Vọng Tình

chương 32: kim tử! kim tử! [ vàng! vàng! ]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Âm thanh trong sáng mà tình tứ, rất dễ làm cho người nghe nghĩ đến những thứ kỳ quái. Hồ Tứ muốn quay đầu, lại bị đại tiểu thư thấp giọng lên tiếng ngăn cản:

- Không cần quay đầu, đi mau!

Đại tiểu thư không có dừng lại mà còn đi nhanh hơn trước.

- Hoa Hoa!

Âm thanh ở phía sau bọn họ lại một lần nữa vang lên, đại tiểu thư vẫn tiếp tục đi về phía trước, không quan tâm đến vẻ mặt không hiểu của Hồ Tứ cùng với khóe miệng cười gían của Phan Ngọc.

- Uy, là gọi ngươi đấy, sao không trả lời người ta? – Phan Ngọc bị đại tiểu thư kéo đi nãy giờ rốt cuộc mở miệng còn cười đến thật gian.

Đại tiểu thư đi như gió, giả vờ như không nghe thấy, Hồ Tứ không hiểu gì, hỏi:

- Sao có thể là gọi nàng được, nàng kêu là Đào Nhi mà!

Đại tiểu thư cũng không đáp lời, bước đi càng nhanh.

Chỉ là nàng đi quá nhanh nên không có nhìn rõ con đường ở phía trước. Hồ Tứ chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có một trận gió nhẹ thổi qua, trước mắt lóa lên.

Nếu không phải nhờ vào Phan Ngọc tay mắt lanh lẹ đem Hồ Tứ lui về phía sau hai bước, chỉ sợ cái mũi của nàng sẽ đụng trúng vào người ta.

Chỉ là đại tiểu thư đi ở phía trước liền trở khổ rồi, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “phanh”, một tiếng “bùm” vang lên. Ở trên đường, đại tiểu thư cứ như vậy ngã ngồi dưới đất trước mặt mọi người.

Đau!

Cái mũi đau, mông cũng đau. Đại tiểu thư xoa xoa cái mũi bị sưng đỏ.

Trong cơn giận dữ liền nhảy dựng lên định chỉ vào mũi của người gây họa đang không ngừng cười hi hi ha ha trước mặt để mà chửi ầm lên.

Nhưng nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng có chửi qua ai cho nên dù có tức đến mặt mũi đỏ bừng, ngón tay giơ ở phía trước đều run lên nhưng một câu cũng không có mắng được.

Những lời mắng chửi ở trong lòng đến bên miệng liền chạy đi mất, không thể nói ra câu nào.

Đột nhiên, có một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của nàng, ngay sau đó, cằm liền bị một thanh chiết phiến nâng lên, thanh chiết phiến mang theo hơi lạnh làm cho thân thể của nàng run lên, ánh mắt không tự chủ được chống lại đôi mắt mang theo ý cười ở đối diện.

Bên tai lại một lần nữa vang lên âm thanh làm cho nàng muốn giết người:

- Hoa Hoa! Ta rất nhớ nàng!

Đại tiểu thư lập tức phát điên, Hồ Tứ thì ngẩn người, mà nguyên nhân khiến cho nàng ngẩn người cũng là do nam nhân đã làm cho đại tiểu thư phát điên kia.

Hồ Tứ gặp qua không ít người xinh đẹp, ba người ca ca cùng với muội muội của nàng chính là nhờ vào xinh đẹp mà nổi tiếng khắp Đồ Sơn tộc.

Lúc hạ sơn, nàng lại gặp phải Phan Ngọc tiếng tăm lừng lẫy, nghiêm túc mà nói thì đã thỏa mãn được tâm nguyện nho nhỏ của Hồ Tứ là tiếp xúc với mỹ nhân.

Chỉ là “mỹ nhân” này có tính cách hơi khó chịu, hầu hạ không dễ tí nào, quả thật đã làm cho Hồ Tứ nhận không ít đau khổ.

Hồ Tứ nhìn “mỹ nhân” cao cao trước mặt, ở trong mắt của nàng, cực phẩm chân chính không có mấy người, giống với Phan Ngọc có vẻ ngoài cực phẩm thì bên trong cũng là một mảnh “cực phẩm” hắc ám, được xem như là một ngoại lệ đi.

Bên dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt trong suốt sáng ngời rực rỡ như dòng nước suối chảy róc rách, hai đồng tử đen đặc giống như được tẩm bên trong suối nước lạnh ở Thiên Sơn, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận hơi mím lại, độ dày vừa phải làm cho người ta nhịn không được muốn dùng tay chạm vào.

Hồ Tứ cẩn thận theo dõi cặp lông mi dài đang nhẹ nhàng run run, gió nhẹ thổi qua làm bay trường bào của hắn.

Vạt áo màu trắng rung động, trường bào nổi bật với hình hoa đào màu hồng phấn được thêu thật tinh xảo, nhìn rất sống động.

Hồ Tứ ánh mắt si mê nhìn nam nhân kia, cổ tay đột nhiên truyền đến từng trận đau nhức, nhịn không được kêu lên một tiếng.

Vẻ mặt Phan Ngọc vẫn bình tĩnh như thường, chính là đau đớn trên cổ tay của Hồ Tứ lại không ngừng tăng lên, thấy Hồ Tứ mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta, trong mũi liền hừ lạnh một tiếng:

- Có cái gì đẹp mắt chứ! Coi chừng tròng mắt rớt ra ngoài đó!

Dùng sức vùng ra nhưng không thoát được, Hồ Tứ nâng mắt lên, cắn răng nói:

- Đẹp mắt chính là đẹp mắt, cho dù có nhìn tới một trăm lần, một ngàn lần hay một vạn lần đi nữa thì vẫn đẹp! Thật đẹp đó!

Cùng lúc đó, bên kia rốt cuộc cũng xảy ra biến hóa.

Không biết đại tiểu thư đã dùng chiêu thức gì mà có thể làm cho nam nhân thoạt nhìn vô cùng, vô cùng tao nhã kia lại đột nhiên cúi gập người xuống, hành vi “đùa giỡn” đại tiểu thư cứ như thế mà dừng lại.

Hồ Tứ thổi thổi cổ tay, trên cổ tay mảnh khảnh in hằn năm dấu tay đỏ sẫm, nước mắt ẩn hiện trong đôi mắt to tròn, giận dữ trừng mắt nhìn tên đầu sỏ đang ngồi ở đối diện.

Phan Ngọc hoàn toàn không còn sự phẫn nộ như vừa rồi mà đang cười đến thật tao nhã, hành vi, cử chỉ phong phạm đúng nghĩa của một đệ tử nhất phái.

Nguyên nhân không phải là do hắn mà là do hiện tại, bọn họ đang ngồi ở trong Vạn Đào Sơn Trang, đối diện với trang chủ Vạn lão gia.

Vạn lão gia đã gần sáu mươi, ngày thường thân thể mập mạp nên bộ dáng lúc cười trông giống như tượng phật Di Lặc ở trong miếu thờ.

Hồ Tứ trái xem phải xem, chính là nhìn không ra Vạn lão gia cùng với Vạn đại tiểu thư giống nhau ở điểm nào.

Lúc trở về sơn trang, thái độ của Vạn đại tiểu thư cũng đã khôi phục lại như bình thường, đối với những chuyện xảy ra lúc nãy không hề nói gì, mà một bên Phan Ngọc lại cười đến bí hiểm, chỉ có một mình Hồ Tứ là không hiểu gì hết.

- Phan hiền điệt, chúng ta cũng đã ba năm không gặp, lệnh tôn và lệnh đường vẫn khỏe chứ? – Vạn lão gia ôn hòa hỏi Phan Ngọc.

- Đa tạ Vạn lão bá đã quan tâm, thân thể của gia phụ và gia mẫu vẫn khỏe mạnh.

Nhìn thấy ánh mắt của Vạn đại tiểu thư, khóe miệng của Phan Ngọc mỉm cười, nói:

- Lần này Vạn sư muội kéo cháu đến đây có hơi vội vàng nên không kịp chuẩn bị hậu lễ, mong Vạn lão bá thứ tội cho.

Vạn lão gia thở dài:

- Từ biệt ba năm, các ngươi đều đã lớn, chúng ta cũng già đi. Người già không còn làm được gì, hiền điệt này, nếu cháu đã đến đây thì ở lại mấy ngày đi, thật ra Đào Hoa vẫn thường hay nhắc đến cháu đó, ha hha ha! – Vừa nói vừa vỗ nhẹ lên đầu của đại tiểu thư.

- Đào Hoa, con thay ta chiêu đãi khách nhân, cha còn có việc phải làm, các con cứ tự nhiên!

Hồ Tứ chú ý tới lúc Vạn lão gia gọi tên của đại tiểu thư, biểu tình của nàng ấy không được tự nhiên cho lắm.

Tiễn bước Vạn lão gia, bọn hạ nhân một lần nữa đổi ly trà mới.

Cốc trà sứ men xanh có màu lục nhạt như nước, mở nắp ra, trên mặt nước trà có đóa hoa diễm phấn, một mùi hương giống như hương hoa theo không khí mà tiến vào trong mũi.

Hồ Tứ dùng sức ngửi, hương thơm thanh nhã nhập vào trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, thoải mái, đầu thì nhẹ nhàng, khoan khoái.

- Thơm quá đi! – Hồ Tứ khen từ đáy lòng.

Vạn đại tiểu thư, cũng chính là Vạn Đào Hoa, nghe được lời khen của Hồ Tứ thì liền trở nên vui vẻ, đang muốn nói chuyện đã bị Phan Ngọc mở miệng nói trước:

- Ta nói Vạn sư muội, ngươi không cần phải đem nước trà dành cho nữ nhân đem đến cho ta uống có được hay không? Mùi hương thật kỳ dị mà, ta muốn uống trà Long Tĩnh!

Ba!

Đôi mi thanh tú của Vạn Đào Hoa dựng thẳng, tay cầm lấy cốc trà dùng sức để mạnh lên trên bàn:

- Tiểu sư huynh, đây chính là loại trà mới ra của chúng ta. Bình thường ở bên ngoài không có để mà uống, so sánh với trà Long Tĩnh thì ngon hơn nhiều lắm!

Phan Ngọc cũng không thèm để ý, vẫn như cũ cười hì hì, nói;

- Trà mới gì chứ? Ngươi là đang nói giỡn với ta đi. Tốt lắm, đừng có nói nhiều nữa, ngươi muốn ta làm gì đây?

Vạn Đào Hoa nhíu nhíu mày, làm đồng môn với Phan Ngọc vài năm cũng biết được vài phần thực lực của Phan Ngọc, nhìn hắn nói thoải mái như vậy, trong lòng liền nghi hoặc:

- Nhưng hắn rất lợi hại đó!

Mi mắt Phan Ngọc nâng lên, ý cười bên khóe môi càng mở rộng:

- Sư muội, có từng nghe qua câu núi cao còn có núi cao hơn chưa? Ta nếu đã đồng ý thì tự nhiên có thể giúp được ngươi, quan trọng chính là giá cả. Sư muội, chúng ta cũng nên tính toán sổ sách thôi!

Vạn Đào Hoa bắt đầu nhớ đến một ngày kia, đang trên đường đi thì bị Phan Ngọc bắt đóng dấu ký tên vào một tờ giấy. Nếu không phải vì Vạn Đào Sơn Trang, vì cha thì nàng đã không nhẫn nhịn như thế, cắn răng vươn năm ngón tay ra đóng dấu.

Phan Ngọc lấy tờ giấy ra, phủi phủi vạt áo, chậm rãi vươn một bàn tay, liếc mắt nhìn nàng.

Tâm Vạn Đào Hoa thiếu chút nữa chịu hết nổi, cơ hồ muốn nổi trận lôi đình, cũng may nàng cố gắng nhẫn nhịn xuống được.

Phan Ngọc xòe ra bàn tay năm ngón, dần gấp từng ngón xuống một.

Một ngón, hai ngón, ba ngón.

Cuối cùng cũng chỉ còn một ngón tay, trên mặt hắn rốt cuộc cũng nở nụ cười, trong lòng Vạn đại tiểu thư âm thầm kêu khổ, tin đồn không thể tin được mà.

Ai nói Phan Ngọc nhận thức tiền nhưng không tiếp thu người? Ai nói hắn yêu tiền tài như yêu sinh mệnh?

Vạn Đào Hoa cơ hồ nước mắt lưng tròng, vài năm tình nghĩa sư huynh sư muội không chỉ nói không.

- Một vạn lượng…

Nhìn thấy Hồ Tứ cùng Vạn Đào Hoa đều ngóng dài cổ chờ hắn nói, Phan Ngọc cười đến càng thêm vui vẻ.

- Vàng!

Vừa dứt lời…

Rầm! Cả người Vạn Đào Hoa té ngã trên mặt đất.

Ong, ong, ong!

Mấy con ruồi bọ bay ở bên tai, không ngừng bay, không ngừng kêu, những ai bên ngoài biết chuyện cũng kêu, hai cỗ âm thanh hỗn hợp cùng một chỗ vây quanh ở bên tai của Vạn Đào Hoa.

Hiện tại nàng cái gì cũng đều nghe không được, cái gì cũng đều nhìn không thấy, vờn quanh trong đầu nàng bây giờ chỉ có những thỏi vàng óng ánh, một vạn lượng!

Một vạn lượng! Một vạn lượng!

Miệng Hồ Tứ khẽ nhúc nhích đã nhìn thấy Phan Ngọc ngẩng đầu lên, miệng giật giật, khẩu hình kia…

Hồ Tứ lập tức hiểu được những gì hắn nói, khuôn mặt trở nên trắng bệch, trong lòng vừa dâng lên ý niệm nói giúp Vạn Đào Hoa liền biến mất.

Hôm nay, nhóm người hầu trong Vạn Đào Sơn Trang được nhìn thấy đại tiểu thư mà bọn họ kính yêu cùng với Hồ Tứ ngồi song song nhau trên tảng đá, trừng mắt nhìn cây hoa thạch trúc ở dưới đất đến ngẩn người.

Cành lá xanh tươi, đóa hoa nho nhỏ màu hồng phấn, bọn họ nhìn đến không chớp mắt.

Bên cạnh có cây hoa trân quý cũng không thể so sánh được, lại có một cơn gió nhẹ lướt qua làm cho cành lá bị che phủ, nhưng cảnh sắc đẹp như vậy vẫn không thể làm cho Vạn Đào Hoa cùng Hồ Tứ cao hứng lên được.

Một vạn lượng vàng, Vạn Đào Hoa gãi gãi đầu, lời nói của Phan Ngọc làm cho nàng cảm thấy đã gặp phải trở ngại.

Tâm tình của Phan Ngọc thì vô cùng tốt, mới nói mệt mỏi đã khiến cho thị nữ Phi Nhi của nàng vui vẻ dẫn hắn đi tới phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.

Ánh mắt của Phi Nhi khi nhìn Phan Ngọc làm cho từ đầu đến chân của Vạn Đào Hoa giống như bị chìm trong bồn nước lạnh, nàng thật muốn hét to:

- Không cần bị vẻ bên ngoài của hắn lừa!

- Hắn có thể ăn tươi nuốt sống, là ăn tươi nuốt sống đó!

Tin đồn sở dĩ là tin đồn bởi vì khẳng định sẽ có chỗ không chính xác, nhưng mà hiện tại, nàng hoàn toàn tin tưởng những tin đồn kia.

Hồ Tứ cũng đang vò đầu, vốn định nói giúp cho Vạn Đào Hoa, lại không nghĩ tới yêu tinh Phan Ngọc kia chỉ cần một cước liền dẫm nát tử huyệt của nàng.

Ngẫm lại, việc nàng vứt bỏ năm ngàn lượng vàng cùng với việc đem chiếc xe kia ra đổi thành ngân phiếu, Hồ Tứ cũng không có lo lắng quá.

Ai biểu nàng thiếu Phan Ngọc làm chi? Vỗ vỗ bả vai của Vạn Đào Hoa, Hồ Tứ thở dài:

- Đào Nhi, ta chỉ có thể nói, ta ủng hộ ngươi, nhất định sẽ nghĩ cách giúp ngươi giải quyết chuyện này.

Vạn Đào Hoa thân mình chấn động, không thể tin nhìn Hồ Tứ, khóe mắt có ý cười:

- Ngươi không có trách ta việc không nói tên thật của ta cho ngươi sao?

Nàng nhớ tới tên của mình, rốt cuộc có chút không được tự nhiên.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì tên này mà nàng cùng với cha mẹ đấu tranh không biêt bao nhiêu lần, chán ghét cái tên tục khí này, chán ghét người khác khi nghe thấy tên của nàng liền đau khổ nhịn cười.

Hồ Tứ nhếch miệng cười, lộ ra hai hàm răng trắng nõn như ngọc, tươi cươi giống như thanh tuyền làm tâm của Vạn Đào Hoa trở nên ấm áp, câu nói kế tiếp lại làm cho nàng cảm động:

- Tên của ngươi rất êm tai mà, nghe thật hay, thật đấy!

Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Vạn Đào Hoa mới nghe được người khác khen tên của mình.

Biểu tình của Hồ Tứ cực kì chân thành, ánh mắt lại trong suốt, người có ánh mắt như vậy sẽ không biết nói dối.

Nhìn thấy nụ cười ấy, nàng cũng không tự chủ được mà vui vẻ cười rộ lên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hồ Tứ mới rửa mặt chải đầu xong đã bị hạ nhân của Vạn Đào Hoa phái tới nói rằng đại tiểu thư đang ở đại sảnh, có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Mới đi đến hành lang đã gặp phải Phan Ngọc.

Hôm nay, Phan Ngọc không mặc những bộ quần áo bằng vải thô mà là mặc thanh sam phiêu phiêu, thứ trang sức duy nhất trên người là chiếc đai lưng được làm bằng ngọc, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, trong tay phe phẩy chiết phiến, tiêu sái lỗi lạc, giống như một vị công tử nhà giàu.

Rõ ràng nhìn thấy Hồ Tứ nhưng ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng lấy một cái, ngẩng cao đầu bước qua nàng tiến vào đại sảnh.

Nàng vốn định giơ tay lên chào hỏi, không nghĩ tới con người của Phan Ngọc giống như thay đổi, làm như không quen biết đến nàng.

Trong lòng có chút buồn bực, gãi gãi đầu, chỉ có thể im lặng đi theo phía sau lưng hắn.

Vừa mới tiến vào trong, chỉ thấy nét mặt của đại tiểu thư đang tỏa sáng, khác xa với sự suy sụp của ngày hôm qua mà có chút hưng phấn, có chút kích động nhất là lúc nhìn thấy hai người bọn họ.

Không chờ hai người bọn họ ngồi xuống, đại tiểu thư đã cầm tờ giấy trong tay giơ giơ lên, để ở trên bàn:

- Không nghĩ tới, hắn lại là người thiếu kiên nhẫn trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio