Diêu Kinh, Ngôn Tử Tinh là ấu đệ của Bắc Đường vương và Minh đế, giấy không gói được lửa, giết hắn rồi sự việc liền nghiêm trọng, huống chi Thác Bạt Chân việc mình tự mình biết, hắn không hạ thủ được.
Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên tiến lên một bước. Thác Bạt Chân cả kinh, lập tức rút loan đao về, nhưng vẫn cắt qua một tầng da trên cổ hắn.
Ngôn Tử Tinh nhẹ giọng đạm mạc đáp: “Nếu ta đã tới đây, hiển nhiên không sợ ngươi giết!”
Thác Bạt Chân ngẩn ra một chút, thu lại loan đao: “Ta cũng nghĩ vậy. Ngươi nếu dám tới, hiển nhiên đã để lại hậu lộ.”
Ngôn Tử Tinh cũng không giải thích, chỉ nhìn hắn, lần thứ ba lặp lại câu hỏi: “Ngươi tới Diêu Kinh làm gì?”
Thác Bạt Chân mím môi, nheo mắt sắc bén trừng hắn.
Ngôn Tử Tinh nói: “Ngươi không nói, ta đại khái cũng đoán được. Sứ thần Đông Quyết là thứ nhất, thái độ của triều đình ta là thứ hai, Thác Bạt Ngọc lởn vởn ngoài kia là thứ ba…” Hắn ngừng một chút, gia tăng ngữ khí mà nhấn mạnh từng chữ: “Hải Liên Na là thứ tư!”
Trong mắt Thác Bạt Chân xẹt qua một tia tàn khốc, lặng yên trong chốc lát, đạm nhạt nói: “Ngươi định thế nào?”
Đây chính là biến thành thừa nhận.
Ngôn Tử Tinh rũ mắt xuống: “Cái khác ta mặc kệ. Nhưng ta sẽ không để ngươi đem Hải Liên Na đi.”
Có lẽ là xuất phát từ trực giác, cũng có lẽ là xuất phát từ sự hiểu biết đối với Thác Bạt Chân, mặc dù chiều nay chỉ vội vàng chạm mặt trong hoa viên một lần, nhưng Ngôn Tử Tinh có thể cảm nhận được tình cảm của Thác Bạt Chân đối với con gái vẫn dạt dào mênh mông dưới đáy lòng.
Ngôn Tử Tinh có dự cảm: Thác Bạt Chân muốn mang con đi. Dù sao Hải Liên Na cũng là cốt nhục do Thác Bạt Chân dùng thân nam tử hoài thai mười tháng, cực khổ sinh hạ. Loại tình cảm này, tất nhiên không giống với những đứa con trước kia của hắn.
Thác Bạt Chân quả nhiên giận dữ: “Nó là con ta!”
Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, chằm chằm nhìn hắn: “Lúc trước là ngươi không cần nó!”
Như một lưỡi đao sắc bén đâm vào lồng ngực, vết sẹo vốn đã hiện hữu liền bị xé rách, Thác Bạt Chân gầm lên: “Lúc trước là ngươi lừa gạt ta!”
“Vậy thì lại thế nào! Chẳng lẽ ngươi không lừa gạt ta sao?”
Ngôn Tử Tinh bỗng nhiên tiến lên một bước, túm lấy vạt áo của Thác Bạt Chân, hung tợn nói: “Con là do một mình ta sinh sao? Ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy! Nhẫn tâm như vậy…”
Thác Bạt Chân bỗng nhiên vung quyền, nện thẳng lên cằm Ngôn Tử Tinh.
__Hết chương – Quyển hạ__