Cả một ngày dài không nghỉ ngơi, Sở Diên mang trong lòng là sự vui sướng mong gặp cháu nội của mình.
Nào ngờ Lý Thừa Nam lại không muốn ở bên cạnh Sở Diên.
Làm hại y cảm thấy rất tổn thương thậm chí còn nghĩ bản thân tại sao lại thất bại như thế chứ?
Sở Diên nhăn nhó ngồi ở trước cửa phòng, lúc bấy giờ Lý Thiên Thành và Lý Thừa Húc đã đi bàn việc chính sự, chỉ có một mình y và Mạc Thừa Quân cùng cháu nội ở đây!
Thế nhưng vừa mới đây thằng bé cứ khóc mãi không chịu ngừng, phụ thân của nó đã mang nó đi rồi, chỉ còn một mình y ngồi ở đây thơ thẩn nhìn trời, nhìn đất.
Mỗi khi tiến đến gần tiểu quỷ đó nó lập tức tránh né thậm chí còn la lối không muốn để y lại gần.
Rõ ràng y là nội của nó, nhưng mà nó lại không muốn tiếp xúc với y, thậm chí còn cực kỳ ghét cùng y động chạm giao tiếp!
Nhiều lần Sở Diên muốn bế nó nhưng rồi nó cứ giãy dụa mãi không chịu để yên ôm vào lòng.
Nó quấy khóc đòi cho bằng được Mạc Thừa Quân phải ẵm nó đi ra nơi khác, nhất định không được ở cạnh Sở Diên.
Y không quản đường sá xa xôi từ trấn Nải Hà cách đây mấy trăm dặm, ngồi xe ngựa đi mấy ngày đường về Tôn Châu, nhưng rồi cuối cùng lại nhận được những gì?
Chẳng có gì hơn ngoài bộ dạng sợ hãi của cháu nội.
Điều này đã khiến Sở Diên hoàn toàn không thích ứng kịp.
Y có nằm mơ cũng không ngờ đến, vào một ngày đẹp trời như thế, cư nhiên bị con cháu ghét bỏ.
Năm xưa cũng vậy, lúc mới Lý Thừa Húc thằng bé cũng giống như Thừa Nam, không chịu để y ẵm bồng trên tay, suốt ngày khóc lóc đòi Lý Thiên Thành dỗ dành.
Y thật sự không hiểu nổi, rõ ràng y rất lương thiện đối với chúng nó, từ trước đến giờ đều chưa hề hung dữ, nhưng chẳng hiểu như thế nào lại lựa chọn một kẻ có bản tính cọc cằn như Lý Thiên Thành.
Người như Lý Thiên Thành, tính nết không tốt, lại không biết ăn nói, vậy mà lại được yêu quý.
Nhiều năm qua Sở Diên cứ nghĩ, lúc lớn tuổi sẽ được con cháu quý mến, nào ngờ hôm nay mọi thứ mà y mơ tưởng đều đã khác xa một trời một vực.
Chưa bao giờ Sở Diên bày ra khuôn hung hăng, thậm chí còn vô cùng lương thiện, đối với ai cũng là một vẻ mặt nhu hòa không hề có một tia nóng giận, ấy vậy lại bị đứa cháu này bày ra bộ mặt ghét bỏ!
Lý Thừa Húc cũng không khác Thừa Nam là mấy, nó cũng đi theo Lý Thiên Thành mãi, hai phụ tử bọn họ cứ như thế bàn việc không thèm ngó ngàng tới y.
Còn cháu nội thì lại giãy dụa muốn đi theo phụ thân của nó, không màng đến lão già này đang buồn bã tủi thân biết bao nhiêu.
...
Trời xanh gió mát, số hoa trong vườn Ngự Uyển đều đã trổ ra rất là đẹp!
Không biết như thế nào Sở Diên lại không cảm thấy chúng đẹp, y thấy hình như đã thiếu mất một thứ gì đó!
Một thứ đặc biệt quan trọng!
Y nhìn thấy những đóa hoa này đang dần dần héo úa theo thời gian, cũng giống như y từ một người trẻ tuổi biến thành một lão già ở độ tuổi sáu mươi.
Mới một thoáng chớp mắt liền đã già rồi!
Sở Diên hái một bông hoa xinh đẹp nhất vườn Ngự Uyển, có tên là mẫu đơn.
Đóa hoa được y cầm trên tay là màu sắc vàng nhạt pha lẫn một chút trắng, nó hình như được lai từ hai loài hoa, vì thế mới mang màu sắc khác lạ.
Nhìn những bông hoa này phút chốc Sở Diên bỗng nhớ đến chậu hoa mẫu đơn ngũ sắc mà Lý Thiên Thành trước đó chăm sóc rất tỉ mỉ, chẳng rõ bây giờ chậu hoa đó đang ở đâu nữa!
Sở Diên nhìn ngó xung quanh vẫn không tìm thấy, không biết nó còn sống hay đã héo tàn.
Từ lúc y rời đi cho đến nay, có lẽ đã úa tàn rồi!
Bỗng dưng Sở Diên nhớ đến cái gì đó, y nhớ Lý Thiên Thành đã cất nó ở trong Từ Thanh cung.
Nhìn thời điểm lúc này không một ai ở đây canh gác, Sở Diên vui mừng vỗ ngực, có thể tùy ý mà dò xét bên trong rồi!
Nếu như để nhiều người bắt gặp y vẫn chưa chết thì thật sự không thể lý giải được điều gì.
Có lẽ Dục Quốc sẽ đại loạn, thiên hạ chắc chắn sẽ bàn tán xôn xao về việc tiên hậu và tiên đế trước đó vốn dĩ không hề băng hà, rõ ràng đây là một màn kịch nhằm đánh lừa con dân Dục Quốc!
Sở Diên nghĩ đến đó thôi cũng đã đủ rùng mình, y trùm kín mặt chạy vào Từ Thanh, sau đó đóng sầm cửa lại.
Y quay bước, nhẹ nhàng từ tốn bước vào bên trong.
Nhìn căn phòng kể từ lúc y rời khỏi đây cho đến hiện tại đã là ba năm tuy vậy bên trong không hề có dấu vết của bụi bẩn.
Hầu như mỗi ngày đều có người đến đây dọn dẹp, vì thế mới sạch như vậy!
Nhìn tới phía bên trái khung cửa bỗng làm Sở Diên ngỡ ngàng, chậu hoa ngũ sắc của y vốn dĩ không hề chết.
Hơn nữa còn được rầy ra nhiều hơn, chúng hiện tại vô cùng xum xuê.
Sở Diên tò mò nhìn kỹ, phát hiện có tận bốn chậu hoa ngũ sắc.
Y đánh mắt nhìn sang chậu hoa, tâm tình có chút vui sướng, thì ra Thừa Húc vẫn luôn chăm sóc những khóm hoa này, chưa hề để chúng tàn phai!
Cứ ngỡ đâu khi y trở lại, đã sớm lụi tàn, nhưng không ngờ...!chẳng những không lụi tàn mà lại còn được rầy ra nhiều hơn.
Sở Diên mỉm cười sau đó đi sâu vào bên trong quan sát, nơi này thật sự có thay đổi, cũng không còn giống nơi ở ban đầu của y nữa.
Không đúng?
Có cái gì đó rất lạ, thật sự không đúng một chút nào!
Sở Diên ngửi thấy một mùi rượu thoang thoảng đâu đây, tiến đến vài bước thì phát hiện, ở đây có rất nhiều thứ mới lạ.
So với trước kia đúng thật làm Sở Diên phải mở mang tầm mắt.
Y cứ nghĩ bất kỳ ai cũng nên hoặc giả vờ chịu đau một chút đi, có như vậy mới làm được việc lớn.
Sở Diên thích một hơi cảm thấy mùi rượu ngày một nồng hương không phải là ở nơi này mà là ở phía Tây, trong lòng có một chút hiếu kỳ Sở Diên rời khỏi từ an cung theo mùi rượu đi đến phía trước.
Trước mặt là một căn phòng mang tên Tửu phòng.
Sở Diên cảm thấy hơi lạ, trước đó lúc y rời khỏi đây nhớ không lầm hình như không có nơi nào rồi là Tửu phòng.
Sở Diên rất tò mò, y không biết con có loại chuyện như thế này.
Khi vừa mới mở cửa tất cả những thứ trước mắt đều làm Sở Diên chết đứng.
Y chôn chân tại chỗ không dám đi, chỉ có đôi mắt là hoạt động, liếc nhìn xung quanh!
Trong phòng xung quanh lớn nhỏ đều là rượu bồ đào hơn nữa đều là của y ủ, chẳng biết bắt đầu từ khi nào căn phòng này đã chứa đầy rượu đến mức phải đem sang Từ Thanh cung để tạm.
"Quái lạ nơi này Tại sao đều là rượu của ta?
Sở Diên là một người thông minh sau khi nhìn thấy tất cả những trò đùa quỷ ở đây Sở Diên liền dám chắc, có lẽ nên đóng đợt sớm.
Những năm vừa qua người luôn luôn ủng hộ y vẫn luôn ý tưởng, bởi vì nó biết y và hắn chắc chắn sẽ chung sống cả đời!
Lý Thiên Thành nói không sai, Thừa Húc vốn dĩ không hề ghét bỏ bọn họ, thậm chí vẫn luôn âm thầm giúp đỡ.
Sở Diên luôn cho rằng thằng bé sẽ rất hận bọn họ, hơn nữa đến khi gặp lại còn trưng ra bộ mặt trầm tư oán trách, thế nhưng hiện tại y mới biết y sai rồi thứ mà y thích của em bây là sự trưởng thành và chín chắn, mà không phải lúc nhỏ nói mãi không nghe."
Sở Diên mỉm cười làm cho khóe miệng nhếch lên.
Đã rất lâu rồi y mới lại nếm thử hương vị bồ đào cho chính Nhi làm, nhưng vì đã bỏ phế quá lâu, phần rượu đã có vị đắng.
Ngoài hương vị nồng nồng đó, còn có vị ngọt ngọt trong tim.
Sở Diên rất mong chờ nhìn thấy quần áo của cung nữ đó.
"Không cần ủ nữa, rượu phải uống trong năm thì mới ngon chứ, không biết uống mà cũng mua cho lắm vào, hiện tại cả căn phòng đều chứa rất nhiều rượu bồ đào!"
Sở Diên nhíu mày nhìn vò rượu trong tay.
"Đắng thật!"
Không biết uống rượu tốt nhất đừng mua rượu, đem chúng nó về đây rồi lại để đó không sử dụng thực sự khiến người ta đau lòng mà.
"Rượu của ta..."
...
Lý Thiên Thành trở về không thấy Sở Diên đâu cả, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, hắn hoảng hốt vội tìm Mạc Thừa Quân.
"Con có nhìn thấy phụ thân của con ở không đâu không hả?"
Mặc Thừa Quân làm sao biết được Sở Diên ở đâu kia chứ?
Lúc Lý Thừa Nam khóc lóc giãy giụa muốn ra khỏi phòng thì Mạc Thừa Quân đã mang nó đi về phòng nghỉ ngơi một chút.
Y cứ tưởng Sở Diên sau khi khuây khoả sẽ ở đánh một giấc trước, nào ngờ y đã ra khỏi nơi này liền không thấy trở về.
"Con cũng không rõ nữa, lúc con rời khỏi đây phụ thân đã nói muốn đi dạo một tí cho khuây khỏa đầu óc, con lúc đi phải dỗ Nam Nam nên không rõ phụ thân đã đi đến đâu!"
Lý Thiên Thành rất muốn mắng nhưng phát hiện mình sai rồi nên thu lại lời nói, ngoan ngoãn chờ người về!
"Tìm ta à?" Trong lúc Lý Thiên Thành và số người còn lại đang muốn tìm kiếm thì Sở Diên đã bước vào.
"Ồn ào thật, có như thế cũng không giải quyết xong nữa, rốt cuộc các ngươi muốn ta phải thế nào đây!" Sở Diên say rồi, vì thế mới không kiên nhẫn, y dứt khoát hất Lý Thiên Thành ra, lạnh lùng nhìn hắn.
"Phu nhân, ngươi uống rượu sao?"
Lý Thừa Húc nghe đến rượu thì giật ninh, hơn nữa mùi hương này chẳng phải bồ đào sao?
Không được, không thể để phụ thân hiểu lầm được.
"Phụ thân, đây không phải con muốn như thế đâu, chỉ là...!chỉ là..."
Chưa để Lý Thừa Húc nói hết câu thì Sở Diên đã lâm vào mê mang.
Có lẽ số rượu mà y tìm thấy rất nhiều chăng? Cho nên mới muốn uống cạn giúp hắn.
Mạc Thừa Quân lắc đầu lại nói: "Nếu phụ thân đã mệt, vậy cho người nằm xuống nghỉ ngơi đi!"
...
Lý Thiên Thành đặt Sở Diên xuống, nhẹ, nhàng cởi đi lớp áo, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Không có gì mà lại uống rượu, chờ khi ngươi tỉnh ta sẽ đánh ngươi đến xin tha!".