Ngôn Tử Tinh cùng Triệu Tử Linh dẫn quân Minh cùng ba mươi vạn thạch lương thảo về Vương Đình, Thác Bạt Chân tự mình dẫn người ra nghênh đón, tất cả vương công đại thần Tây Quyết đều đi theo.
Ngôn Tử Tinh nhìn Thác Bạt Chân cưỡi lên lưng ngựa, hơi nhíu mày lại, song không nói gì. Lúc trước, khi mang thai Hải Liên Na, Thác Bạt Chân chín tháng còn cưỡi ngựa chạy. Nếu không phải về sau bụng to đến không nhảy lên lưng ngựa được, phỏng chừng đến khi sinh hắn cũng không chịu xuống ngựa.
Thác Bạt Chân hết sức nồng nhiệt đón tiếp Úc Thiếu An hộ tống lương thảo tới, cũng chu đáo sắp xếp cho hai ngàn quân Minh đóng tại thảo nguyên phía nam. Sau khi xuống ngựa còn dắt tay Úc Thiếu An, dẫn vào lều lớn.
Thác Bạt Chân bày tiệc rượu long trọng thết đãi khách quý.
Úc Thiếu An lần này là tướng lĩnh dẫn quân, có thể coi như ngang hàng với Ngôn Tử Tinh, nhưng hắn mới tới Vương Đình, lại đúng lúc thảo nguyên giá rét nhất, quả là chịu bao nhiêu vất cả, Ngôn Tử Tinh liền cho hắn ngồi ghế trên, còn mình thì khiêm nhường ngồi phía sau.
Tâm trạng của Thác Bạt Chân vô cùng tốt, trò chuyện vui vẻ. Úc Thiếu An lần đầu trải nghiệm sương gió thảo nguyên, phong thái Tây Quyết, không khỏi có chút tò mò, nói chuyện với Thác Bạt Chân và các vị quý tộc rất sôi nổi.
Thác Bạt Chân cao hứng, tặng cho Úc Thiếu An một mỹ nữ Tây Quyết.
Ngôn Tử Tinh thấy vậy, thì thầm với Úc Thiếu An: “Thiếu An, lần này ngươi đúng là gặp may, còn được ôm mỹ nhân về.”
Úc Thiếu An vốn rất thân thiết với y, cũng thấp giọng cười nói: “Nghe nói ngươi cũng được Đại Hãn tặng mỹ nữ, lẽ nào đây là tập tục của Tây Quyết?”
Ngôn Tử Tinh nhớ lại năm đó, lúc Thác Bạt Chân tới Linh Châu, dẫn Đông Phương Hạo Diệp đi dạo thanh lâu, còn mua mình khi đó đang giả làm ‘hoa khôi’ để tặng, không khỏi cười thầm. Nói không chừng Thác Bạt Chân đúng là có thói quen tặng mỹ nữ thật.
Có điều y lại nói: “Ở đâu chẳng vậy? Nhưng người Tây Quyết lại đặc biệt nhiệt tình, hào phóng. Tối nay ngươi cẩn thận, chớ để mỹ nữ kia ép khô.”
Úc Thiếu An nói: “Chớ xem thường ta! Ta…” Y vốn định nói khoác mấy câu, sau lại thấy không được phù hợp cho lắm, liền sửa lời, “Ngươi yên tâm, ta không phải loại háo sắc.” Có điều hắn đúng là rất yêu mến mỹ nhân kia, chỉ nhìn chuyện này có thể thấy Thác Bạt Chân là người rất biết quan sát.
Đêm khuya, Ngôn Tử Tinh vụng trộm vào đại trướng, bước chân nhẹ nhàng, không một tiếng động.
Hai bên đại trướng có đặt hai chân than, Xuân Thu đỉnh đặt trong bốn góc tỏa ra mùi hương thơm ngát nhè nhẹ.
Ngôn Tử Tinh thêm than vào chậu, rồi mới đi tới bên giường, thấy Thác Bạt Chân đang nằm nghiêng, hai mắt nhắm nghiền. Ngôn Tử Tinh dịch lại góc chăn cho hắn, rồi ngồi xuống mép giường, ngắm người đang ngủ đến ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, lửa trong chậu than đột nhiên bùng lên, phát ra một tiếng tách.
Thác Bạt Chân chợt hơi động đậy thân thể, tỉnh lại, dưới ánh sáng mờ mờ nhìn thấy một bóng người bên giường, ánh mắt lập tức lóe lên, nháy mắt tỉnh táo.
Ngôn Tử Tinh khẽ cười nói: “May mà lần này không vội vồ lấy đao trên đầu giường.”
Lúc ngủ, Thác Bạt Chân chưa từng cho phép người khác cận kề mình, ngay cả thị nữ, người hầu trực đêm cũng chỉ được canh giữ ngoài trướng. Gần đây, vì Ngôn Tử Tinh ‘thường xuyên tới chơi’, hắn lại sai đám người trực đêm càng lùi ra xa hơn. Tuy vậy, hắn ngủ vẫn rất tỉnh, đao cũng đặt ở nơi có thể lấy bất cứ lúc nào.
Hắn chống eo ngồi dậy, Ngôn Tử Tinh lấy gối mềm làm đệm lưng cho hắn.
