Quảng Cáo: Cửu vĩ hồ đại chiến cáo thành, dành được phu quân. Tần lão gia cuối cùng cũng được về với vợ mình. Là phúc hay là họa?Trò nào đang đợi hắn ở phía trước đây? Ngoài cái tài trêu hoa ghẹo nguyệt ra thì Tần Chính còn có điểm nào khiến chư vị phu nhân một lòng theo hắn? Cái gọi là hình phạt tối tàn nhẫn nhất thế gian là gì? Chỉ có hai câu có thể khắc họa rõ hình nhất:
Gương kia ngự ở trên tường
Thế gian ai ác được dường như ta!
Sau đó là một mạt im lặng ‘ Họa thủy ’ Tần lão gia đã theo Sĩ Thần tới một trạch tử (tòa nhà) u tĩnh. Vừa qua khỏi cửa cửa Sĩ Thần liền lôi hắn đến nội thất, tiếp đó đóng cửa, cài then phòng lại, và rồi......
“A!” Tần Chính mở to hai mắt, hắn còn chưa kịp thích ứng với thứ ánh sáng mờ mờ hôn ám trong phòng thì liền trúng một quyền thật mạnh. Mới vừa che mắt trái lại, thì tiếp đó một quyền hướng mắt phải mà đấm tới, “A!” Tưởng rằng hai tay che hai mắt là sẽ bình an vô sự hay sao, nếu thế thì Tần lão gia thật là coi thường cơn phẫn nộ của hồ ly nhà mình, quyền thứ ba của Sĩ Thần nhằm ngay mũi của hắn mà quất, để xem hắn còn đào đâu ra cái tay thứ ba để che.
“Cư nhiên làm cho lão tử phẫn nữ nhân! Ta đánh chết họ Tần ngươi!” Sĩ Thần một tay rít gào vung quyền dần chồng mình một trận, một tay tháo trâm ngọc trên đầu quăng qua một bên, đồng thời lau đi son phấn trên mặt.
Thuở nhỏ, Sĩ Thần tối thống hận người khác nói y lớn lên sẽ giống nữ nhân, tên nào can đảm dám ở trước mặt y nói những lời này nhất định sẽ bị y hung hăng dần cho một trận chí tử, nếm mùi đau khổ. Năm đó, hoa khôi của các thanh lâu ở Việt Thành, người nào không là hồng nhan tri kỹ của Tứ trang chủ Việt Vương Kiếm, dù so với các nàng, mỹ mạo của Tứ trang chủ đều có phần hơn, như là một đạo phong nguyệt trong sân. Thường xuyên ở kỹ viện phong lưu khoái hoạt, ít nhiều cũng vì cái nguyên nhân kia mà tác túy, kể từ đó còn ai dám nói sau lưng là hắn giống nữ nhân.
Lúc ấy tấu đàn, cầm âm tuyệt diệu, ru hồn người cũng là do năm xưa khi bay bướm với các hoa nương ở kỹ viện mà học được, chẳng qua ngày thường ngay cả Tần Chính cũng ít có diễm phúc để nghe, vì với Sĩ Thần đạn tấu là chuyện chỉ có nữ nhân mới làm mà thôi. Cũng vì theo lời Bạch Vân Phi, Tư Đồ công tử này lộ ra mặt nào đều thấy thật giống với nữ nhân, cho nên y mới chủ quan, dẫn đến hành sự không khỏi có chút dấu đầu hở đuôi.
Tần Chính trốn qua một bên oa oa kêu to, “Là bản thân ngươi ăn mặc thành như vậy, sao lại liên quan đến ta!”
“Không phải do ngươi, ta sao lại mặc thành bộ dạng này? Dám bảo ta là cô nương, hừ, ta xem ngươi còn dám đối ta nói hai tiếng ‘cô nương’ nữa không!” Lúc này Sĩ Thần cực kỳ giống một nữ nhân đanh đá, chua ngoa, sợ đánh chết tên chồng vô lương tâm này, y không dám chân chính sử dụng nội lực, ngặt nỗi lửa giận trong lòng không thể không phát tiết, thế nên y liền giống như nhi nữ thường tình, hết cào lại cấu. Cũng may trong phòng không có người khác, không lo tổn hao đến uy danh Tần tứ chủ tử của y.
“Ta thật hối hận! Đáng lẽ ta không nên theo ngươi, Nghiêm ổ chủ ta đi với ngươi ——!” Lời này vừa nói ra, mấy hành động hung hăng của Sĩ Thần chợt dừng. Tần Chính đang muốn đắc ý, thì ngay sau đó liền phát ra một tiếng hét thê thảm, cắn người, cắn người, cằm cũng muốn bị y cắn rớt!
“Ngươi còn dám gọi tên của hắn lần nữa, ta cắn chết ngươi!”
“Ngươi ngươi...... Ngươi đúng là nữ nhân, quân tử chỉ động khẩu bất động thủ!”
Sĩ Thần cười ranh mãnh, tiếp lời “Ta chính là không muốn động khẩu, thì sao?” Nói xong lại làm động tác như muốn cắn đứt lỗ tai của Tần lão gia.
“Dừng tay! Không, dừng miệng của ngươi lại a ——!” Đang lúc hai người giãy dụa, Tần Chính một chưởng chụp cánh cửa, miếng ván dày nhất nơi đó nhất thời xuất hiện vài vết nứt.
Sĩ Thần sửng sốt, “Lão gia, võ công của ngươi......” Y lập tức chế trụ mạch môn của Tần Chính ngầm dò xét nội lực, quả có một cỗ lực mạnh mẽ phản trùng lại, xem ra đã không uổng công lão Lục một năm nay vì hắn mà lao tâm khổ tứ, vất vả trăm bề. Đã có một ít nội lực, “Ngươi vì sao không đánh trả lại?”
Tần Chính bĩu môi, “Ta vì sao lại phải đánh trả?”
“Ta đã đánh ngươi a.”
“Ta biết.” Hắn cũng không phải là ngốc tử.
“Vậy ngươi vì sao không đánh trả ta?” Sĩ Thần lặp lại câu hỏi.
“Ta vì sao phải đánh ngươi?” Hừ, nghĩ muốn dụ hắn ư, không có cửa đâu.
Sĩ Thần có chút luống cuống, “Lão gia ngươi ăn lầm Vong tâm nên cả đầu cũng đều bị phá hư rồi sao?” Nói đoạn, y đem nắm tay mình đặt ở trên mặt của Tần Chính, “Ta như vậy đánh đau ngươi.” Lại kéo nắm tay của Tần Chính dán tại mặt của mình,”Ngươi lại không muốn đánh trả? Cũng không muốn đem ta quánh nhừ tử à.”
Tần Chính nhíu mày, vẫn là không rõ, “Ngươi đánh ta, đó là bởi vì ngươi muốn đánh ta. Ta đối với ngươi lại không muốn động tay, vậy thì đánh ngươi để làm cái gì?” Thật sự là kỳ quái, vị Tư Đồ công tử này, không phải đầu hắn có bệnh chứ?
Sĩ Thần ngây người mà đứng nhìn ngốc tử trước mặt, sau một lúc lâu, bỗng nhiên hốc mắt y một tầng nhiệt sương dâng lên, hồ ly nhào vào lòng ngực của ngốc tử, lu loa, “Cái tên hỗn nhân này, ngươi rốt cuộc là không nhớ rõ mọi chuyện hay chỉ là giả vờ thôi. Có phải hay không ai đánh ngươi, ngươi đều để mặc hắn đánh đến chết?”
Tần Chính hừ nói, “Ta cũng không phải là ngốc tử.” Nào có ai bị đánh mà lại không đáp lễ chứ.
“Ngươi chính là ngốc tử, là kẻ ngu dốt, hỗn trướng, trời đánh ngươi chết cho rồi!”
Đánh người ta cho đã, rồi sau đó lại chửi vả, nguyền rủa, Tần Chính thiệt muốn nghĩ là đầu óc của hắn cần phải sửa chữa lại, nếu không sao hắn còn cảm thấy được đây là cũng là loại hưởng thụ không tồi?
“Công tử, Tư Đồ công tử, chúng ta hai người nam nhân mà lại ôm ấp, thân xác kề nhau sợ là...... Sợ là không ổn......” Tần lão gia may mắn có được tiện nghi của mỹ nhân còn khoe mã, ngoài miệng tuy nói không ổn nhưng trong lòng thì khỏi phải nói hắn có bao nhiêu vui mừng, đôi tay còn không chịu an phận mà lần dò kiếm thế kéo người kia xích lại để tiện bề ăn đậu hủ.
Sĩ Thần giãy khỏi cái ôm của hắn, lui ra phía sau hai bước, thanh âm buồn bã, cất tiếng, “Đúng vậy, mặc dù lão gia bảo ta là cô nương, ta chung quy cũng là nam nhân, nam nhân cùng nam nhân quả thật không ổn, lão gia nói có đúng không?”
Hai tay Tần Chính trống trơn, ấm áp biến mất, trơ trọi ở không trung, tự dưng hắn cảm thấy có chút ủy khuất, mất mát, buồn thanh nói, “Phải.....” Rõ ràng là nên như vậy, chỉ là, vì sao trong lòng lại không cảm thấy thoải mái, lúc trước hắn không phải kêu ‘ vớ vẩn ’ hay sao, lúc này lại ôm ấp một nam tử mà còn có cảm giác tâm viên ý mã, nghĩ bậy nghĩ bạ.
“Vậy sao?” Tư Đồ công tử một khắc trước còn cười tươi như hoa, ngay sau đó dung nhan tú lệ lập tức biến thành quỷ dạ xoa.
Nhìn thấy, y, tay cầm dây thừng từ từ tiến lại gần, Tần Chính không khỏi kinh hoàng mà lui về phía sau, “Ngươi...... Ngươi muốn làm gì...... A ——!”
Sĩ Thần phong bế huyệt đạo của Tần Chính, đem chồng mình đang trong cơn khốn khổ chật vật quăng lên ghế, trói lại, sau đó liền khóa cửa đi ra ngoài, thẳng đến màn đêm hắc tẫn (đen tối) mới bưng mấy đĩa đồ ăn cùng một vò rượu trở về.
Tần Chính nguyên bản đã ngủ, nghe thấy tiếng động liền tỉnh lại, mở mắt ra thì nhìn thấy một màn khiến hắn không khỏi cất tiếng thét chói tai, “Ngươi đang mặc cái gì thế kia?!”
Sĩ Thần dường như là vừa mới tắm xong, sợi tóc rối tung, quấn vào nhau còn mang theo một chút ẩm ướt, từng giọt từng giọt nhỏ xuống bờ vai khi ẩn khi hiện, hiệu ứng ánh sáng mờ mờ từ ngọn nến trong phòng cộng thêm dung mạo mỹ lệ tựa thiên tiên của y khiến cho không khí xung quanh bỗng trở liêu trai, quyến rũ “Không thấy à, thì là xiêm y thường thôi.” Y đi chân trần, toàn thân một kiện thụy bào (áo ngủ) đỏ sẫm, trừ cái đó ra, bên trong cái gì cũng không có mặc. Chiếc áo choàng duy nhất cũng chỉ khoác hờ bên ngoài, cũng không thượng y đái (thắt lưng) thắt lại, tùng tùng khoa khoa, nửa mặc nửa không, lụp xụp ở bên người, có cảm giác như nó chực rơi xuống bất cứ lúc nào, hơn nữa chỉ dùng một dây y kết (đai lưng) tùy ý bó buộc ở bên hông, bên bả vai, hơn phân nửa khuôn ngực trắng noãn đều lộ ra bên ngoài, lúc cất bước, nơi ở giữa hai chân lúc ẩn lúc hiện câu dẫn nhân mơ màng.
Thấy hành vi y phóng đãng như vậy, Tần Chính không khỏi nổi cơn giận dữ, “Ngươi không phải là cũng ăn mặc một thân như vậy đi ra ngoài?”
Sĩ Thần đem đồ ăn đặt tại trác kỉ ở đầu giường, chộp lấy cái gối, thong thả tựa người vào đó, tay ôm vò rượu mở miệng nói, “Bất quá thì không mặc như thế này lúc đi mua rượu và thức ăn.”
Tần Chính khí cực, “Ngươi còn không biết chừng mực!” Mới vừa mắng xong đã bị một củ lạc bắn trúng ót.
“Ngươi còn dám nói một chữ nữa, ta cứ để thế mà đi ra ngoài liền.”
“Ngươi dám!”
“Ta dám hay không dám có liên quan đến ngươi hay sao, ngươi là ai, có tư cách gì mà quản ta?”
Tần Chính nghẹn lời. Đúng vậy, hắn có tư cách gì mà quản y, hắn vì sao lại nổi nóng lên như vậy?”Ta...... Ta là nói trời lạnh, không nên ăn mặc mát mẻ như vậy..... dễ.... dễ bị cảm.”
Sĩ Thần hừ lạnh, cười một tiếng không hề để ý tới hắn, thẳng tay nhấc vò rượu ngửa đầu uống, mới có mấy ngụm, trên má rất nhanh có một mạt đỏ ửng nổi lên. Rượu theo khóe miệng chạy dọc xuống cổ, rồi xuống ngực, mỗi giọt đều phản chiếu ánh sáng lờ mờ từ ngọn nến trong phòng, lung linh, quyến rũ.
Nếu Tần Chính còn có trí nhớ, hắn liền biết Tứ phu nhân nhà mình mặc dù thích uống rượu nhưng tửu lượng lại kém, uống cỡ ba chén nhỏ liền say đến rối tinh rối mù, sao có thể ôm vò rượu mà chè chén ngon lành như vậy được.
“Lạnh? Ta không có lạnh, ta cảm thấy mát mẻ lắm.” Nói xong Sĩ Thần đem vạt dưới áo choàng mở rộng ra, đôi chân thon dài, trắng nõn lại trơn nhẵn theo đó dần lộ diện. Không cần phải nói, dĩ nhiên là y đã say.”Gia, muốn uống rượu hay không?”
“Muốn......” Hai mắt Tần Chính đã lóe ra hỏa quang nguy hiểm.
Sĩ Thần đong đưa vò rượu, cười ha hả không ngừng, “Ta không cho ngươi.”
Người càng say, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, so với đào hoa, phù dung kia hơn phần diễm lệ quyến rũ, đôi phượng nhãn lúy túy nửa nhắm nửa mở mông lung, khi thì giận khi thì cười, như một hồ xuân thủy lưu động nơi tâm tần chính, khuấy chọc sóng triều trong lòng hắn nổi lên cuồn cuộn.”Du tư khiên nhạ đào hoa phiến, châu liêm yểm ánh phù dung diện......” Trước mắt này không phải là một màn sao.
“Gia còn có thể ngâm thơ?” Sĩ Thần lại tràn ra một chuỗi tiếu thanh, vò rượu theo tiếng cười của hắn cũng lay động, sóng sánh trước ngực, vài giọt rượu vì đó mà vung vẩy ra ngoài.
Mấy giọt nước như mơn trớn làn da hoa ngọc, chầm chậm chảy dọc xuống dưới. Ánh mắt sắc lang của Tần Chính vẫn chưa lúc nào dời đi, hận chính mình không phải là một trong những giọt đó. Yết hầu hắn không tránh khỏi một cái nuốt ực đầy thèm thuồng, cổ họng đang cháy khát cả ra, hắn cũng muốn uống rượu nữa, nghĩ muốn đem tất cả các giọt rượu đọng ở trước ngực người kia từng chút, từng chút một liếm hết sạch sẽ.
“Nếu không thì lão gia tái ngâm một câu, ta liền đem rượu còn lại trong vò này cho ngươi uống.” Hồ ly rất là hào phóng, một bên vừa nói vừa đem một chân thon dài của mình nâng lên kiều khoát (vắt) lên trác kỉ ở phía trên, mơ hồ có thể thấy được một đạo phong cảnh xuân tình ở giữa hai chân.
Đối mặt với túy mỹ nhân đang nằm ngang trước mặt, Liễu Hạ Huệ cũng không thể thờ ơ, huống chi là Tần lão gia vốn quen thói phong lưu bay bướm..”Niệp thúy đê thùy nộn ngạc, quân hồng đảo thốc phồn anh, nùng tiêm tiêu đắc bỉ giai nhân. Tửu nhập hương cơ thành vựng, liêm mạc âm âm song dũ, lan kiền khúc khúc trì đình, chi đầu bất khởi mộng xuân trình......” Học đòi văn vẻ, Tần lão gia cũng không kém bao phần, chính là để xem đối với ai.
“Vừa ngâm thi lại vừa mượn lời ca tụng, lão gia hảo văn tài.” Sĩ Thần quăng vò rượu qua một bên, cước bộ tập tễnh hướng về phía Tần Chính đi tới. Đang lúc Tần Chính nghĩ hắn sắp bị ăn đòn tới nơi thì bỗng nhiên mỹ nhân lại ngồi trên đùi hắn. Sĩ Thần yêu dã mị hoặc vươn hai tay vòng ra sau cổ chồng mình, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi.”Lão gia có phải hay không đã nói qua, hai đại nam nhân mà ôm ôm ấp ấp như vậy thì thật là không ổn?”
“Không...... Không phải......” Tần lão gia trong lòng hô to, thỏa đáng, thỏa đáng mà, nếu có thể tiến thêm một bước nữa thì càng tốt hơn! Đáng tiếc là bị dây thừng cột lấy quanh người, huyệt đạo lại bị phong bế hết thảy, dù cho hắn nghĩ muốn tái tiến thêm một bước thì cũng là lực bất tòng tâm.
“Nam nhân cùng nam nhân thân thiết như vậy, rõ ràng là không ổn, lúc này tại sao lại là không phải?” Sĩ Thần vừa nói vừa xấu xa mà cắn môi hắn một chút, tiếp theo lại dùng cái lưỡi nhỏ nhắn của mình nhẹ nhàng vuốt ve chỗ đau.
Một chút đau lại một chút ngọt, lý trí của Tần Chính cũng sắp phải đi về miền cực lạc an nghỉ.
“Gia, khuôn mặt này của ngươi sao lại nghẹn thành cà thế kia, ha hả.” Phượng nhãn lưu chuyển, bàn tay y hướng về phân thân đang gắng gượng của Tần Chính, nhẹ nhàng sờ.
Tần lão gia thực sự muốn khóc, cái tên yêu tinh này, có cần phải tra tấn người ta đến chết như vậy hay không? Ai ngờ đã như thế mà yêu tinh kia còn chưa có vừa lòng, cư nhiên lại đổi tư thế, hai chân y mở ra, đưa cái vật đang muốn đứng thẳng của Tần Chính nhét vào giữa hai chân mình, ma sát cọ qua cọ lại. Vừa làm vừa quan sát bộ dáng đang bị bức đến điên lên của lão gia.
“Thấy rõ ràng chưa, ta là nam nhân, ngươi có muốn ta hay không?” Sĩ Thần nghiêm túc nhìn người trước mắt, trên mặt tuyệt không có một tia hi tiếu.
Tần Chính đã sớm bị mất hồn, không ngừng gật đầu, “Muốn, Muốn......” Huyệt đạo đã được cói bỏ, hai tay hắn đang bị trói quặt ra phía sau ghế dựa sớm có ý đồ muốn giãy thoát.
“Muốn phải không?” Gương mặt phù dung một lần nữa triển khai nụ cười mị quyến rũ nhân tâm. Ngay sau đó, hai người đã chuyển đến chiếc giường phía trước.
“Ta... ta......” Thoát khỏi trói buộc, Tần Chính kích động, cả người run run, đôi tay không tự chủ được mà trộm mò xuống thứ ở giữa hai chân Sĩ Thần, khốn nạn cái là hắn còn chưa được xơ múi được gì thì toàn thân liền cảm thấy một trận tê dại, đau nhức. Đại huyệt quanh thân một lần nữa bị phong bế!
“Ngươi ở đó mà mơ mộng hảo huyền đi!” Sĩ Thần mắng một tiếng, lúc sau liền cúi người ngã xuống, lấy thân Tần Chính làm gối, một lát sau vang lên tiếng hít thở nồng mùi rượu. Tần Tứ chủ tử cứ như vậy mà uống hết một vò rượu, có thể thanh tỉnh đến bây giờ đã là một chuyện không tưởng rồi.
Mỹ nhân xích lõa, ôn hường nằm trong ngực, khổ thay thân thể không nhúc nhích được, Tần lão gia chỉ có thể ăn bằng mắt – nhìn nhưng không thể sờ loạn, ăn đậu hủ một chút, Sĩ Thần trong cơn mơ ngủ còn thường thường ở trên người hắn cọ xát vặn vẹo, không thể nghi ngờ, đây đúng là khổ hình tối tàn nhẫn nhất thế gian. Tần Chính cơ hồ muốn gào khóc lên, có cần phải khi dễ người ta đến như vậy hay không ————!
Nguyên bản trong bài Tây Sương Ký của Vương Thực Phủ bản thứ nhất: Lan xạ hương nhưng tại, bội hoàn thanh tiệm viễn. Đông phong diêu duệ thùy dương tuyến, du ti khiên nhạ đào hoa phiến, châu liêm yểm ánh phù dung diện. Nhĩ đạo thị hà trung khai phủ tương công gia, ngã đạo thị nam hải thủy nguyệt quan âm hiện.”
Dịch nghĩa câu trong bài theo QT: Dạo chơi thấy tơ nhện che lấp cánh hoa đào, tựa như một mảnh rèm che mất đi khuôn mặt phù dung.
trình trung văn ko có lấy chữ, đành lên google search thử thì đại ý hình như bài thơ này dành cho một mỹ nhân khiến vạn người say, biệt hiệu túy mỹ nhân Thùy Ti Hải Đường, trong tập Tây Giang Nguyệt. Đại ý từ QT: đài hoa xanh ngát buông xuống, cánh hoa đỏ thắm vờn quanh, so ra còn kém với giai nhân. Rượu nhập khiến hồn người ngây ngất, ánh trăng chiếu qua tấm rèm lay động, hòa cùng song cửa đan xen thành lưới trước hồ. Mộng xuân tình dù khôg muốn vẫn bị khơi dậy.