Vong Tình Thủy – Phiên Ngoại Tam Thê Tứ Thiếp

chương 1: họa đoan (mầm móng tai họa)

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tĩnh Nguyệt

Chuyện kể rằng, trong lúc Tần gia dạo chơi Giang Nam, đã đem Đào Hoa Ổ của người ta thay tên thành “Tần Phủ”. Lúc này, công lực của Tần lão gia vẫn chưa hồi phục nguyên vẹn, nên vẫn ngựa quen đường cũ, chơi bời lêu lổng như xưa. Thất vị chủ tử ngoại trừ phải lo việc trên giang hồ của mỗi người, thì nay lại cáng đáng thêm công việc trong phủ.

Đối với võ lâm, giang hồ hay thiên hạ mà nói, sức ảnh hưởng của Tần minh chủ có thể nói nhiều mà cũng không nhiều lắm cho nên thiếu đi một người thì cũng không sao. Tuy nhiên, vô luận thế nào cũng không thể thiếu Thất vị chủ tử của Tần Phủ. Nếu có một vị nào rời bỏ cương vị của mình một thời gian dài thì thiên hạ nhất định sẽ đại loạn. Nhưng bảy người cũng không giống như nữ nhân mà có thể ngồi nhà từng giây từng phút đợi chờ sủng ái của phu quân mình.

Cho nên, đối mặt với Đào Hoa Ổ chủ Nghiêm Thanh Nhẫm không lúc nào là không nhìn phu quân mình như hổ rình mồi, bảy người lại đau đầu không thôi. Có câu “Thần thông cũng khó phòng vạn nhất” . Trước đây, ít ra thì còn có thể dựa vào Tiểu Bính Tử, mặc dù hắn chả đáng tin cậy tý nào, nhưng hôm nay thằng nhãi này chỉ còn lại có nửa cái mạng, thân mình còn lo chưa xong, làm sao có dư lực để canh chừng một Nghiêm ổ chủ bất chính cộng thêm một Tần minh chủ không biết tự giác.

Ban đầu, bảy người thay phiên nhau ở nhà chiếu cố phu quân. Mới đầu một vòng đến A Kiệt thì y liền mặc kệ. Nam Cung Môn chính thức quảng nạp môn nhân để mở rộng thế lực, thân là môn chủ y lại không tự mình đi tọa trấn, ngược lại ở cái chỗ này giống như nữ nhân cùng một kẻ khác tranh giành tình nhân. Làm sao y nuốt nổi cục tức này được? Oán hận chất chứa rốt cục bùng nổ trong một ngày.

“A Kiệt! Nghiêm huynh! Các ngươi mau dừng… Ai nha, mau nhanh dừng lại đi a” Nhìn thấy giữa không trung có hai bóng người đang thi triển công phu, Tần Chính chỉ có thể đuổi theo chạy loạn xạ hô to, không biết hướng nào. Hít sâu mấy hơi thở, hắn cố gắng hướng về phía trước mà chạy, phí công a, ngay cả chạm vào một góc vạt áo của hai người cũng không thể. Ngó qua bên cạnh thấy Tiểu Bính Tử chỉ đứng lo lắng suông tuyệt không có ý định xen vào, Tần Chính liền chửi ầm lên “ Tiểu Bính Tử, ngươi còn đứng đó làm gi? Còn không nhanh chạy đi ngăn lại? Nếu Thất chủ tử bị thương coi ta có rút da ngươi ra không?”

“A, Ta?!” Tiểu Bính Tử chỉ vào mũi mình mà hốt hoảng hỏi. Lão gia cư nhiên gọi hắn đi ngăn Thất chủ tử cùng Nghiêm ổ chủ lại? Chớ nói hắn võ công nay không bằng xưa, dù là ngày xưa hắn cũng ngăn không được đâu a. Chỉ cần Thất chủ tử đánh ra chiêu Toái Tâm Chưởng thì liền có thể khiến cho hắn tâm phế câu nứt, nôn máu ra chết, chớ nói còn có một Nghiêm Ổ Chủ công lực phi phàm!