Thác Bạt Chân xua tay, thấp giọng nói: “Đi nhà xí trước.”
Thân thể hắn càng ngày càng nặng, thường xuyên phải đi tiểu, đêm ngủ cũng không được ngon, thỉnh thoảng còn đổ mồ hôi trộm.
Tuy A Tố Á gây trở ngại, không cho Ngôn Tử Tinh và Thác Bạt Chân gặp riêng, nhưng đó là ban ngày. A Tố Á dù có lợi hại cũng không thể canh giữ một ngày mười hai canh giờ.
Ngôn Tử Tinh bởi vì dưỡng thương cho nên ở lại vương trướng của Thác Bạt Chân tĩnh dưỡng, sau khi thương thế lành cũng không chịu rời đi, mà vương trướng hiện tại của Thác Bạt Chân lại gần ngay cạnh trướng của y, chỉ cách nhau mấy chục bước chân. Khoảng cách như thế, nếu như Ngôn Tử Tinh không thể lẻn sang, thì thật uổng công học võ nghệ.
Y đè Thác Bạt Chân lại: “Ngươi đừng động. Lạnh như vậy, buổi tối lại uống rượu, chớ để bị lạnh.” Nói xong đứng dậy đi lấy bô sạch ở góc trướng.
Thác Bạt Chân nói: “Ngươi xoay người sang chỗ khác.”
Ngôn Tử Tinh biết ở phương diện này hắn rất có giáo dưỡng. Từ lúc sống chung ở thung lũng Ô Lý Mộc, hắn đã không chịu để lộ chút hành động thất lễ nào trước mặt y, cho nên lúc này y cũng nghe lời xoay người sang chỗ khác.
Chờ Thác Bạt Chân rửa tay xong, Ngôn Tử Tinh lại chu đáo giúp hắn lấy khăn lau tay.
Hai người từng cùng sống trong một trướng lâu như vậy, đã hiểu rõ cách sinh hoạt của đối phương, phối hợp ăn ý vô cùng.
Ngôn Tử Tinh không nhịn được nói: “Buổi tối trong trướng của ngươi không có người trực đêm, thật không ổn cho lắm.” Bụng hắn giờ mỗi ngày một lớn, những chuyện thế này còn phải tự mình làm, thật là ủy khuất cho một Đại Hãn rồi.
Thác Bạt Chân ngả người xuống giường, liếc mắt nhìn y, nói: “Nếu có người trực đêm, ngươi còn có thể lẻn sang thuận lợi như vậy sao?”
Ngôn Tử Tinh cười nói: “Cho nên ngươi coi ta là người hầu?”
Trong đại trướng chỉ đốt than, không có đốt đèn, có điều thị lực hai người đều tốt, trong bóng tối mờ ảo vẫn có thể nhìn thấy rõ đối phương.
Bởi vì trên bữa tiệc lúc tối Thác Bạt Chân có uống chút rượu nhẹ, lúc trở về đại trướng liền tắm rửa, mái tóc đen lúc này tùy ý thả ra, đã ngủ được một lát nên sắc mặt cũng không tệ, lười biếng tựa người trên giường.
Ngôn Tử Tinh nhìn mà động tâm, nhưng liếc tới bụng của hắn, đành phải nhịn xuống.
Thác Bạt Chân nói: “Hầu hạ ta ngươi còn không vui?”
Ngôn Tử Tinh cười nói: “Sao có thể chứ? Được hầu hạ Đại Hãn là vinh hạnh của ta. Ngươi còn chưa hiểu trong lòng ta đều chỉ có ngươi hay sao?” Thời gian này y nói ngon nói ngọt ngày càng thuận miệng, nếu Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe được chắc hẳn sẽ nghĩ y chính là huynh đệ ruột thịt của Đông Phương Hạo Diệp.
Mặt Thác Bạt Chân đỏ lên, xì một tiếng, rồi không nói gì.
Ngôn Tử Tinh thấy tâm trạng của hắn không tệ, liền hỏi: “Hữu Hiền vương đã đến hồ Mạc Nhĩ?”
Thác Bạt Chân nhướn cao lông mày, nói: “Sao ngươi biết?”
“Ngươi còn muốn giấu ta bao lâu nữa? Tin tức Tần Tử Nghiệp giành thắng lợi ở hồ Mạc Nhĩ, ta cũng đã biết. Hữu Hiền vương mang theo đội quân chủ lực quyết chiến với Đông Quyết, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Thác Bạt Chân trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: “Tần Tử Nghiệp tiến thẳng Vương Đình của Đông Quyết. Hữu Hiền vương chỉ dẫn theo năm vạn người.”
Lần này đến lượt Ngôn Tử Tinh nhướn mày, trừng mắt nói: “Ngươi muốn đích thân lãnh binh?”
Thác Bạt Chân thản nhiên nói: “Ta là Đại Hãn Tây Quyết. Hơn nữa, trận chiến này, không thể thua!”
Tuy Ngôn Tử Tinh đã sớm đoán được, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, vẫn không nhịn được sợ hãi: “Bụng của ngươi đã lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì hay sao?”
