Chuyển ngữ: nhoclubu
Sự thật chứng minh, Trịnh Thiên Dã đã nhanh chóng phá vỡ giới hạn cuối cùng ở trong lòng của La Phi.
Sáng hôm sau, La Phi mơ mơ màng màng như nằm mộng xuân, cảm thấy bản thân bị thứ gì đó ngăn chặn, có chút ngạt thở, ngay cả miệng cũng bị thứ gì đó nong nóng che kín, dưới thân lại như bị thứ gì đó trêu chọc. Dần dần, toàn thân hệt như đắm chìm giữa một luồng hơi nóng, lại như tê ngứa, có chút khó nhịn, phần bụng dưới từ từ có luồng nhiệt trào ra. Cảm giác này ngày càng rõ ràng, cho đến khi dưới thân cảm nhận được cơn đau căng trướng xuyên qua, cô mới hoảng loạn mở mắt.
Vừa mở mắt, cô thà rằng mình đang nằm mơ.
Trịnh Thiên Dã đang đè lên người cô, khuôn mặt điển trai đỏ bừng, trong ánh mắt mê ly tràn đầy dục vọng, biểu hiện cắn răng nhíu mày không phân biệt được là đau khổ hay vui sướng.
La Phi kinh ngạc mở to hai mắt, cô không thể tin.
Trịnh Thiên Dã thấy cô tỉnh lại, nhếch miệng cười, hôn mạnh lên môi cô một cái, thở dốc nói: “Không phải em đã nói quan hệ một lần cũng không có nghĩa lý gì sao? Vậy chúng ta sẽ làm nhiều hơn vài lần.”
Cuối cùng, La Phi hét một tiếng, giơ tay muốn đẩy ra. Nhưng Trịnh Thiên Dã hình như đã có chuẩn bị trước, một phen túm lấy tay cô, dùng sức đặt ở hai bên sườn, động tác dưới thân càng thêm gấp gáp, nói giọng khàn khàn: “Lần này một chút tôi cũng không thô lỗ mà, tôi thấy phía dưới của em ướt đẫm mới tiến vào. Có phải rất thoải mái hay không?”
La Phi rất muốn chửi ầm lên, nhưng cơ thể đã phản bội lại ý chí của cô, có lẽ do cô đang ngủ, không đề phòng, Trịnh Thiên Dã lại kịch liệt trêu chọc, cho nên cảm giác cơ thể rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với tư tưởng của cô, bất luận thế nào cũng không thể xem nhẹ thứ khoái cảm này.
Trịnh Thiên Dã thấy La Phi không phản kháng như lần trước nữa, rất là hài lòng, càng hăng say di chuyển hơn. Miệng cũng không nhàn rỗi, phủ xuống hôn loạn lên mặt La Phi, cuối cùng ngậm lấy môi lưỡi của La Phi, ra sức liếm mút.
La Phi vốn muốn giãy dụa, đây hoàn toàn là một giấc mơ. Cuối cùng bỗng nhiên lại nhớ đến Ngô Thần, rồi lại sinh ra khoái cảm trả thù. Một lần cũng là làm, hai lần cũng là làm, đều là cùng một người, có sự khác biệt lớn bao nhiêu chứ.
Tuy rằng Trịnh Thiên Dã là cầm thú, nhưng đẹp trai tuấn tú, phóng khoáng nhiều tiền hơn tên Ngô Thần kia. Nếu tìm đối tượng để trả thù, Trịnh Thiên Dã hiển nhiên là lựa chọn tuyệt vời.
Vì thế, La Phi đánh mất ý niệm giãy dụa phản kháng, để mặc tên cầm thú này làm mưa làm gió trên thân thể cô.
Trịnh Thiên Dã thấy cô đỏ mặt, nhắm mắt, phát ra tiếng thở dốc khe khẽ, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp lại gợi cảm, trong lòng vô cùng đắc ý, dứt khoát xấu xa đưa tay còn lại ra vò loạn tóc cô, hoàn toàn là dáng vẻ anh cần anh cứ lấy, đâu còn vẻ lãnh đạm xa cách anh như ngày thường.
Phụ nữ đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo, anh biết cô yêu anh đến nỗi không thể kiềm chế được mà.
Nhưng càng đắc ý hưng phấn, lại càng hết sức hung tàn. Trịnh Thiên Dã giống như con mãnh thú, mắt từ từ đỏ lên, ước gì có thể nhào nặn người dưới thân nhập vào cơ thể mình, chỉ cảm thấy thế nào cũng không đủ sâu, không đủ nhanh và không đủ sức. Anh thầm muốn vĩnh viễn chôn vùi giữa sự sung sướng này, vĩnh viễn.
Rồi sau đó, Trịnh Thiên Dã điên cuồng lật người La Phi lại, áp xuống lưng cô, gần như dùng sức lực của toàn thân để tra tấn người dưới thân, đến khi La Phi thật sự không chịu nổi nữa, giữa hơi thở dốc đã mang theo tiếng nức nở.