Tần Chính đánh hắn một chưởng, hô to “Không phải ngươi còn có thể là ai! Nô tài chết bầm ngươi nhanh đi a…… A Kiệt ai nha…. mau tránh ra, đừng đánh nữa, dừng dọa phu quân chứ”

Tiểu Bính Tử bị đánh mạnh vào vai và lưng, lảo đảo về phía trước, suýt ngã quỵ trên mặt đất, đứng lên thân lại còn run run, đau đến xương muốn nứt ra, trừng mắt nhìn Tần Chính kinh ngạc “Lão gia, ngài…” Không phải là lão gia đã khôi phục võ công chứ?

“Còn không mau đi, ta móc con mắt của ngươi ra!!!” Tần Chính vươn tay làm bộ muốn lấy đi con mắt của hắn, nhưng mới vừa bước đến một bước, bên chân liền vấp phải chậu hoa, lảo đảo một cái, cả người ngã vào Tiểu Bính Tử.

“Không có,” Tiểu Bính Tử trong lòng ai thán, rồi không biết vì sao lại nhẹ nhàng thở ra “Nhưng mà lão gia, Lục chủ tử phân phó tiểu nhân chớ vọng động chân khí, nếu không thương thế sẽ…” Nói đến đây thấy lão gia vẫn là vẻ mặt hung ác, hắn liền bật người thay đổi cách nói “Lục chủ tử nói y thật vắn vả mới bảo trụ tính mạng của tiểu nhân, lệnh cho tiểu nhân phải cố gắng bảo trọng thân thể, không thể làm cho châm pháp ba năm nghiên cứu của y lại tiêu hủy trong một giờ. Tiểu nhân không có luyến tiếc mạng mình, nhưng ngài biết Lục chủ tử luôn luôn say mê nghiên cứu y thuật, tiểu nhân thật sự không muốn làm Lục chủ tử thương tâm….”

Tiểu Bính Tử vừa dùng thanh âm chất chứa đầy nỗi ưu buồn nói, vừa liếc trộm biểu cảm trên gương mặt Tần Chính, quả nhiên nhắc tới “Lục chủ tử thương tâm” Tần lão gia liền đứng lên. Võ công của Nghiêm Thanh Nhẫm hiển nhiên là dưới A Kiệt, từ lúc bắt đầu giao thủ tới nay hắn vẫn ở thế tiểu phong. Bất đắc dĩ một người mất đi công lực như Tần Chính ngay cả sức phán đoán cũng không có, càng không ngừng hô to gọi nhỏ “A Kiệt, cẩn thận” Bất cứ ai xem đều đánh giá người cần phải cẩn thận là Nghiêm Thanh Nhẫm. Hắn công lực không bằng A Kiệt, đối mặt với chiêu thức tàn nhẫn của y thì tránh né đề phòng. Khinh công của Nghiêm Thanh Nhẫm tuy rất tốt nhưng lại không có được thân thủ mẫn kiện, vẫn bị A Kiệt làm cho thở dốc liên tục, không có lực chống đỡ.

“Để ta xem ngươi có thể khoa trương đến đâu” A Kiệt hé miệng lộ nụ cười tàn khốc, ngay sau đó mày kiếm dựng thành một đường thẳng bạo rống ra tiếng, song chưởng thu về hình cung trước ngực, lòng bàn tay hướng cao, duỗi thẳng ra phía trước đẩy ngang phách về phía Nghiêm Thanh Nhẫm. Một chưởng này tuy nói uy mãnh cường liệt, nhưng lại tụ khí súc lực không đủ mau lẹ. Thấy đối thủ lại xuất bựa chiêu thức đơn giản Nghiêm Thanh Nhẫm mặt lộ vẻ trào phúng, không lo lắng, không hoảng hốt mà đề khí ngửa ra sau bật dựng lên. Nhưng hắn mới nhảy lên vài thước, trước mặt một chưởng phong tựa như Chấn Thiên Lôi bạo liệt ầm vang chấn khai được đẩy tới, lan đến xung quanh phạm vi hai trượng có hơn. Chỉ thấy dưới chân A Kiệt xung quanh ba thước, đất cát cùng bụi cuồn cuộn nổi lên, Nghiêm Thanh Nhẫm giống như một con diều bị gió bứt đứt dây, bị bắn văng ra xa. Toái tâm chưởng bộ cuối cùng thức thứ nhất, Toái Không Phá Thiên, uy lực thực sánh với tên.