Thác Bạt Chân hờ hững nói: “Thế này đã là gì? Nữ tử Tây Quyết ta phần lớn sinh trên lưng ngựa. Nữ tử mang thai chín tháng còn cưỡi ngựa, hiện tại ta mới hơn bảy tháng, lên ngựa sẽ không có vấn đề gì.” Lúc sinh Hải Liên Na hắn cũng nói giọng điệu này.
Ngôn Tử Tinh vội la lên: “Lần này không giống với lúc ngươi sinh Hải Liên Na! Lần này là ngươi ra chiến trường! Đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ…”
Thác Bạt Chân thở dài, nói: “Ta còn lựa chọn nào khác sao? Chỉ có thể đổ cho đứa nhỏ này tới không đúng lúc.” Xong hắn trợn mắt, kiêu ngạo nói tiếp: “Ngươi cũng đừng quá coi thường ta. Ta sinh ra trên lưng ngựa, lớn lên cũng trên lưng ngựa, mười hai tuổi đã xông pha chiến trường, chuyện gì chưa gặp phải, ta còn sợ sao? Hơn nữa con của Thác Bạt Chân ta há lại dễ bị hù như vậy?” Nói xong đắc ý sờ lên bụng.
Ngôn Tử Tinh bất đắc dĩ.
Chuyện này thật đúng là gậy ông đập lưng ông. Ngày trước Thác Bạt Chân hại đại ca của y đang mang thai vẫn phải xông pha chiến trường, cuối cùng sinh con trên lưng ngựa, hiện tại Thác Bạt Chân hắn có lẽ cũng sẽ phải sinh con trên chiến trường. Y thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, trận chiến này nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Kỳ thật trong lòng Thác Bạt Chân cũng không yên, nhưng tên đã lên dây, không bắn không được. Là Đại Hãn Tây Quyết, sống trên thảo nguyên bác tháp đồ hồng, hắn nhất định phải tự mình lãnh binh.
Ngôn Tử Tinh ngẩng đầu nhìn, thấy Thác Bạt Chân tuy nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt lại nghiêm trọng, cũng nói theo: “Ngươi nói cũng phải. Ngươi yên tâm, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi.”
Thác Bạt Chân cười nói: “Ngôn đại nhân, ngươi là trọng thần Minh quốc, nếu xông pha chiến trường cùng ta, gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, bản Đại Hãn lo sợ Minh quốc sẽ tới tìm ta tính sổ.”
Ngôn Tử Tinh cũng cười: “Chúng ta đã là khế huynh đệ, ta há có thể bỏ mặc ngươi và con? Ngươi yên tâm, ta chính là phúc tinh của ngươi, có ta ở đây, chuyện gì của ngươi cũng đều chuyển nguy thành an.”
Thác Bạt Chân nghĩ nghĩ, đúng là như thế thật. Mặc dù oán Ngôn Tử Tinh năm đó bắn chết bạn tốt thanh mai trúc mã cũng là đệ nhất đại tướng quân của hắn – Tiêu Hàn, nhưng y cũng từng mấy lần cứu mạng hắn, cũng luôn hết lòng lo lắng cho y. Có lẽ là do nhân quả tuần hoàn đi.
Có điều hắn không định sẽ thừa nhận chuyện này trước mặt Ngôn Tử Tinh, nên làm như không nghe thấy gì, đột ngột thay đổi chủ đề: “Ngươi và Úc tướng quân giao tình không tệ? Lúc ở Diêu Kinh đã thấy các ngươi rất thân thiết.”
Ngôn Tử Tinh trêu chọc nói: “Chẳng lẽ ngươi ghen?”
Thác Bạt Chân thoáng ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt cứng rắn, nghiêm giọng nói: “Nói bậy!”
Ngôn Tử Tinh ghé sát lại chỗ hắn, chậm rãi nói: “Ta nói bậy? Vậy sao ngươi lại để ý Úc tướng quân như vậy? Chúng ta cùng là quan trong triều, giao tình tốt cũng không có gì kỳ quái.”
Hơi thở ấm nóng phun lên mặt, trong người liền nhồn nhột, lòng Thác Bạt Chân nóng lên, quay đầu sang một bên nói: “Ngôn đại nhân, ngươi tự mình đa tình rồi. Bản Đại Hãn chỉ là thấy các ngươi trên bữa tiệc thì thầm to nhỏ với nhau rất vui vẻ, hiếu kỳ hỏi một câu mà thôi.” Kỳ thật vừa rồi đúng là hắn chỉ tìm lời mà nói, cũng không hề để tâm, ai ngờ Ngôn Tử Tinh lại cho rằng hắn đang hiểu nhầm quan hệ hai người.
“Ồ…” Ngôn Tử Tinh dài giọng nói, đưa tay vén lọn tóc đen lạc trên vai Thác Bạt Chân, đôi con ngươi dần sâu: “Là ta tự mình đa tình thật sao?”
Kỳ thật phần bụng nhô lên đã trả lời hết thảy.
Thác Bạt Chân không vui, nhíu nhíu mày, đẩy y ra: “Ta mệt rồi, muốn đi ngủ, ngươi trở về đi.”
Ngôn Tử Tinh vẫn ngồi đó, cười nói: “Ngươi đỏ mặt.”
Thác Bạt Chân thấp giọng quát: “Nói bậy! Tối như vậy sao ngươi có thể thấy mặt ta đỏ hay không!”
Ngôn Tử Tinh bật cười ha ha, Thác Bạt Chân cảm thấy hơi nóng trong người mỗi lúc một tăng, phía dưới cũng càng lúc càng nóng, không khỏi chụm hai chân lại.
Ngôn Tử Tinh đột nhiên ghé sát tai hắn: “Ta đoán, ngươi đi lên.”
Thác Bạt Chân lúng túng, giải thích: “Là do lúc tối uống rượu.”
“Ta giúp ngươi.” Ngôn Tử Tinh nói xong vươn tay vào ổ chăn.
Thân thể Thác Bạt Chân giật giật, nhưng không ngăn cản.
Ngôn Tử Tinh quen thuộc luồn tay đến nơi y đã khắc sâu, quả nhiên chỗ đó đã dựng cao.
Y biết nam tử Ma Da sau khi mang thai dục vọng rất nhiều, nhưng vì lần trước bị A Tố Á ‘bắt gian’, hai người liền thu liễm lại, không dám ‘thực chiến’ nữa, nhưng an ủi nhau thì có làm mấy lần.
Ngôn Tử Tinh hiểu rõ từng điểm mẫn cảm của Thác Bạt Chân, rất nhanh đã khiến hắn được thư thái.
Thác Bạt Chân thở dốc, lười biếng nằm trên giường không không nhúc nhích.
Ngôn Tử Tinh lấy khăn ra lau tay, nói: “Được rồi, ta trở về đây. Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Ngôn Tử Tinh biết lúc tối Thác Bạt Chân đã gắng sức chống đỡ cho hết yến hội, tuy đã ngủ được một giấc, nhưng khẳng định là vẫn chưa đủ. Ai ngờ y vừa đứng dậy, đã bị người kéo góc áo. Ngôn Tử Tinh kinh ngạc nhìn người trên giường.
Thác Bạt Chân cởi vạt áo nội y, để lộ lồng ngực rắn chắc, nói: “Đêm nay ngươi muốn không?”
Ngôn Tử Tinh kinh ngạc.
Thác Bạt Chân cười trầm, nhìn lướt nửa người dưới của y, nói tiếp: “Có qua cũng nên có lại. Đêm nay bản Đại Hãn sẽ cho ngươi sung sướng một lần.”
Tim Ngôn Tử Tinh đập thình thịch, nhưng vẫn do dự nói: “Hay là thôi… Ngộ nhỡ làm động thai thì sao?”
Thác Bạt Chân hạ thấp thanh âm, lại mang theo chút dịu dàng, nói: “Ngốc! Ngươi nghĩ ta làm bằng giấy sao? Bản Đại Hãn không lo lắng, ngươi còn sợ cái gì?”
Ngày đó ở thung lũng Ô Lý Mộc, lúc hắn hoài thai chín tháng hai người vẫn còn hoan hảo.
Ngôn Tử Tinh hiểu được ý của hắn, liền tự cởi áo ngoài, đặt bên giường, vén chăn đi vào.
“A Chân.”
Thác Bạt Chân vươn tay ôm lấy y, nhẹ hôn lên mũi y. Ngôn Tử Tinh bị sự dịu dàng hiếm có này của hắn làm cho cảm động, dịu dàng đáp lại nụ hôn của hắn.
Hai người nằm trong chăn dịu dàng hôn nhau, Ngôn Tử Tinh khẽ khàng cởi bỏ vạt áo của hắn, vuốt ve lồng ngực rắn chắc đàn hồi của hắn. Thác Bạt Chân hôn lên môi y, đưa lưỡi khiêu khích. Nhịp thở Ngôn Tử Tinh dần dồn dập. Tay Thác Bạt Chân chậm rãi đưa xuống, cầm lấy thân dưới của y.
Hai người đùa giỡn thật lâu, Ngôn Tử Tinh rất dịu dàng, rất thận trọng tiếp nhận thân thể của Thác Bạt Chân.
Thác Bạt Chân bụng đã rất nặng, lại không chịu nằm nghiêng, Ngôn Tử Tinh chống đỡ ở phía trên, trong chăn tối đen, thấy không rõ người trước mắt, nhưng Ngôn Tử Tinh cảm giác được Thác Bạt Chân vẫn luôn nhìn mình không rời.
“A Chân… A Chân…” Lên đến cao trào, Ngôn Tử Tinh không nhịn được nỉ non.
Thác Bạt Chân ừ một tiếng, đáp lại: “A Tinh…”
Ngôn Tử Tinh chấn động, lại nhẹ giọng nói: “Gọi lại đi.”
Có lẽ bóng đêm cho mỗi người dũng khí đối mặt với tình cảm của chính mình.
Thác Bạt Chân nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Ngôn Tử Tinh, nương theo tiếng rên rỉ khe khẽ cùng tiếng thở dồn dập, nỉ non gọi: “A Tinh… A Tinh…”
Hoàn toàn khác xa những lần hai người mưa rền gió dữ như dã thú, lúc này đây cả hai đều hết sức nhẹ nhàng.
Ngôn Tử Tinh cảm thấy Thác Bạt Chân dịu dàng rất hiếm thấy, động tác không khỏi càng thêm nhẹ nhàng, y lưu luyến cảm giác này, chậm chạp không muốn chấm dứt.
Thác Bạt Chân tựa hồ cũng giống như thế. Tuy nhiên thân thể hắn nặng nề, không cách nào nhiệt tình đáp lại, nhưng hậu huyệt căng trướng co rút cùng ngón tay thỉnh thoảng chọc ghẹo Ngôn Tử Tinh đều cho thấy rõ sự nóng bóng của hoan ái.
Trong chăn vô cùng ấm áp, giống như ở trong một thế giới khác, tuy không nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương, nhưng Ngôn Tử Tinh cảm nhận được, hai người bọn y chưa từng gần nhau đến như vậy. Trong chăn tối, bọn y kề sát nhau, vì nhau mà cố gắng, giống như trời sinh đã vậy.
Sắc trời sáng tỏ, Ngôn Tử Tinh đứng dậy mặc y phục, chuẩn bị rời đi.
Thác Bạt Chân quay mặt vào bên trong, đột nhiên mở miệng: “Mấy ngày nữa ngươi theo Úc tướng quân trở về đi.”
Bàn tay đang mặc y phục của Ngôn Tử Tinh lập tức khựng lại, y không hiểu hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Thác Bạt Chân vẫn không xoay người lại, nói: “Đại quân của ta sắp xuất phát, quân Minh quân ở lại đây không thích hợp. Huống chi ngươi tới thảo nguyên này cũng không ngắn, nên trở về thôi.”
Ngôn Tử Tinh nói: “Ban đầu đã nói, hai ngàn binh lính quân Minh sẽ hiệp trợ Tây Quyết.”
Thác Bạt Chân thản nhiên nói: “Chiến sự của Tây Quyết ta, há cần quân Minh tương trợ?”
Ngôn Tử Tinh không khỏi bùng lửa giận, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ba mươi vạn thạch lương thảo không phải là để tương trợ Tây Quyết?”
Thác Bạt Chân chậm rãi nói: “Ta nợ ngươi chuyện này. Tây Quyết cũng nợ Minh quốc chuyện này. Đợi sau khi đánh bại Đông Quyết, ta sẽ đem chiến lợi phẩm tới Diêu Kinh, làm lễ vật tạ ơn.”
Ngôn Tử Tinh thiếu chút nữa thốt lên: Ai cần! Có điều y vẫn gắng nuốt lời này vào, hỏi: “Nếu Tây Quyết thua?”
Thác Bạt Chân trầm mặc một lát, nói khẽ: “Vậy ngươi mang Hải Liên Na về.”
Ngực Ngôn Tử Tinh nghẹn ứ, thiếu chút nữa không thở nổi. Thác Bạt Chân có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn chết trên chiến trường? Cùng với đứa nhỏ trong bụng?
Y lấy lại tỉnh táo, bò lên giường, túm lấy bả vai Thác Bạt Chân, lật người hắn lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn nói những lời này vào lúc này sao?”
Hương vị ngọt ngào đêm qua thoáng cái đã thay đổi.
Thác Bạt Chân lại hờ hững cười, nói: “Vậy ngươi nói xem, ta nói những lời này vào lúc nào mới phù hợp?”
“Ngươi…”
Thác Bạt Chân nhìn ra phía màn trướng: “Không đi là trời sáng đấy. Đợi lát nữa thầy mang thuốc đến cho ta rồi.”
Ngôn Tử Tinh rốt cuộc không đấu lại được sự cố chấp của Thác Bạt Chân, năm ngày sau cùng Úc Thiếu An mang binh rời Vương Đình.
Úc Thiếu An nhẹ thở phào một hơi. Trước khi hắn đến đây đã được Bắc Đường vương dặn dò, tuy mang theo hai ngàn binh lính để tương trợ quân Tây Quyết, nhưng nhiệm vụ chính vẫn là áp tải lương thảo, tuyệt không can dự vào trận quyết chiến giữa hai bên.
Bắc Đường Diệu Nhật có thể nể mặt đệ đệ mà giúp đỡ Tây Quyết, nhưng tuyệt đối không cho phép Minh quốc để lộ rõ lập trường nghiêng về bên nào. Tuy hắn đã đồng ý với yêu cầu của Ngôn Tử Tinh, cung cấp cho Tây Quyết ba mươi vạn thạch lương thảo, nhưng đó cũng là vì xem xét tình hình trước mắt thấy thực lực của Tây Quyết yếu hơn Đông Quyết. Số lương thảo này có thể giúp đỡ Tây Quyết kéo dài cuộc chiến với Đông Quyết.
Nhưng hai ngàn binh thì không như vậy. Nếu quả thật phái binh tham gia vào trận đại chiến này, thì dù chỉ là một binh lính Minh quốc cũng đủ thể hiện thái độ. Mặc dù Đông Quyết cách Minh quốc khá xa, nhưng vẫn là một nước láng giềng tương đối thân thiết, hơn nữa người trên thảo nguyên dũng mạnh thiện chiến, nếu như người Đông Quyết có ý định xâm chiếm, ra roi thúc ngựa chưa tới mấy ngày là có thể chạy tới Yến Châu.
Bắc Đường Diệu Nhật tuy còn bất mãn với Thác Bạt Chân, song trong chuyện quốc gia đại sự lại rất cẩn trọng. Sở dĩ hắn phái tâm phúc Úc Thiếu An đi, cũng chính là để kiềm chế Ngôn Tử Tinh.
Nhưng có một việc mà Bắc Đường Diệu Nhật không tính được, đó là Thác Bạt Chân lại mang thai. Ngôn Tử Tinh vốn có thể tỉnh táo đối diện với trận quyết chiến lần này, nhưng tình huống hiện tại đã khác, y không thể trơ mắt nhìn Thác Bạt Chân ôm bụng lớn ra chiến trường như vậy được.
Năm đó đại ca của y cũng sinh con trên chiến trường, tình hình lúc đó vô cùng nguy cấp, còn để lại di chứng. Hiện tại tình huống của Thác Bạt Chân còn nguy hiểm hơn khi đó mấy phần, y sao có thể không lo lắng cho hắn?
Đội quân vừa rời Vương Đình không xa, ngày hôm sau Ngôn Tử Tinh liền nói với Úc Thiếu An: “Úc tướng quân, chúng ta từ biệt tại đây. Ngươi trở về nói với đại ca ta, ta phụ lời dặn dò của huynh ấy.”
Úc Thiếu An biến sắc: “Ngôn đại nhân, ngươi có ý gì?”
Ngôn Tử Tinh nói: “Úc tướng quân, tiễn quân ngàn dặm cũng đến lúc phải chia tay. Chúng ta từ biệt ở đây.”
Úc Thiếu An nghe nói Ngôn Tử Tinh rời Vương Đình từng bí mật xin Triệu Tử Linh hơn trăm bộ trang phục của binh lính Tây Quyết, lúc ấy hắn đã cảm thấy ngờ vực, lúc này càng thêm khẳng định suy đoán của mình là đúng.
Hắn vung tay lên, binh lính lập tức tiến lại.
Sắc mặt Ngôn Tử Tinh thay đổi, nói: “Ngươi có ý gì?”
Úc Thiếu An nói: “Ngôn đại nhân chớ trách ta. Nếu ngươi muốn quay lại để trợ giúp Đại Hãn Tây Quyết, ta không thể đồng ý!”
Ngôn Tử Tinh trầm giọng nói: “Đây là ý của đại ca ta?”
Úc Thiếu An ngập ngừng. Đúng là Bắc Đường Diệu Nhật có dặn dò hắn tuyệt đối không được để cho quân Minh xen vào cuộc nội chiến của người Quyết, chứ chưa từng nói Ngôn Tử Tinh không thể đi.
Trong lúc hắn đang do dự, Ngôn Tử Tinh đã nhận ra, liền nói: “Thiếu An, ngươi yên tâm, việc này một mình ta gây nên, không liên quan tới Minh quốc. Người ta mang theo cũng không phải binh lính Minh quốc, mà là của gia tướng. Sau khi trở về, ngươi nói rõ cho đại ca ta, huynh ấy sẽ không trách ngươi.”
Úc Thiếu An nghĩ nghĩ, vẫn không muốn để cho Ngôn Tử Tinh đi. Tuy Bắc Đường Diệu Nhật không dặn dò chuyện này, nhưng Ngôn Tử Tinh là con trai yêu của Bắc Đường gia, việc này đã không còn là bí mật. Dù y nhất định muốn tham dự vào cuộc chiến này của người Quyết vì bất cứ lý do gì, hắn cũng không thể để cho y gặp chuyện không may được.
Ngôn Tử Tinh quan sát vẻ mặt của hắn, lại bồi thêm một câu: “Thiếu An, lúc ngươi rời kinh, hẳn đại ca của ta đã dặn dò ngươi để ta tùy ý hành xử?”
Úc Thiếu An sững sờ, nghĩ đến Bắc Đường vương đúng là có nói với hắn một câu như vậy, dặn hắn phối hợp với Ngôn Tử Tinh, nghe theo hành xử của y.
Hắn chần chờ nói: “Đúng là Vương gia có nói như vậy. Nhưng chuyện này không giống. Chiến trường không phải trò đùa, ngươi…”
Ngôn Tử Tinh nói: “Ngươi không tin ta? Ta không phải lần đầu ra chiến trường, trong lòng ta tự biết, ngươi cũng nên tin ta mới phải.”
Úc Thiếu An khó xử.
Ngôn Tử Tinh khăng khăng ý kiến, Lăng Hổ cũng đã dẫn Tinh Vệ tới. Tiếp tục thế này, chỉ sợ người một nhà đánh nhau trước.
Cuối cùng Úc Thiếu An bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn Ngôn Tử Tinh dẫn người rời đi, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải mau chóng trở về báo cáo cho Bắc Đường vương.
Ngôn Tử Tinh dẫn theo hai trăm Tinh Vệ, suốt đêm trên đường, quay lại Vương Đình. Ai ngờ Vương Đình Tây Quyết đã biến mất không thấy bóng dáng.
Ngôn Tử Tinh nhíu mày nói: “Lăng Hổ, đi thăm dò xem Vương Đình Tây Quyết đã di chuyển theo hướng nào?”
Tây Quyết là dân tộc du canh, đi theo đồng cỏ và nguồn nước, vị trí Vương Đình cũng không cố định. Nhưng lúc này mùa đông giá rét mới qua, băng tuyết còn chưa tan hết, không phải điều kiện tốt để di chuyển, vậy mà sau khi bọn y vừa rời đi, Vương Đình cũng lập tức chuyển đi. Thác Bạt Chân nhất định là đã sớm sắp xếp xong xuôi!
Lăng Hổ kiểm tra cẩn thận một hồi, báo lại: “Có hai dấu vết. Vương Đình hẳn là chuyển đi theo hướng tây nam, nếu giờ chúng ta mau chóng đuổi theo hẳn là sẽ kịp. Còn một dấu vết khác ở hướng đông bắc, có lẽ là do đại quân Tây Quyết để lại.”
Đại quân của Thác Bạt Chân xuất phát theo hướng đông bắc, mà Vương Đình lại di chuyển theo hướng ngược lại.
Lăng Hổ nghĩ thầm, lần này thiếu chủ tới thảo nguyên không phải là vì tiểu quận chúa Hải Liên Na sao? Hiện tại Đại Hãn Tây Quyết lãnh binh ra quân, Vương Đình dù có để người lại cũng sẽ không nhiều, hơn nữa trong quá trình di chuyển chắc chắn sẽ có rối loạn, lúc này chính là thời cơ tốt để mang tiểu quận chúa về.
Ai ngờ Ngôn Tử Tinh chỉ nhìn hướng tây nam, rồi dứt khoát quay đầu ngựa, ra lệnh: “Đi! Đuổi theo đại quân Tây Quyết!”
Trong lòng y hiểu, một, hai tháng nữa xuân về hoa nở, vạn vật thức tỉnh, tây nam khí hậu ấm áp, bãi cỏ phì nhiêu, đúng là nơi tốt để đặt Vương Đình. Bên cạnh Thác Bạt Chân lúc này lại chỉ có duy nhất một vị vương phi, xuất thân từ bộ lạc Tác Gia.
Tác Gia là bộ lạc lớn nhất dưới chân Thiên Sơn phía tây Tây Quyết, thực lực cường hãn, nhưng không thích hòa hợp, rất ít tham dự vào cuộc chiến của người Quyết. Có điều, không biết vì lý do gì, bọn họ lại giúp đỡ Thác Bạt Chân ngồi lên vị trí Đại Hãn. Lần này Thác Bạt Chân xuất binh, có ít nhất hai vạn vũ sĩ Tác Gia.
Vương Đình di chuyển tới hướng tây nam, nói không chừng là đến hội hợp với bộ lạc ở phụ cận Thiên Sơn.
Hải Liên Na là công chúa của Đại Hãn, Thác Bạt Chân nhất định sẽ phái người bảo vệ con gái nghiêm ngặt, chăm sóc chu đáo, y còn gì phải lo lắng đây? Người khiến y lo lắng hơn chính là tên chết tiệt cường hãn oai hùng, dã tâm bừng bừng kia.
Lăng Hổ không hiểu vì sao thiếu chủ lại bỏ qua cơ hội tốt đoạt lại tiểu quận chúa như vậy, nhưng hắn cũng đã mơ hồ đoán được chuyện giữa thiếu chủ và Thác Bạt Chân, bởi vậy không có dị nghị gì, cùng mọi người đi theo Ngôn Tử Tinh.
Lần theo dấu vết của đại quân Tây Quyết, từ Vương Đình đến được hồ Mạc Nhĩ, mất trọn vẹn mười bốn ngày.
Thảo nguyên bao la, khôn cùng vô ngần.
Thác Bạt Chân mang theo mười vạn đại quân, kỷ luật nghiêm minh, móng ngựa dồn dập, mỗi ngày đều đi băng băng trên thảo nguyên.
Ngôn Tử Tinh đi sau đội quân của hắn một ngày, cho nên vẫn ở phía sau rất xa. Nhưng nhìn dấu vết để lại, Ngôn Tử Tinh không thể không lo lắng thân thể Thác Bạt Chân có thể chịu đựng được bôn ba ngàn dặm như vậy hay không.
Nhưng y đã xem thường Thác Bạt Chân rồi. Thác Bạt Chân không chỉ một đường lãnh binh, thậm chí trên đường còn gặp đội quân tiền trạm của Đông Quyết, đánh thắng một trận nhỏ.
A Tố Á bưng chén thuốc tiến vào đại trướng, Thác Bạt Chân đang thảo luận tuyến đường với mấy vị tướng quân. Trước đó thám tử báo tin về, Hữu Hiền vương gặp quân Đông Quyết ở phía đông thảo nguyên, hai bên giao chiến, đối phương có khoảng bốn vạn người, Hữu Hiền vương không địch lại được, đang thối lui lại hướng này.
Lúc Thác Bạt Chân cùng mọi người bàn bạc chiến lược xong xuôi, chúng tướng sĩ rời đi thì sắc trời đã tối. Thuốc A Tố Á mang vào đã sớm nguội ngắt, phải mang trở ra đun lại, rồi mới lần nữa đi vào.
“Đại Hãn, uống thuốc xong rồi tranh thủ nghỉ ngơi đi. Người phải chú ý thân thể.”
Thác Bạt Chân uống thuốc, duỗi lưng mỏi nhừ ra nói: “Thầy không cần lo lắng, ta rất khỏe. Đại chiến sắp diễn ra, chỉ cần thắng trận này, trong vòng mười năm tới người Đông Quyết sẽ không đủ lực để đối địch với Tây Quyết ta.”
Hắn năng chinh thiện chiến, rất có thiên phú về mảng quân sự, cho nên ra chiến trường lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Mấy ngày nay tuy một đường bôn ba, nhưng phải ngồi trong xe ngựa khiến hắn vô cùng buồn bực, thỉnh thoảng xuống xe lên ngựa chạy một đoạn, rồi mới lại ngồi xe ngựa. Chuyện này không tính là vất vả. Năm đó mang thai Hải Liên Na tám, chín tháng, hắn còn có thể cưỡi ngựa chạy băng băng cả ngày. Hơn nữa được A Tố Á chăm sóc chu đáo, đứa trẻ trong bụng lúc này vô cùng khỏe mạnh.
Nhưng Thác Bạt Chân bụng lớn, lại đã đến tuổi trung niên, lần này bôn ba thường xuyên thấy mệt mỏi, ngồi trong xe ngựa ngủ rất nhiều, thân thể cũng nặng nề, uể oải.
A Tố Á khuyên nhủ: “Chiến trận thay đổi thất thường, Đại Hãn không nên chủ quan.”
Thác Bạt Chân cười ha ha, tự tin nói: “Thầy yên tâm, Khô Mộc Đồ không phải là đối thủ của ta.”
A Tố Á nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt Thác Bạt Chân đầy tự tin đắc ý, liền không nói gì thêm.
Thác Bạt Chân không lâu liền ngủ.
A Tố Á cùng trướng với hắn, nghỉ ngơi trên chiếc giường bên ngoài bình phong.
Những ngày này A Tố Á cũng bề bộn nhiều việc, tuổi ông đã lớn, dù Thác Bạt Chân sai người chiếu cố ông chu đáo, nhưng bôn ba theo đại quân nhiều ngày, ông cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ông thầm hy vọng chiến sự có thể kết thúc sớm một chút, Thác Bạt Chân cũng có thể yên tâm sinh sản. Nhưng trận chiến này không đơn giản, dù có giành được thắng lợi, thì sau đó cũng còn rất nhiều công việc phải xử lý, không chỉ một, hai tháng là xong.
Ông vốn muốn khuyên Thác Bạt Chân đợi tới mùa xuân, băng tuyết tan hết hãy xuất binh, khi đó hắn cũng đã sinh rồi, dù lúc đó thân thể chưa kịp hồi phục nhưng có ông điều dưỡng cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến chiến sự.
Nhưng Thác Bạt Chân đã bị thích khách Đông Quyết làm cho kích động, Ngôn Tử Tinh bị thương càng làm cho hắn mất lý trí, không thèm để ý đến lời khuyên can của ông, lệnh cho Tần Tử Nghiệp ra trận ngay giữa mùa đông giá rét. Kể từ đó, không chỉ làm rối loạn kế hoạch ban đầu, cũng chọc giận cả Đông Quyết.
Nhưng Tây Quyết được Minh quốc giúp đỡ ba mươi vạn thạch lương thảo, lực lượng sung túc, lại nắm giữ chủ động, cục diện có chút có lợi, Thác Bạt Chân cũng không tính là làm liều.
Có điều, ông lo lắng, Thác Bạt Chân tự tin như vậy, lại không hẳn là chuyện tốt. Hơn nữa…
A Tố Á thở dài.
Ông thật không ngờ tình cảm của Thác Bạt Chân với Ngôn Tử Tinh lại sâu đậm như thế. Ông hiểu rất rõ học trò này của mình. Lúc sinh Hải Liên Na có thể lý giải là do mất trí nhớ nên bị người lừa gạt, nhưng cái thai hiện tại còn có thể lấy lý do đó được nữa sao? Hơn nữa lúc Ngôn Tử Tinh trúng độc hôn mê, dáng vẻ lo lắng của Thác Bạt Chân thật khiến người ta cảm động.
A Tố Á vốn luôn lo lắng Thác Bạt Chân bị quyền thế cùng dã tâm làm cho mờ mắt.
Năm đó, có một thời gian ông rời khỏi bộ lạc của Thác Bạt Chân cũng là bởi vì cảm thấy học trò này của mình mỗi lúc một thay đổi, việc hắn cấu kết với Bắc Dự Vương Ty Giản, đánh Minh quốc, càng làm cho ông thất vọng.
Nhưng không ngờ mới qua vài năm, hai kẻ tử địch từng đối đầu với nhau lại yêu nhau sâu đậm. A Tố Á không thể không cảm thán, mọi chuyện trên đời đều theo ý trời.
Ông thật lòng hy vọng Ngôn Tử Tinh có thể ở lại. Ông cảm thấy nếu như Ngôn Tử Tinh có thể ở lại bên cạnh Thác Bạt Chân, Thác Bạt Chân sẽ không bị mê muội. Hơn nữa Ngôn Tử Tinh, ngoài địa vị đặc biệt ở Minh quốc, con của y và Thác Bạt Chân nhất định có thể trở thành mối ràng buộc vững chắc giữa Minh quốc và Tây Quyết. Thảo nguyên, rất cần sự trợ giúp của Minh quốc, cũng cần hơn mười năm an ổn để lấy lại sức mạnh.