Giống như trải qua một thế kỷ dài, rốt cuộc Trịnh Thiên Dã cũng áp xuống lưng cô run lên thật mạnh, cơ thể La Phi lập tức có một dòng nước ấm chảy qua, lúc này cô mới có phản ứng. Giật bắn người, nhanh chóng dùng hết sức lực toàn thân nâng mạnh lên, hất Trịnh Thiên Dã đang xụi lơ từ trên người cô xuống.
Bộ phận giao hợp của cơ thể hai người vì thế mà tách ra, La Phi bất chấp xấu hổ, ngồi bật dậy nhìn xuống thân dưới, quả thật đúng như cô nghĩ, cô tức giận cầm lấy gối nện lên đầu Trịnh Thiên Dã: “Sao anh lại để ở bên trong chứ?!”
Trịnh Thiên Dã không cho là đúng, lấy cái gối đậy trên đầu mình ra, thỏa mãn cười nhếch mép với người đang nổi giận đùng đùng kia: “Đúng vậy, lần trước anh cũng không dùng biện pháp an toàn, bộ có rồi sao? Cho dù lần trước không có, cũng không chắc là lần này sẽ có mà!” Nói xong lại có chút tiếc rẻ, “Nhưng mà hôm nay phải là kỳ an toàn của em chứ.”
La Phi sợ hãi trợn mắt, bấm tay tính toán, thật đúng là kỳ an toàn, nhưng sao ngay cả chuyện này Trịnh Thiên Dã cũng biết. Nếu không phải đầu óc cô còn chưa bị loạn, cô cũng cho là có phải hai người thật sự đã quen nhau rất lâu rồi hay không.
Trịnh Thiên Dã thấy bộ dạng sửng sốt của cô, cảm thấy đáng yêu vô cùng, ngồi lên ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô nói: “Em là bạn gái của anh, anh đương nhiên biết tất cả mọi chuyện của em.”
La Phỉ giật mình: “Anh điên à? Nếu tôi thực sự có thai thì phải làm sao?”
“Có thai thì sinh thôi, cũng không phải anh không chịu trách nhiệm.”
La Phi xô anh ra, tức giận nhảy xuống giường, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, lại hỏi, “Không phải là anh muốn có người sinh con cho anh, nên mới lên giường với tôi chứ?”
Mặt Trịnh Thiên Dã trầm xuống, có hơi không vui, trách móc: “Nói bậy gì vậy! Có rất nhiều người muốn sinh con cho anh. Em phải có lòng tin với bản thân, anh đã tiếp nhận em rồi, cũng chỉ để mình em sinh con cho anh thôi.” Nói xong, anh à một tiếng như tỉnh ngộ, “Em sợ chưa lập gia đình đã sinh con ư? Chuyện này em có thể yên tâm, anh không phải là người vô trách nhiệm, anh đã nói với người nhà anh rồi, họ đang giúp anh chọn ngày, chờ xem được ngày tốt, chúng ta kết hôn ngay.”
Kết hôn?!
La Phi càng thêm hoảng sợ, thiếu chút nữa té xuống đất, bỗng nhìn Trịnh Thiên Dã, nghiêm mặt, gằn từng chữ: “Anh đúng là điên rồi!”
La Phi cảm thấy sự việc càng trở nên kỳ lạ hoang đường. Đầu tiên, Trịnh Thiên Dã cưỡng bức cô, tiếp theo là nói với người khác cô là bạn gái của anh, hiện giờ lại nói muốn kết hôn sinh con.
Từ đầu đến cuối mới chỉ có một tháng.
Cô không biết Trịnh Thiên Dã suy nghĩ cái gì, cho dù anh thích cô, suy luận và tốc độ này cũng không tài nào giải thích nổi.
Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân như bị một miếng mè xửng dán chặt, vẫy thế nào vẫy không ra, hơn nữa miếng mè xửng này lại đến quá mức kỳ lạ hoang đường.
Giờ khắc này, cô hạ quyết tâm, bất luận thế nào, cho dù là bồi thường với giá trên trời, lát nữa cô sẽ đến Hằng Thiên từ chức, rời khỏi Trịnh Thiên Dã càng xa càng tốt.
Đây hoàn toàn không phải là người có lối suy nghĩ bình thường.
Không còn nghi ngờ gì nữa, một ngày nào đó, Trịnh Thiên Dã tâm huyết dâng trào, bắt cô đến lễ đường cũng không chừng.
Trịnh Thiên Dã hoàn toàn không quan tâm tới lời nói của cô, anh chỉ đang đắm chìm trong màn mây mưa tuyệt vời lúc nãy, cùng với tương lai đẹp như mơ của hai người.
Anh lại khẳng định rằng thái độ ác liệt của La Phi hoàn toàn không dính dáng gì tới tình cảm của cô đối với anh, chẳng qua là vì cô sợ anh không chịu trách nhiệm, không có cảm giác an toàn mà thôi.
Haizz! Cô gái đáng thương!
Nhưng La Phi cũng may mắn lắm, quả thật quá may mắn. Người cô yêu là anh đây, sẵn lòng chịu trách nhiệm với cô, thật đúng là người đàn ông tốt mà!