Áp lực càng lúc càng tiến lại gần khiến cho việc hít thở cũng trở nên khó khăn, Tần Chính bản thân đang giữ Tiểu Bính Tử liền đẩy hắn ra phía trước làm khiên chắn hộ thể. Tiểu Bính Tử nhắm mắt cắn răng chuẩn bị chịu đòn. Ai ngờ thấy thời gian qua đã lâu mà vẫn vô sự, hắn liền mở mắt ra, thấy sớm đã có một người đứng thẳng trước mặt hai người thì lập tức rống lên, nước mắt dàn dụa, “Thất...... Thất chủ tử......” Thật tốt quá, Bồ Tát phù hộ! Hắn còn giữ được cái mạng nhỏ này, còn có thể quay về Nam Lương! (cái tên trọng sắc khinh bạn này….)

A Kiệt dùng khinh công lướt tới trước mặt Nghiêm Thanh Nhẫm, từ cao nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất, thanh âm lạnh lùng nói: “Nghiêm Thanh Nhẫm ta cảnh cáo ngươi, từ ngày mai nếu ngươi tới gần Tần Chính nửa bước nghĩa là đối địch với ta và Nam Cung môn, đến lúc đó đừng vội trách ta san bằng Đào Hoa Ổ của ngươi!” Nói xong,ánh mắt sắc bén chuyển hướng về cái người đang sợ hãi mà nấp phía sau Tiểu Bính Tử.(ôi, uy phong của lão gia…)

Tần Chính biết Thất phu nhân thật sự là đang rất giận a, đã chỉ tên nói họ đích danh gọi hắn là ‘ Tần Chính ’, những lời trách cứ khi nãy lúc thấy Nghiêm Thanh Nhẫm khóe miệng tràn đầy máu, hắn liền vội nuốt xuống. Vẻ mặt tràn đầy xin lỗi nhìn người bị thương, ánh mắt thành khẩn không thốt nên lời. Nghiêm ổ chủ xin lỗi, hận này xin cứ ghi tạc vào người Tần mỗ đi, Tần mỗ lại mắc nợ Nghiêm huynh, ai......

Tần lão gia mới vừa đối với Nghiêm ổ chủ áy náy, lại chuyển hướng sang A Kiệt, thấy vạt áo trước ngực y đều rách toan. Mặt tràn đầy ý xin lỗi biến thành tràn đầy vẻ lo lắng, “A Kiệt, có làm ngươi bị thương không đó, mau cho lão gia nhìn xem.” Đây là bị Nghiêm ổ chủ mới vừa rồi phóng ám khí cắt ngang qua, không biết có làm A Kiệt bị thương không. Nghiêm ổ chủ cũng thật là, sao lại dám dùng ám khí đối với A kiệt của hắn!

A Kiệt giáo huấn người ta xong trong lòng cũng vui sướng, nên để Tần lão gia ở trên người sờ loạn một trận. Hai người cứ làm như không có ai bên cạnh tán tỉnh nói yêu, Tiểu Bính Tử tâm không đành lòng, tiến lên nâng Nghiêm Thanh Nhẫm dậy, giải đại huyệt quanh thân hắn, dùng linh dược chữa thương của mình, cho hắn nuốt vào một viên, sau đó đỡ hắn đi đến sương phòng.

Tần Chính nhìn thoáng qua thấy khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Thanh Nhẫm tái nhợt, trong mắt khó nén buồn bã...... Đây là cố ý làm cho ngươi xem để ngươi biết điều mà rút lui. Sống chết của người ngoài mà so sánh với chí bảo của ta căn bản là không đáng giá nhắc tới, cho dù là ngươi, tội gì.....

“Ta nên đánh chết hắn, đại ca.” A kiệt nhìn hai bóng dáng đi xa đột nhiên nói.

Tần Chính đang hé miệng cười nghe thấy vậy liền mất hứng, một mặt sửa sang lại quần áo hỗn độn trên người y, một mặt trách cứ nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn cứ cả ngày ham đánh ham giết, khó trách Quần Ngạo cứ cằn nhằn ngươi.”

Nhắc tới Quần Ngạo, A Kệt cảm giác hơi tội lỗi, thì thầm nói: “Lão gia, ngươi cũng đừng nói cho y biết chuyện này.”

“Biết sợ sao.” Tần chính cười nhạo nói.

“Ai sợ!”

“Không nói cũng được, trừ phi......”

Không biết Tần lão gia ở bên tai Thất chủ tử nói cái gì, chỉ thấy Thất chủ tử ngay cả hai bên tai đều đỏ...... (chắc gia pháp trên giường =]])

Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, chuyện Tần Thất chủ tử đả thương Nghiêm ổ chủ vẫn lan truyền ở quý phủ. Kì Nhi không thấy A Kiệt có gì không đúng, trong lòng ngược lại còn có chút vui sướng khi người gặp họa. Nhưng Quần Ngạo lại giận không thể nén, đã nghĩ mọi người ở trong phủ người ta đã làm người ta có nhiều thua thiệt, mà nay lại vẫn không biết tốt xấu mà đem chủ nhân của họ đánh trọng thương! Chớ nói giang hồ đạo nghĩa, tính tình đức hạnh cũng nói là vô liêm sĩ! (ôi ta phi thường yêu Kỳ Nhi nha, cái tính này, thật giống ta wa ah)

Tần Nhị chủ tử thực thịnh nộ sau khi hảo hảo giáo huấn nghĩa đệ, liền đem đầu mâu chỉ hướng về phía Tần Đại chủ tử, chỉ trích Tần Đại chủ tử lơ là chức thủ quản gia không nghiêm. Tự dưng bị trách cứ, Kỳ Nhi bị mất thể diện, không nhịn được, giận dữ đem A Kiệt hung hăng xử trí, phạt y ở đỉnh ngọn núi Đoạn Nhai phía sau Đào Hoa Ổ gió táp mưa sa mà sống một tháng, lại ra lệnh mọi người không được mang đồ ăn cho y. Mặc Tần Chính cầu xin kêu khóc như gì đều không thể thay đổi ý chí sắt đá của Kỳ Nhi và Quần Ngạo.

【 Lão gia...... 】

Một bàn tay nhỏ bé xoa xoa gương mặt khóc tang của Tần Chính, nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi. Tần Chính đem chủ nhân của bàn tay nhỏ bé ấy kéo vào trong lòng ngực, cằm tựa vào đầu vai y, ôm chặt, đồng thời hấp thụ lấy hơi thở ấm áp.

Sau lúc đó mọi thứ đều trở lại bình tĩnh như thường, mọi người đều rời đi chỉ còn lại có Tiểu Lâm bồi bên người phu quân. Tiểu Lâm nghĩ phu quân không có sai, Thất chủ tử cũng không có sai, sai chính là Nghiêm ổ chủ. Nhưng nếu suy đi nghĩ lại thì Nghiêm ổ chủ cũng không có sai, hắn bất quá cũng giống mình, đều yêu phu quân, điều đó có thể nói là sai hay sao?

Sau này, Tần phủ cùng Đào Hoa Ổ trên dưới chung sống một mái hiên đã là chuyện thật, chỉ cần Nghiêm ổ chủ vẫn chưa từ bỏ ý định, chuyện như lần này chắc chắn không ngừng phát sinh lại, trừ phi Nghiêm ổ chủ có thể quên đi cái tình đối với phu quân. Nên làm cái gì bây giờ đây...... Vong tình (quên tình). ..... Vong tâm đan?! Đột nhiên nhớ tới cái gì, Tiểu Lâm đẩy nhẹ phu quân ra, mắt mở to nhìn hắn không nháy mắt.

“Tiểu lâm ngươi làm sao vậy?” Tần Chính vội hỏi.

Tiểu Lâm không để ý đến hắn, y lâm vào trầm tư. Lộng Triều Nhân cũng ăn Vong tình đan, nếu là...... Nếu để cho Nghiêm ổ chủ cũng...... Nhưng...... Nhưng mà dược này không phải dùng với ai cũng được, dùng không đúng cách sẽ làm bị thương nguy cập tánh mạng......

Thấy y như đi vào cõi thần tiên Tần Chính bật cười ra tiếng, cưng chiều gõ nhẹ lên trán Tiểu Lâm, “Ngươi lại suy nghĩ phương thuốc nào nữa đây, nên dùng cơm trưa rồi, chúng ta ăn xong rồi nghĩ tiếp, đi thôi.”

【 ân...... 】

Dược vương đích thân trị liệu, thương thế của Nghiêm Thanh Nhẫm rất nhanh có khởi sắc. Một ngày, Tần Chính tiến đến thăm bệnh không thấy hắn ở trong phòng, đang muốn ngồi xuống chờ thì Tiểu Bính Tử liền bưng một chung đôn phẩm tiến vào, nói là nha đầu nửa đường có việc gấp đem thứ này giao cho hắn biểu hắn bưng tới. Tần lão gia thấy mặt của Tiểu Bính Tử có chút gì đó mập mờ, nhưng cũng không để ý, thầm nghĩ thằng nhãi này ước chừng là phụng lệnh các vị chủ tử mượn cớ đến giám thị.

Hai người ngồi trong chốc lát, Tần lão gia cảm thấy được miệng khô, nhìn nhìn trong phòng ngay cả trà cụ cũng không có liền sai cho Tiểu Bính Tử đi pha trà mang đến. Tiểu Bính Tử ‘lưu luyến ’ nhìn cái chung đôn phẩm ấy mà rời đi, dặn đi dặn lại cả ngàn lần kêu lão gia không thể động vào vật ấy.

“Đã biết!?Ngươi tưởng lão gia ta chưa thấy qua thứ hiếm lạ này có phải hay không! Còn không mau đi!” Bị thằng nhóc xem thường Tần lão gia tức giận rống lên.

Tiểu Bính Tử sợ tới mức ôm đầu chạy ra cửa, một khắc không dám trì hoãn, y lệnh lão gia mà đi pha trà. Lão gia gần đây vì việc của Thất chủ tử mà cực kì nóng tính, đang kiếm người để trút giận. Đợi hắn bưng một đống đồ ăn và trà trở về, lão gia đã nằm trên bàn mà ngủ, hắn đi ra phía trước nhẹ lay vài cái, cao giọng kêu: “Lão gia tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh a.”

“Đừng có ồn, ta đang mệt mà......” Bị đánh thức, hắn liền phát ra âm thanh lầu bầu, bất mãn, nhẹ nhàng mở mắt, buồn ngủ ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt, hàm hồ hỏi:

“Ai...... Ngươi...... Là ai vậy?”

Tiểu Bính Tử tưởng lão gia còn ngái ngủ nên hồ đồ, đang muốn trả lời thì hắn thoáng nhìn qua một bên thấy cái chung hồi nãy đang đầy giờ cạn thấy đáy nhất thời cảm giác trời đất như sụp xuống, đông cứng như đá, ngã ngồi trên mặt đất, ngón tay run rẩy hướng về cái chén mà chỉ, thanh âm run run kêu lên: “Lão gia...... Lão gia ngài...... Ngài uống?!”

“Lão gia? Ngươi gọi ta?” hắn vẻ mặt mờ mịt hướng về phía Tiểu Bính Tử chắp tay xá một cái, có chút lễ hỏi han: “Xin hỏi thiếu hiệp là?”

“Lão gia ———, lão gia ta đã trở về ———!”

Đang ở lúc này, từ phương xa vang đến một âm thanh vô cùng lớn. Một lát sau một đạo thân ảnh xông vào phòng, tay cầm chiết phiến, đầu đội kim quan, một thân cẩm bào đẹp đẽ, quý giá, chính là Tần phủ Tần Ngũ chủ tử một tháng chưa về.

“Lão gia ta đã trở về, ngươi hãy nghe ta nói, ta là đi......” Không phát hiện sự khác thường, Duy Nhất nhào thẳng đến lòng ngực của phu quân nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, thao thao bất tuyệt bào chữa cho hành vi phạm tội của mình. Nhưng mới nói đến một nửa liền bị mạnh mẽ đẩy ra.

“Công tử...... Xin hỏi công tử xưng hô là gì?”

“Hả?”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio